Chương 57
Độ dài 622 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-08-07 18:00:46
Hôm nay là ngày chuyến đi ngoại khoá diễn ra, tuy nhiên tôi lại đang ở quán yakisoba.
“Ta cũng đoán trước được rồi nhưng mà Yuu, cháu không định đi với trường thật à?”
“Dạ không ạ, cháu bị lạc đường trong lúc đến điểm tập kết.”
“Cháu nói thật chứ, ta có hơi ngại khi để cháu nghỉ học như này đấy.”
“Cháu xin lỗi nhưng lần này cháu có lý do chính đáng để không tham gia.”
“Vậy sao...tiếc ghê, ta còn đang mong chờ mấy món quà lưu niệm từ cháu mà.”
“Cháu xin lỗi quản lý…”
“Thôi được rồi, không sao. Tiện cháu cũng ở đây rồi thì để ta kể cháu nghe một câu chuyện cũ nhé.”
“Cháu muốn nghe về thời trẻ của quản lý.”
“Câu chuyện xảy ra khi quán này mới mở.”
Ah, vậy không phải là câu chuyện thời trẻ của ông ấy à?
“Chuyện kể về một đứa trẻ đến đây vì tiết học ngoài trời.”
Cũng không phải là về chuyến đi ngoại khoá sao.
“Cậu bé đã bị những người bạn lừa gạt rồi bỏ lại.”
Sau đó, tôi lắng nghe câu chuyện của quản lý về cậu bé đó.
Người quản lý đã mời cậu bé ăn yakisoba và dù vẫn còn trong tiết học nhưng họ đã chơi game cùng nhau. Khi ra về, cậu bé còn nói với người quản lý rằng quán yakisoba này là ngon nhất thế giới. Đó là lần đầu tiên người quản lý nhận được lời khen ngợi như vậy và điều đó đã giúp ông ấy tiếp tục làm việc chăm chỉ ngay cả khi cửa hàng không mấy thuận lợi.
Đối với quản lý, cậu bé đó có lẽ là khách hàng quan trọng nhất.
Tên của quán, “Kodomo no Taiyou”[note61651] tượng trưng cho niềm vui và sự ấm áp mà cửa hàng muốn mang đến cho những đứa trẻ đến đây.
____________________
“Vậy ra đó là câu chuyện đằng sau bức ảnh đó sao?”
Nó luôn ở đó như một vật trang trí, một bức ảnh chụp một đứa trẻ lạ mặt và người quản lý.
“Chính vì đứa trẻ này mà ta không thể bỏ mặc cậu một mình được.”
“Nhờ có quản lý mà cháu đã vượt qua được nhiều khó khăn. Cảm ơn bác vì đã luôn ở bên cạnh và hỗ trợ cháu.”
“…Này Yuu, thực ra đứa trẻ ta vừa kể, nó đã qua đời rồi.”
“Eh? Bác nói thật sao?”
“Ừ, ta đã thấy trên tin tức. Nó đã gặp tai nạn khi cố gắng cứu một cô gái.”
“…Chắc chắn cậu bé đó phải là người tốt bụng và dịu dàng như quản lý.”
“Ừ…”
Nụ cười gượng gạo của người quản lý không thể che giấu nỗi buồn trong lòng.
“Sau đó, những người bạn thân của cậu bé đã đến đây và nói với ta rằng nó luôn muốn được quay lại nơi đây một lần nữa.”
Rồi quản lý đặt tay lên đầu tôi.
“Đó là lý do tại sao khi nhìn thấy cháu khóc một mình ở nơi ấy, nơi mà cậu bé ấy đã từng đứng, ta không đành lòng rời đi và bỏ mặc cháu như vậy được..”
Cuối cùng tôi cũng hiểu lý do tại sao mà bấy lâu nay quản lý lại luôn đối tối với tôi.
“Quản lý, cảm giác như định mệnh ấy nhỉ?”
“Ý cháu là gì khi nói điều đó?”
“Cháu đã mất đi Mana-chan, người cháu trân trọng nhất, còn quản lý thì lại mất đi cậu bé mà bác yêu quý nhất trong ký ức của mình.”
“…”
Tôi chắc chắn là Mana-chan và đứa trẻ đó đã đưa chúng tôi đến với nhau.
“Có lẽ cháu có thể hiểu theo cách đó.”
Nụ cười thường trực trên môi quản lý giờ đây đã được tô điểm thêm bởi sắc màu rực rỡ của niềm vui.