Chương 03 ~ Phần 01
Độ dài 2,753 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:55:38
Một Lời hứa - Tuy nhiên, Tôi Không Chắc Mình Có thể Giữ nổi Nó
◇◆◇◆◇
"Anh muốn tới trường... Anh đang nói cái gì vậy? Mục tiêu của anh là đưa Sophia đi cùng với mình mà, đúng chứ?"
Những lời nói của Patrick liền khiến tôi bối rối.
"Ta đã nói với ngươi rằng ta sẽ từ bỏ việc đưa Sophia đi cùng với mình rồi đấy."
"Vậy thì, tại sao anh lại muốn tới trường cơ chứ?"
"Tại sao ư? Bởi vì ngươi đã thề trên danh dự của cái tên gia đình Grances rằng ngươi không hề làm bất cứ điều gì đáng ngờ cả đấy thôi."
"Đúng vậy, nhưng..."
"Nếu thế, chẳng có gì ngươi cần phải lo lắng cả."
Ra là vậy. Hắn ta nghĩ mình sẽ có thể chứng minh rằng tôi đang làm những điều đáng ngờ tại đây. Và rồi, hắn sẽ có thể đưa Sophia đi cùng với mình.
Hắn ta đang nói điều gì đó thật nực cười với một khuôn mặt đắc thắng đến thế. Hắn không cảm thấy xấu hổ chút nào sao? Dẫu vậy hắn ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt như thế ư?
Nó là bởi vì hắn ta biết rằng tôi thực sự không thể nói không với việc hắn gia nhập vào ngôi trường sao?
"Vậy, ngươi định làm gì đây? Ngươi sẽ để ta gia nhập vào ngôi trường? Hay ngươi sẽ chỉ lặng lẽ đưa ta Sophia nào? Đối với ta, sẽ dễ dàng hơn nếu ngươi chọn cái sau đấy."
Th-thế này thật là phiền phức. Thực ra, phần phiền phức chính là bất kể tôi có chọn gì đi chăng nữa thì kết quả cũng sẽ rắc rối ngang nhau thôi.
Thật lòng, tôi không bận tâm ý tưởng về việc chấp nhận một quý tộc vào ngôi trường. Sau tất cả, mục đích chính là tiếp tục phát triển ngôi trường mà. Cho nên, tôi đã lên kế hoạch về việc tiếp nhận những đứa trẻ từ khắp đất nước.
Song tên này chính là hình ảnh thu nhỏ của một quý tộc kiêu ngạo. Patrick gần như chắc chắn sẽ gây ra những vấn đề nếu hắn ta gia nhập ngôi trường.
Bất kể tôi có nhìn vào nó thế nào đi chăng nữa, đây là một tình huống rất rắc rối.
- Tuy nhiên.
Nếu tôi không cho phép hắn ta gia nhập, hắn sẽ nói với vị Hầu tước những lời nói dối về những gì mà tôi thực sự đang thực hiện tại đây. Trên hết, Patrick có thể sử dụng thực tế là tôi từ chối cho phép anh ta ghi danh ở đây như bằng chứng rằng tôi thực sự đang làm những điều đáng ngờ tại đây.
Tôi thật lòng sẽ không bận tâm nếu mình phải nhận danh tiếng xấu khắp đất nước - hoặc ít nhất tôi muốn nói vậy. Song, sẽ rất tệ nếu vị Hầu tước có một quan niệm tồi tệ về tôi trước khi chúng tôi gặp mặt đấy.
Sau tất cả, tôi là lý do chính cho việc hủy bỏ hôn ước của anh ta với Claire. Ngay cả khi lý do cho việc này là người đứng đầu của gia đình Grances đã chết, tôi vẫn chắc chắn rằng quan niệm của anh ta về tôi vốn đã không tuyệt vời gì cả rồi.
Nếu anh ta mà đổ lỗi điều này lên tôi, sử dụng những lời nói của Patrick như một cái cớ, anh ta có thể quyết định trừng phạt tôi hoặc bắt đầu gây thật nhiều áp lực lên gia đình Grances để thực hiện như anh ta muốn.
Anh ta có lẽ sẽ yêu cầu chúng tôi trả cho mình vài khoản đền bù. Hay thậm chí còn tệ hơn, cách duy nhất để anh ta có thể tha thứ cho tôi, là nếu tôi đưa anh ta Claire và Sophia - nếu điều đó mà xảy ra, tôi sẽ không còn lựa chọn nào ngoài đối mặt với anh ta cả.
Tôi sẽ không nói rằng sẽ bất khả thì cho chúng tôi để thắng, song tôi muốn nó không tiến tới một cuộc chiến. Do đó, tôi muốn đảm bảo rằng Hầu tước Gramp có liên quan ít nhất có thể.
Nói cách khác, không quan trọng nếu tôi chấp nhận Patrick ở đây hay đuổi hắn ta đi. Cả hai lựa chọn đều sẽ rất rắc rối.
Có khả năng trở thành kẻ thù của Hầu tước Gramp hay chấp nhận Patrick như là một học viên. Hỏi cái nào mới tốt hơn... tôi sẽ phải nói cái sau rồi.
... Có lẽ vậy.
Nếu tôi có thể khiến Patrick từ bỏ Sophia, tôi có thể tự câu chút thời gian để có đủ quyền lực để thực sự đối đầu được với vị Hầu tước.
Ngay thời điểm này, tôi cảm thấy dường như đây là sự lựa chọn tốt nhất.
"Có một điều kiện để anh ghi danh vào đây. Tại ngôi trường này, mọi người đều bình đẳng. Nếu anh gây ra bất kỳ vấn đề gì, anh sẽ phải rời khỏi ngôi trường này ngay. Anh đồng ý với điều này chứ?"
"Ta có thể đồng ý với điều đó. Tuy nhiên, ta cũng sẽ đòi hỏi hai người ngoài ta ra cùng ghi danh nữa."
"... Hai người ư?"
"Người phục vụ và hiệp sĩ cá nhân của ta."
"Điều đó ổn thôi. Vậy thì, nơi mà anh sẽ ở..."
“–Leon, không đời nào một quý tộc sẽ ở trong cùng một kí túc xá như những thường dân đâu."
Bất thình lình, Alice, người mà đã giữ im lặng nãy giờ, liền lên tiếng.
Cô ấy đã nói quý tộc sao... Alice chưa bao giờ cất lời như vậy cả. Hẳn phải có lý do rằng cô ấy mới nói như thế.
"Alice, em nghĩ chúng ta nên làm gì đây?"
"Căn dinh thự cũ nhà Grances thì sao?"
"—ha"
Th-thật là nguy hiểm. Tôi gần như đã không thể ngăn bản thân khỏi bật cười.
Căn dinh thự cũ nhà Grances.
Không giống như ký túc xá học viên, không hề có bồn tắm hay nguồn cung cấp nước. Tuy nhiên, vẫn còn vài tiện nghi sang trọng. Và, ngay cả khi nó không đạt đến cấp độ của ký túc xá học viên, căn dinh thự cũ cũng được trang bị đầy đủ.
Về điều kiện nhà ở từ thế giới này, căn dinh thự cũ có lẽ là một trong những nơi tuyệt vời nhất để sống - song, so với những tòa nhà mới mà tôi đã xây, nó dễ dàng là nơi ở có chất lượng thấp nhất có sẵn.
Nó rõ ràng không phải là nơi thích hợp cho quý tộc để sống. Alice thật là đáng sợ. Tôi đã nghĩ rằng sẽ tốt nhất khi tự mình ứng xử, song tên này thực sự đã khiến tôi tức giận.
"Hmm, căn dinh thự của Bá tước. Nó xứng đáng với ta chứ?"
"Nó ổn nhỉ...?"
"Cái gì? Căn dinh thự đang không được sử dụng ư? Ngươi đang cố nói rằng ta không thể sử dụng nó sao?"
"Không có gì như thế đâu, nhưng... sẽ mất một giờ để tới được trường từ đó đấy."
Nhân tiện, chỉ mất vài phút đi bộ từ đây đến ký túc xá mà thôi.
"Hmm, à thì so với việc sống trong ký túc xá với lũ thường dân, điều đó khá là tầm thường thôi. Nếu không có vấn đề gì khác, hãy để ta sử dụng căn dinh thự đó đi!"
Đây chính là một giấc mơ trở thành sự thật đối với tôi. Điều này sẽ làm giảm cơ hội về việc hắn ta gây ra vấn đề với những học viên khác... Hoặc ít nhất tôi hy vọng rằng đúng là thế.
"Vậy thì, anh có thể sử dụng căn dinh thư cũ. Đối với việc ghi danh... nó có lẽ sẽ mất một tuần nhỉ? Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị căn dinh thự cho anh."
"À thì, đó ít nhất cũng là một khởi đầu tốt đấy. Ta sẽ đi ngay bây giờ và chuẩn bị nhập học vậy."
Patrick nói điều này và liền quay gót chân rời khỏi căn phòng. Người hầu gái mà Patrick đã đẩy qua để vào căn phòng, bèn hoảng loạn và theo sau anh ta.
Tất cả chúng tôi đều quan sát hắn ta rời đi và sau đó liền thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi rất xin lỗi, tôi không thể từ chối việc nhận anh ta vào được."
Tôi liền cúi đầu tới mọi người khác.
"... Đối với điều đó, em cảm thấy dường như nó không thể khác được đâu. Anh ta có vẻ như là kiểu người rằng tin vào những thứ mà mình muốn tin vậy đấy."
Alice liền nói điều này sau lời xin lỗi của tôi. Sophia, Tina, và Lyanna đều gật đầu như thể để cho thấy rằng họ cũng cảm thấy như vậy.
"Cảm ơn em. Anh cảm thấy thật nhẹ nhõm khi nghe em nói vậy đấy."
Khi tôi nói lời cảm ơn đến mọi người, tôi cũng nghĩ về tương lai nữa.
Tôi không còn sự lựa chọn nào ngoài việc cho phép Patrick gia nhập vào ngôi trường, song tôi sẽ không dễ dãi với hắn ta đâu. Tôi dự định sẽ khiến cho hắn phải trả giá cho mọi thứ mà hắn ta đã làm.
Khi tôi đang nghĩ vậy, Sophia liền ôm thật chặt lấy tôi.
"Sophia? Em không cần phải lo lắng đâu. Em biết rằng anh sẽ bảo vệ em mà, đúng chứ?"
"Vâng, em tin vào anh. Đó là tại sao, umm... Em rất xin lỗi, Leon onii-chan. Nó đều là lỗi của Sophia cả."
"Hm? Tại sao em lại đang xin lỗi vậy?"
"Bởi vì lý do duy nhất mà tên đó đến đây, là để đưa Sophia đi."
"Ah, như anh đã nói lúc trước, em không cần phải lo lắng về điều đó đâu. Lý do anh biến em thành em gái muôi của anh, chính là để bảo vệ em mà."
"Nhưng... bởi vì Sophia, ngôi trường của Leon onii-chan sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn mất..."
"Không, không, em thực sự nghĩ rằng nó sẽ tệ đến thế sao!?!"
Bản thân Patrick có thể gây ra nhiêu đó hỗn loạn trong lớp học - tôi sẽ không nghi ngờ gì nó cả. Khi tôi đang lo lắng về điều này, Sophia cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi.
"Em xin lỗi, Leon onii-chan. Đó là tại sao, em sẽ đảm bảo rằng hắn ta không bao giờ có cơ hội gây ra những vấn đề cho ngôi trường này."
“Cái-!? Không sao đâu, mọi thứ đều ổn mà! Mọi thứ thực sự ổn cả mà!"
Cho nên, làm ơn đừng đột nhiên nâng viền váy của mình lên và rút đôi dao găm ra đấy! Tôi hét lên trong thân tâm của mình thay vì nói ra thành tiếng.
"... Nó thực sự ổn sao ạ?”
"Ổn thôi, nó thực sự ổn mà. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, anh có thể tự mình lo được chúng. Em không cần phải lo lắng đâu, Sophia."
Ah ~, tôi đã rất kinh ngạc đấy. Tôi đã quên mất rằng cô ấy có đôi dao găm được đeo vào cặp đùi của mình. Cô ấy đã trở nên hạnh phúc hơn rất nhiều gần đây cho nên tôi đã bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm. Song, tôi đoán rằng nó có thể rất nguy hiểm nếu tôi không cẩn thận với cô ấy đấy.
Lúc này, tôi liền nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Sophia để dỗ dành cô ấy.
“Uwawa ~, Leon onii-chan, mái tóc của em sẽ bị rối tung lên mất."
Sophia liền bất ngờ kéo người ra khỏi tôi. Tôi bèn cười một chút và đảo ánh nhìn của mình sang Alice.
"Alice, xin lỗi, song em sẽ tiếp quản việc tổ chức buổi tiệc trà được không?"
"Điều đó ổn thôi, nhưng anh định làm gì vậy, Leon?”
"Anh có vài kế hoạch trong tương lai mà mình cần thảo luận với Claire. Mọi người, tôi cần phải rời đi một chút, song hãy cứ tiếp tục thưởng thức bữa tiệc trà đi nhé."
◇◆◇◆◇
Tôi giờ đang ngồi trong văn phòng của Claire. Sau khi nghe về những gì đã xảy ra với Patrick, cô ấy liền cho ra một điệu thở dài đầy mệt mỏi.
"Mặc dù chị rất bận rồi, em lại đến để kể cho chị một trò đùa kiểu như Patrick sẽ gia nhập vào ngôi trường sao?"
“Không, umm... Thay vào đó, nó đúng mà nhỉ?”
Khi Claire nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt khinh miệt của mình, tôi vô tình ngoảnh nhìn đi ra xa. Song, tôi vẫn có thể cảm thấy cái nhìn chằm chằm xuyên thấu của cô ấy. Một giọt mồ hôi liền chảy xuống má của tôi.
"Nó... nó tệ đến thế sao?”
Tôi không còn có thể đứng yên trước cảm giác về ánh mắt của cô ấy nữa và liền ngoảnh lại nhìn vào cô ấy.
"Hầu như chắc chắn sẽ có những vấn đề thôi. Có lẽ là bất khả thi cho Otouto-kun để tưởng tượng ra được, nhưng trong thế giới này, nó là bất khả thi đối với giới quý tộc để đối xử với thường dân như những người bình đẳng đấy."
“Đó là... Em hiểu điều đó, nhưng nó hẳn sẽ ổn thôi. Anh ta sẽ bị đuổi cổ nếu anh ta sử dụng địa vị của mình để gây ra bất kỳ vấn đề gì mà."
"Chị hi vọng rằng điều đó là đúng. Trên hết, em đã nghĩ về Sophia chưa? Nó sẽ ổn cho cô ấy và Patrick khi học cùng với nhau sao?"
"... À thì, thật lòng, em đang cảm thấy khá là lo lắng về điều đó đấy."
Tôi nghi ngờ rằng anh ta sẽ cố bắt cóc Sophia hoặc bất cứ điều gì mà cực đoan, song tôi không thể phủ nhận khả năng rằng anh ta sẽ tiếp tục cố gắng tiếp cận cô ấy.
Sophia sẽ trở nên đáng thương(pitiable), và nếu tình hình trở nên tồi tệ hơn, Patrick sẽ trở nên đáng khinh(pitiful).
...... Tôi đang không cố tạo ra một lối chơi chữ, song tôi có lo lắng hơn về những gì mà Patrick sẽ thực hiện
"Em sẽ nhờ Alice theo dõi Sophia một khoảng thời gian. Alice sẽ có khả năng hơn về việc sử dụng sức mạnh để bảo vệ Sophia nếu cần thiết."
"Alice ư? À thì, tinh linh thuật của cô ấy là ngoại lệ mà."
"Yep, và gần đây cô ấy đã cải thiện những kỹ năng của mình thậm chí còn hơn nữa đấy."
Cô ấy đã sử dụng tinh linh thuật mỗi ngày để xây dựng thành phố Muhle. Điều này và thực tế rằng cô ấy đã dạy tôi tinh linh thuật mỗi ngày bằng việc sử dụng ma thuật cảm giác, chính là lý do khiến tôi nghĩ rằng kỹ năng của cô ấy đã được cải thiện lên rất nhiều.
Tôi tự tin rằng mình đã cải thiện được chút, nhưng Alice lại ở một cấp độ hoàn toàn khác biệt. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy tiếp tục cải thiện với tốc độ này đây. Nó quả là một ý nghĩ khá là đáng lo ngại.
"... À thì, nó hẳn sẽ ổn thôi, có lẽ vậy. Sau khi nghe được câu chuyện của Otouto-kun, sẽ thật khó đối với em để từ chối anh ta."
"Đó là bởi vì nhà Rodwell là một gia đình chi nhánh của Hầu tước Gramp sao?"
"Đúng vậy. Hầu tước Gramp nắm giữ rất nhiều quyền lực khắp đất nước. Anh ta là người mà em tuyệt đối không nên biến thành kẻ thù. Mặc dù vậy, anh ta có lẽ đã có một quan niệm tệ về chúng ta sau khi chúng ta hủy bỏ hôn ước rồi."
"Đúng thế..."
Với chỉ ba tháng trước khi cuộc hôn nhân được cho là chính thức, chúng tôi đã đột nhiên quyết định hủy bỏ hôn ước.
"Đây quả là một nỗi đau thực sự mà."
“Nó thực sự là vậy. Đó là tại sao em không thể đối đầu với Patrick trực tiếp đâu đấy."
"Em hiểu mà."
"Em có thực sự hiểu không vậy? Em tuyệt đối 100% không thể làm điều đó. Em tuyệt đối không được đối đầu với anh ta bằng bất cứ cách nào. Em hiểu chưa?"
... Hmm? Tại sao tôi lại cảm thấy dường như nó là không thể tránh khỏi rằng điều này sẽ xảy ra vậy nhỉ?
"Otouto-kun!?"
Vâng. Em xin lỗi mà.