Chương 01 Thế giới sau khi chết của thiếu nữ bệnh kiều nào đó
Độ dài 2,464 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-26 14:01:29
Buổi sáng trời quang đãng hiếm thấy. Mấy tia sáng mặt trời chói lóa xuyên qua khe rèm cửa tối màu chiếu thẳng vào, khiến người ta không mở mắt ra nổi.
Nằm trên giường như người chết, không muốn làm bất kỳ chuyện gì. Không muốn ngủ tiếp, cũng không muốn ăn cơm, không muốn học tập, tôi hệt như phế nhân vậy.
Dựa vào chút tín nhiệm sống cuối cùng, sau khi liều mạng kiên trì tới giờ, tôi gần như đã tiêu hao hết tất cả sức lực, hệt như sau ngày hôm ấy, chỉ cần sống nhiều hơn một giây cũng đều là thời gian tử vong.
Nhưng nếu tôi có chút ý nghĩ muốn tìm đường chết, trong đầu sẽ không tự chủ được mà hiện lên khuôn mặt tươi cười của người kia, còn có lời của người ấy, khiến tôi không tự chủ được mà lặp đi lặp lại tên của người đó nhiều lần…
“Phàn Lộ, Phàn Lộ, Phàn Lộ…”
Sau khi lẩm bẩm một hồi, tôi cảm thấy mình không thể tự nhiên biến mất được, nhất định phải khiến anh ấy chịu trách nhiệm. Đều do người kia làm hại tôi hiện tại buồn bực tới không thở nổi, lại không cách nào tự giải thoát bản thân mình.
Chẳng lẽ đây là bản năng cuối cùng của cơ thể vì muốn thu được một chút sinh cơ sao? Bản tính của nhân loại đúng là hỏng bét, đây là dục vọng cầu sinh ư? Rõ ràng tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới này, còn suy nghĩ mấy chuyện ấy làm gì.
Nhưng anh ấy nói anh ấy yêu thích mình.
Yêu thích mình… Quan tâm mình… Chăm sóc mình…
Khẩu hình miệng khi phát âm sẽ không sai, từ tham chiếu “em” cũng không sai, đây không phải ảo giác, dường như anh ấy đang nói tới mình.
Trên thế giới này còn có người có thể thích mình, hơn nữa còn không màng sinh tử mà cứu mình. Nghĩ tới đây, đáy lòng buồn bực tới sắp không thở nổi cũng tốt hơn nhiều.
Vậy rốt cuộc mình cũng tìm được chuyện đầu tiên cần làm trong đời sau khi chết rồi sao?
Nhất định phải tìm được anh ấy, hỏi cho rõ ràng, anh ấy thật sự yêu thích mình sao? Người như mình vậy, liệu anh ấy có thích mình thật không?
Miễn cưỡng lê thân thể mệt mỏi uể oải rời khỏi giường, khó khăn đánh răng rửa mặt, lấy pizza ăn còn thừa đã được bỏ đông trong tủ lạnh hôm qua ra, hâm nóng, coi như bữa sáng. Thật chán ghét, đã chết rồi sao thân thể còn cảm thấy đói nữa? Sao còn có thể bẩn? Sao phải xử lý nhiều chuyện như vậy?
Sau khi cẩn thận vệ sinh bản thân, mặc bộ quần áo học sinh ngây thơ khiến nam sinh vừa liếc mắt đã chú ý tới, tôi ra khỏi cửa mà chẳng có mục tiêu gì. Kể ra thành phố này lớn như vậy, tôi biết phải đi đâu để tìm anh ấy đây? Thò đầu ra ngoài cửa dò xét, tinh khí thần vất vả lắm mới nâng lên đôi chút lại như vơi đi phân nửa.
Thế nhưng Phàn Lộ có thể tính là cái tên hiếm gặp, đây cũng có thể tính là tin tức hơi tốt một chút.
Đầu tiên có thể tới hỏi chú công an xem sao, cũng chính là chú công an đã khuyên bảo mình sau chuyện ngày ấy, nếu chú ấy có ghi chép cặn kẽ, nói không chừng mình sẽ tìm được chút tình báo về người kia.
Khi tôi tới bàn hỏi thông tin ở đồn công an, dường như cảnh sát kia còn phải nhớ lại chuyện của tôi. Có lẽ là vì anh ấy từng xử lý quá nhiều chuyện giống vậy nên không nhớ rõ, tôi cũng không muốn giải thích quá nhiều với người này.
“Cháu chính là nữ sinh đã nhảy lầu với một nam sinh ở đầu phố hôm trước…”
Tôi dùng giọng điệu không chút chập chùng để gợi lại trí nhớ của chú cảnh sát. Nghĩ thật lâu, cuối cùng chú cảnh sát cũng hơi nhớ lại.
“Là cháu à? Chú nhớ ra rồi. Gần đây cháu vẫn khỏe chứ? Có nói chuyện rõ ràng với người nhà chưa? Thấy cháu có thể tỉnh táo đi lại hẳn đã khỏe rồi. Hôm nay cháu tới là cần chú giúp chuyện gì ư?”
“… Rất ổn ạ, hôm nay cháu muốn tới tìm người.”
Cái gọi là cha mẹ đều là diễn viên lâm thời kiếm được, trước đây vì để đối phó với tình huống giáo viên tới thăm hỏi gia đình, tôi cũng thường làm vậy. Không phải tội phạm, dù là cảnh sát cũng sẽ không nghiên cứu tìm hiểu quá sâu.
“Tìm người? Cháu muốn tìm nam sinh kia?”
Chú cảnh sát bày ra vẻ hiểu rõ trong lòng, khiến người ta thấy khó chịu cực kỳ.
“Đúng vậy. Ngày đó sau khi trở về cháu đã từng hỏi, nhưng chú chỉ nói cho cháu biết tên cậu ấy. Hiện tại cháu muốn có được tất cả tin tức về cậu ấy.”
“Cái này… Tuy trong tờ khai có viết, nhưng bọn chú không thể bảo đảm tính chân thật của nó. Bởi chuyện này vốn không liên quan tới vụ án, chỉ là hành động thấy việc nghĩa hăng hái làm, hơn nữa bọn chú cũng có trách nhiệm bảo vệ quyền riêng tư của đương sự.”
Chú cảnh sát bày ra vẻ hơi khó xử mà nói với tôi. Cho nên nói, ghi chép và vân vân về chuyện của tôi chỉ là ghi chép qua loa, không hề có tính xác định sao? Thái độ làm việc này thật khiến người ta tức giận.
“Dù vậy cháu cũng vẫn muốn biết rõ toàn bộ.” Đã thế, chỉ có thể hi vọng anh ấy là người thành thật thủ tín.
Sau khi lấy được ghi chép của chú cảnh sát về việc tôi nhảy lầu, đồng thời tìm kiếm hộ tịch, toàn thành phố có hơn trăm gia đình có người tên Phàn Lộ, tôi bắt đầu bước lên hành trình tìm kiếm Phàn Lộ.
Lừa đảo! Đại lừa đảo!
Tôi dựa theo ghi chép tìm kiếm tới địa chỉ của gia đình kia, nhưng nó hoàn toàn không tồn tại, đầu mối này hoàn toàn hỏng. Tôi lại bắt đầu tiến hành sàng lọc thông tin cá nhân của hơn trăm Phàn Lộ kia, sau cùng có khả năng nhất chỉ có ba người.
Dựa theo phạm vi tuổi tác cùng với giới tính trong ấn tượng, có thể loại bỏ phần lớn người trong danh sách này. Căn cứ phạm vi hoạt động của anh ấy ngày ấy, có thể anh ấy là học sinh ở gần đây cũng nên.
Tiếp đó tôi lại lặp lại ba hoạt động: Gõ cửa, lạnh lùng liếc mắt xác nhận, sau đó đần độn rời đi… Mãi tới khi tối mịt, tới giờ về nhà.
Chẳng lẽ tên cũng là giả sao? Tất cả đầu mối đều bị đứt đoạn, lúc này, đột nhiên trong lòng tôi tuôn trào một trận ác cảm, không biết mình nên làm gì bây giờ, còn cả kế tiếp mình nên làm sao đây? Thậm chí ngay cả việc tôi có nên trở lại nơi đó tôi cũng không chắc chắn được.
“Khốn nạn, quả nhiên là đại lừa đảo!”
Lạnh lùng chửi bới một câu, nhìn sắc trời đã tối, tôi buộc lòng phải về nhà đi ngủ.
Cơm tối là đồ ăn vặt được nhét sau ghế sofa, còn cả nước ngọt có ga. Có lẽ là do hôm nay hoạt động quá nhiều, tôi một hơi ăn hết rất nhiều túi đồ ăn vặt, xả khắp một vòng quanh nhà.
Ôm cái bụng vì uống nhiều nước ngọt có ga mà hơi phình lên, tôi lại bò lên giường, kết thúc một ngày sống. Tôi vốn nghĩ mình có thể vì mệt nhọc quá mức mà dễ dàng đi vào giấc ngủ, thế nhưng tôi lại không tài nào ngủ được.
Không biết trong miệng đang nói mớ hay là ý thức nhiều lần lặp đi lặp lại, thân thể co thành một đống trong chăn, dù vậy vẫn không cách nào giảm bớt lạnh lẽo do bóng tối xung quanh mang tới.
Cặp mắt bắt đầu rơi lệ một cách khó hiểu, mãi tới khi gối ướt đến không thể ngủ tiếp. Lăn lộn trên giường thật lâu, vẫn không ngủ được.
Lúc này, đồng bọn duy nhất của tôi… Tiểu Hắc nhảy từ trên sàn nhà lên giường, cực kỳ có tinh thần mà chui vào trong chăn của tôi.
“Hôm nay chị đã cố ý mua cá khô cho em, thế mà buổi tối em vẫn không thành thật như vậy.”
Nhìn con mèo nhỏ rúc tới rúc lui trong lòng, tôi hơi mất kiên nhẫn. Thật là, đừng dùng cả người em để cào chị ngứa nữa, thế nhưng hành động của gia hỏa này cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp khủng khiếp.
“Có Tiểu Hắc, chắc chắn mình có thể kiên trì tiếp. Mình sẽ tìm được người kia, nhất định sẽ tìm được người kia!”
Thật sự không thể ngủ được, tôi nâng thân thể bé nhỏ của Tiểu Hắc lên phát thệ. Lần trước vì không kiên trì nổi, còn chưa nói cho Tiểu Hắc tôi đã lựa chọn đi phí hoài bản thân, tới mức mặc dù mỗi ngày tôi đều cung phụng đầy đủ cho gia hỏa tham ăn tục uống này, nhưng có tới mấy tuần liền gia hỏa này không muốn để ý tới tôi.
Hôm nay cuối cùng nó cũng tha thứ cho tôi rồi ư?
Tôi không tự chủ được mà thở phào một hơi nhẹ nhõm, ôm con mèo nhỏ vào trong ngực. Nó cũng thuận theo tôi mà dùng đầu cọ cọ lồng ngực tôi. Tôi chỉnh sửa lại cái chăn đã bị cuộn thành một đống, sau đó ngoan ngoãn phủ nó lên người.
Có Tiểu Hắc ở bên, tôi nhất định có thể tìm ra người kia!
Nếu ban đầu tôi toàn vận dụng lý trí và đầu óc để phân tích, vậy kế tiếp tôi có thể đi tìm kiếm mù quáng.
Mỗi lần nhìn thấy người có khả năng có quan hệ tôi lại hỏi một câu: “Anh/chú có biết Phàn Lộ không?”
Mỗi lần nhìn thấy người có vóc dáng hơi giống, tôi sẽ cố gắng tiếp cận, sau đó lại hỏi một câu: “Anh/chú có biết Phàn Lộ không?”
Ở nhà, ở trường, trên đường, không lúc nào tôi không hỏi người khác. Có lúc tôi còn cầm cây bút trong tay, vô thức hỏi nó có biết Phàn Lộ không.
Lý do rất thỏa đáng, thoạt nhìn Phàn Lộ là học sinh, nói không chừng anh ấy cũng là học sinh cấp ba giống như tôi. Mà học sinh cấp ba đương nhiên phải có quan hệ với bút rồi?
Thế nhưng thứ như bút này vốn không cách nào trả lời tôi, tôi lại lần nữa nhận được lời phủ định tuyệt vọng.
Tôi luôn cảm thấy anh ấy đang sống ở gần tôi, có đôi khi tôi lại cảm giác được hơi thở và tầm mắt quen thuộc, nhưng lại không cách nào tìm được anh ấy.
Đại khái đó là ảo giác, nhưng có lẽ tôi vốn may mắn như vậy, anh ấy và tôi học chung một trường, thậm chí còn cùng một cấp, chỉ vì chúng tôi học ở hai lớp khác nhau cho nên mới không thường gặp được nhau.
Xin lỗi, tôi cũng là người như vậy, thật sự hi vọng có vị thần minh nào đó ban thưởng may mắn cho tôi lúc này, chỉ một lần này thôi là tốt rồi, tôi tuyệt đối không hi vọng xa vời những chuyện khác.
Nhưng khi tới phòng làm việc của thầy Lý Triết, tổ trưởng toàn khối, thật thà lật xem danh sách nam sinh toàn trường, không có một người nào có cái tên như vậy.
Sau đó tôi lại đề xuất muốn được xem hồ sơ học tịch của mọi người, nhưng vì liên quan tới bí ẩn đời tư của học sinh, hơn nữa muốn xem lại phiền phức vô cùng, cuối cùng thầy Lý Triết cự tuyệt yêu cầu của tôi. Rõ ràng thầy ấy đã đưa tin tức hộ tịch cho tôi tra dò, có xem hồ sơ học tịch của học sinh thì đã sao?
Thoạt nhìn tôi đúng là người thích gây sự, nhưng thật ra tôi chỉ muốn xác nhận lại ảnh của mọi người mà thôi.
Khi tôi tới phòng làm việc của thầy tổ trưởng lần thứ ba, xin thầy ấy cho tôi xem ảnh của nam sinh toàn trường, cuối cùng thầy ấy cũng chịu.
“Một thời gian nữa trường chúng ta sẽ bắt đầu kỳ thi cuối kỳ, có chuẩn bị một buổi hội báo cáo học tập trước khi thi, nếu em có thể chuẩn bị tốt, giới thiệu một chút kinh nghiệm học tập cho tất cả học sinh trường trung học phổ thông số một chúng ta, thầy sẽ thỏa mãn yêu cầu của em, sẽ vận dụng quyền cá nhân cho em xem, nhưng em không thể để người ngoài biết chuyện này.
Thầy Lý Triết như thương nhân âm hiểm, muốn ép ra chút giá trị cuối cùng trên người tôi. Mà có lẽ đây cũng là nguyên nhân tôi chuyển tới trường học này.
“Vậy quyết định thế đi.”
“Được, thầy cũng hi vọng em nói lời giữ lời.”
Học tập là một việc cần phải chuyên tâm, nếu muốn dựa vào người nào đó truyền thụ cho chút kinh nghiệm mà có thể khiến thành tích đại đa số người tăng lên, thật đúng là sai lầm.
Không hiểu sao thầy lại đưa ra điều kiện như vậy, rõ ràng chuyện này chẳng có chút ý nghĩa gì. Mặc dù có, đại khái cũng chỉ là mượn tôi để lộ rõ giá trị, chứng minh phương pháp giáo dục của thầy cô là chính xác tuyệt đối.
Sở dĩ trên người tôi còn có chút giá trị thặng dư như thế cũng vì tôi từng đơn thuần ký thác hết tất cả lên việc học hành.
Thế nhưng như vậy đối lấy cái gì?
Chỉ có điểm và xếp hạng mà thôi.
Khi thành tích thi ưu tú biến thành chuyện hiển nhiên, nó sẽ biến thành một quái vật đáng sợ khác. A, đây đúng là thế giới tràn ngập quái vật! Vì sao, vì sao tôi còn đang vọng tưởng?
Nhìn tổng kết kinh nghiệm học tập mình vừa viết xong, nhìn nơi bị thầy Lý Triết dùng bút đỏ phê bình chú thích sau đó sửa chữa thật nhiều, tôi hít một hơi thật sâu.