Chương 13 Liên quan với thời vụ mùa xuân
Độ dài 2,613 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-26 14:02:08
Dựa theo lẽ thường, theo tiết ở chỗ chúng tôi, qua tết âm lịch cuối năm cũng là lúc mùa đông đã qua, mùa xuân sắp đến.
Khí trời sẽ càng lúc càng ấm lên, dần dần trút bỏ lớp trang phục mùa đông nặng nề. Chúng tôi có thể lựa chọn nhiều trang phục để phối hơn, mỗi ngày chỉ riêng chuyện chọn quần áo nào để mặc đã đủ khiến chúng tôi nhức đầu.
Mãi cho tới trước khi quay trở lại trường, mặc đồng phục thống nhất, chúng tôi đều sẽ gặp phải phiền não như vậy. Nếu tôi không chú ý cẩn thận phương diện này, sợ rằng Lục Phàm lại đặt lực chú ý vào nơi không rõ ràng lắm.
Anh ấy như hư mất, thường xuyên hô to: “Kế hoạch cả một năm ở vào mùa xuân!” Sau đó cúi đầu, bắt đầu điên cuồng chăm chỉ học tập.
Mỗi ngày anh ấy chăm chỉ học tập, thường đáp lại tin nhắn của tôi chậm một phút ba mươi giây.
Không hiểu sao, gần đây Lục Phàm đặc biệt chú tâm với việc dạy Tiểu Hàn học. Tôi cảm thấy anh ấy còn hơi lạnh lùng với tôi. Chẳng lẽ dạo này cách trang điểm của Tiểu Hàn có bước tiến bộ vượt bậc? Thường xuyên gặp mặt nhưng tôi lại không cảm thấy gì. Không biết vì sao, em ấy có mấy bộ quần áo giống tôi tới lạ kỳ, đại khái là thẩm mỹ của em ấy cũng không khác tôi là bao.
Cho nên điểm ảnh hưởng mấu chốt vẫn là học tập. Một khi tiếp xúc với chuyện có liên quan tới học tập, Lục Phàm sẽ như tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn ném sự tồn tại của tôi vào một góc nào đó chẳng hay.
Dường như nhiệm vụ dạy Tiểu Hàn học có thể thỏa mãn nhu cầu tâm lý của Lục Phàm.
Chúng tôi đã hứa hẹn với thầy, trong kỳ thi cuối kỳ, nếu Lục Phàm không thể thi được hạng nhất, vậy việc chúng tôi ở cùng nhau chính là đang ảnh hưởng tới học tập, phải lập tức chia tay.
Mặc dù hạng nhất là chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng tôi lại có lòng tin với Lục Phàm.
Thứ có cũng được mà không có cũng không sao kia chỉ là thủ đoạn để đạt được mục tiêu quan trọng hơn.
Đoạn thời gian cuối cùng, tôi dùng hết sức mình để giúp Lục Phàm ôn tập, nghĩ hết tất cả các đề có khả năng gặp phải, nhất là những đề có độ khó cao chuyên dùng để phân loại học sinh, tôi đều giảng kỹ cho Lục Phàm.
Lúc đầu Lục Phàm vốn đã có kiến thức nền tảng kiên cố, thứ anh ấy thiếu là thời gian ôn tập có tính nhắm vào cực mạnh. Tôi tự giác nói hết một lượt nội dung học kỳ, phạm vi bao trùm tri thức của Lục Phàm cũng đã biến thành hoàn mỹ vô khuyết.
Trừ việc sơ ý mất điểm, chắc chắn tổng thành tích của Lục Phàm có thể tới mức đó. Cho nên nói, người vẫn rất yên tâm với thành tích của Lục Phàm là tôi đây, sau khi biết nhà trường đã gửi thành tích qua tin nhắn cho học sinh, tôi cũng không hỏi thăm Lục Phàm.
Tôi cũng không cần cố ý tìm hiểu làm gì, sau khi tựu trường, hẳn giáo viên sẽ nói cho chúng tôi biết ngay, chúng tôi nhất định sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân mình.
Mặc dù chúng tôi ở cùng nhau cũng sẽ không ảnh hưởng tới học tập.
Mùa xuân, ngoại trừ Lục Phàm đặt lực chú ý vào chuyện khác, ngay cả Trà Đồ và Tiểu Hắc cũng vậy.
Tiểu Hắc vốn rất biết điều lại trở nên càng ngày càng không nghe lời, thường xuyên nhảy trái nhảy phải rít lên. Buổi tối nó cứ hay kêu meo meo mãi khiến người ta không tài nào ngủ được, còn không ngừng dùng móng vuốt của mình để bởi cửa sổ hoặc cửa chính ra.
Trà Đồ từ trước tới nay vẫn luôn nghịch ngợm, chẳng hiểu tại sao đột nhiên lại trở nên rất yên tĩnh, thường nằm lỳ trên giường ngơ ngác nhìn di động, hoặc nhìn màn hình trò chơi trên máy tính tới ngây người.
Đáng sợ hơn là trước kia Trà Đồ và Tiểu Hắc tụ chung một chỗ sẽ huyên náo lạ thường, nhưng hiện tại một người ở trong phòng, một tên ở chỗ tôi, hệt như đã coi đối phương thành không khí.
Tiểu Hắc không sợ Trà Đồ nữa, Trà Đồ thì làm như không nghe thấy tiếng mèo kêu.
Trà Đồ và Tiểu Hắc không muốn quan tâm tới tôi, một mình tôi thật có chút cô đơn.
“Lục Phàm, em chán quá.”
Sau khi làm xong bài tập ở lớp bổ túc, tôi nằm lỳ trên giường gửi tin nhắn.
“Nếu em cảm thấy phiền não thì thử nghe nhạc nhẹ đi, mấy bài đã tải xuống máy em nghe hết chưa?”
Lần này Lục Phàm rep tin nhắn chậm 2 phút 21 giây, rõ ràng dựa theo tốc độ gửi tin nhắn của Lục Phàm, muốn nhắn đoạn trên không tốn nhiều thời gian như vậy mới đúng.
Lục Phàm lại đang dạy Tiểu Hàn học sao?
“Nghe, vẫn đang nghe đây, nhưng em vẫn chán lắm.”
“Vậy đọc sách đi, không phải anh đã đưa em rất nhiều sách để đọc rồi sao?”
Lần này tốc độ rep tin nhắn nhanh hơn một chút, 1 phút 43 giây.
“Không có Lục Phàm, em không muốn đọc.”
Thật ra tôi cũng rất hưởng thụ sở thích sáng tác với đọc, nhưng hôm nay tôi lại không muốn đọc. Ngoại trừ dùng mấy thứ này để gạt tôi, Lục Phàm còn có thể nói gì khác nữa không?
Nếu không thể đưa ra đáp án khiến tôi hài lòng, tôi sẽ nghĩ biện pháp khiến Lục Phàm không thể không qua đây thăm tôi.
“Vậy chơi 《 Lý Tưởng Quốc 》 đi, mấy người Quách Thông và Trà Đồ đang online đó…”
“Không muốn chơi.”
Ngoại trừ âm nhạc, Light Novel, trò chơi, chẳng lẽ anh không biết lấy thứ nào khác ra để dụ dỗ con gái sao? Đúng là khúc gỗ!
Một lúc lâu sau vẫn không thấy đối phương trả lời, đoán chừng lại vì làm việc gì mà quên trả lời tôi.
Vì vậy tôi đã bắt đầu nghĩ xem mình nên dùng phương pháp gì để khiến Lục Phàm phải chạy tới chỗ tôi. Khí ga bị xì? Nhà mất điện? Ống nước bị rỉ nước? Bị Tiểu Hắc cắn thương? Lúc làm việc nhà không cẩn thận trật chân? Trà Đồ bắt nạt tôi?
Càng ngày càng buồn chán, thân thể không tự chủ được mà lăn qua lộn lại trên giường, lòng nóng như lửa đốt, hệt như nếu tôi không nhào vào lòng Lục Phàm ngay tôi sẽ không chịu nổi.
“Được rồi, làm bài tập xong rồi thì em ngoan ngoãn đi ngủ đi, ngủ sớm lấy sức. Không phải mai được nghỉ à, mai chúng ta ra ngoài chơi.”
Chờ thật lâu, cuối cùng cũng thấy Lục Phàm gửi được một tin nhắn có vẻ thú vị một chút.
Cuối cùng Lục Phàm cũng hơi thông suốt rồi.
“Ngày mai chúng ta đi đâu?”
“Cứ đợi mai rồi biết.”
“Chỉ có hai người chúng ta ư?”
“Chẳng lẽ em còn muốn có thêm người khác?”
Hình như Lục Phàm đã làm xong việc của mình, tốc độ trả lời tin nhắn của tôi đã nhanh hơn không ít.
Nói tới hẹn hò, sau khi trở về từ nhà ông bà nội Lục Phàm, đã rất lâu rồi chúng tôi không được ở riêng với nhau.
“Sáng mai hơn tám giờ gặp nhau ở cổng khu dân cư.”
Cảm giác nóng nảy vội vã như bị mèo cào trong lòng hơi dịu đi một chút. Tôi đặt điện thoại xuống, ôm kỳ vọng vào buổi hẹn hò ngày mai mà chuẩn bị yên tâm đi vào giấc ngủ.
Thế nhưng Tiểu Hắc trong phòng khách còn đang không ngừng kêu lung tung, Trà Đồ ở phòng sát vách thì đang gõ bàn phím bôm bốp chơi game.
Thôi quên đi, mặc kệ hai tên này, tôi phải ngủ thôi, Lục Phàm nói phải ngủ mới có đủ sức khỏe!
Ngày tiếp theo tôi dậy rất sớm, chuẩn bị bữa sáng cho Trà Đồ còn đang ngủ say, sau đó lại chuẩn bị cho Tiểu Hắc đã kêu gào suốt một buổi tối, mới vừa ngủ mất.
Cẩn thận tỉ mỉ trang điểm ăn mặc, đảm bảo bản thân đã ngăn nắp gọn gàng sạch sẽ phóng khoáng, tôi tranh thủ đi ra khỏi nhà.
Tới cổng khu dân cư, chờ một khoảng thời gian, thật không thể tưởng tượng nổi Lục Phàm cũng có ngày trễ hẹn, mãi lâu sau mới thấy anh ấy chạy chậm tới.
“Xin lỗi, anh tới muộn.”
Lục Phàm đứng trước mặt tôi thở hồng hộc nói. Không biết là vì chạy quá nhanh hay là vì nguyên nhân gì mà mặt Lục Phàm hơi đỏ lên.
“Không sao, em cũng chỉ mới vừa đến.”
Nếu như “vừa” này là nửa giờ trước.
“Anh có đặc biệt muốn tới nơi nào không?”
“Có, có chứ, sao anh có thể không có sắp xếp được? Anh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi!”
Dáng vẻ ấp úng của Lục Phàm trông cứ như anh ấy hoàn toàn không có kế hoạch sẵn, sáng sớm hôm nay mới vội vã chạy tới đi hẹn hò. Tôi hơi thất vọng, rõ ràng là đi hẹn hò, nhưng thân là nam sinh Lục Phàm lại chẳng có chuẩn bị trước gì cả.
Thế nhưng tôi cũng không cần lo lắng, trong khoảng thời gian ngắn, Lục Phàm có thể đưa ra kế hoạch hẹn hò cụ thể.
“Để anh sắp xếp hết à? Vậy được rồi… Chúng ta cứ đi trước đã.”
Nói xong, Lục Phàm hơi xấu hổ mà nắm lấy tay tôi.
Chúng tôi tới rạp chiếu phim gần đó xem phim điện ảnh, sau đó lại tới quán cơm bình thường ăn trưa, xế chiều lại tới thế giới đại dương mới mở ở khu Tân Hải.
Nơi Lục Phàm chọn cũng không tồi, hoàn cảnh khá u ám, rất riêng tư, mặc dù chúng tôi len lén dựa vào nhau nói chuyện cũng không sợ bị người ta nhìn, đỡ phải cảm thấy lúng túng.
Cuối cùng, chúng tôi đi tới hiệu sách Thập Gia khá nổi tiếng.
Theo Lục Phàm nói, ở nước tôi, chuỗi hiệu sách này xuất hiện ở khắp nơi trên cả nước, lớn thì có ở vùng duyên hải thành phố cấp một, nhỏ thì có ở các huyện thành bình thường, không đâu không có. Người ở tầng lớp nào cũng có thể tới đây thăm quan mua sách, hoàn toàn không bị hạn chế.
So sánh với thư viện, đọc sách ở nơi này được miễn phí hoàn toàn, dù hằng năm có rất nhiều người chỉ tới đây đọc mà không mua sách, tăng thêm rất nhiều chi phí cho hiệu sách, nhưng không thấy có nhân viên hiệu sách tới đuổi người.
“Chỉ cần độc giả cảm thấy hứng thú với sách nơi này, cho dù hiện tại không mua nhưng chắc chắn một ngày nào đó bọn họ sẽ mua.” Đây là tín điều của hiệu sách.
Độc giả có thể tới đây mỗi ngày đọc bất cứ sách gì ở đây, mọi sách báo bị hư tổn đều do phòng sách gánh chịu.
Nguyên nhân là vì hiệu sách này không định kiếm tiền dựa vào việc bán sách. Vào lúc sách điện tử và di động càng lúc càng thịnh hành, thị trường sách cổ điển lại có vẻ không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Nếu giáo trình dạy và học của học sinh với giáo viên, các sách đề cương lưu hành nội bộ cùng với sách đỏ tuyên truyền cũng đổi sang bản điện tử, đoán chừng khi ấy nó mới phải cảnh giác thật sự với thị trường.
Mục đích Lục Phàm dẫn tôi tới đây hôm nay là để làm gì vậy? Rõ ràng từ đầu tới giờ Lục Phàm đã biểu hiện rất xuất sắc, nhưng sao giai đoạn kết thúc lại là tới hiệu sách? Chẳng lẽ Lục Phàm đã chuẩn bị ngạc nhiên gì đó cho tôi ở đây ư?
Chúng tôi vào phòng đọc sách, Lục Phàm quen cửa quen nẻo trực tiếp đi tới khu bán sách cho cấp trung học.
“Hôm nay anh định mua mấy quyển tư liệu trung học cơ sở cho Tiểu Hàn, Tưởng Mộc Thanh, thời trung học cơ sở em đã học sách nào vậy?”
Lục Phàm không hề ý thức được tôi đang suy nghĩ gì. Anh ấy vừa nhìn tên từng cuốn sách, vừa hỏi tôi câu hỏi nhàm chán này.
“Tiểu Hàn đã cuối cấp hai rồi đúng không? Quyển này, còn cả quyển này nữa, toán mua quyển này khá ổn, chương và bài học trong sách theo sát nội dung sách giáo khoa của chúng ta, ví dụ mẫu cũng rất rõ ràng.”
Dựa theo trí nhớ của mình, tôi tiện tay chọn mỗi môn một cuốn sách tham khảo.
“Anh hùng sở kiến lược đồng!”
Lục Phàm thấy tôi chọn ba quyển sách kia, vô cùng hưng phấn mà đáp lại tôi.
Được rồi, hiện tại đã chọn sách cho Lục Hàn xong, anh còn ngạc nhiên nào khác không?
“Em bị sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm anh làm gì? Trên mặt anh dính lọ ư?”
Lục Phàm ôm một chồng sách, đang chuẩn bị tới quầy thu ngân tính tiền, lại phát hiện tôi đang trừng anh ấy.
“Đúng rồi, cái này cho em.”
Nói xong, Lục Phàm như nghĩ tới cái gì, rút một quyển sách bìa đen từ trong đống sách dày cộp ra, trên sách có in hình mèo.
“Cái này… Mở trang 47 khá có tính tham khảo.”
“Cách xử lý… thú cưng thời động dục?”
Có ý gì?
“Không phải em đã nói gần đây Tiểu Hắc rất hay kêu à? Nếu em không muốn dẫn nó đi làm phẫu thuật triệt sản thì phải tìm cho nó một con mèo cái đi, nhưng đừng kiếm mèo hoang, bẩn thỉu lại nhiều vi khuẩn, em đi mua thêm một con mèo cái khác là được.”
Lục Phàm hơi ngượng ngùng gãi đầu.
“Được…”
Đúng nha, tôi chỉ quan tâm tới hạnh phúc của một mình mình thì quá ích kỷ, tôi cũng phải tìm một người bạn cho Tiểu Hắc – tri kỷ đã làm bạn với tôi vượt qua năm tháng gian nan nhất kia.
Nhưng không hiểu sao, dưới tình huống này, thảo luận chuyện này với Lục Phàm, tôi cứ cảm thấy là lạ.
“Mặc dù đã mua mèo cái, nhưng thỉnh thoảng em vẫn phải dẫn chúng nó ra ngoài đi dạo mới được, có lẽ làm vậy tình hình sẽ được cải thiện hơn một chút.”
Tiếp theo, Lục Phàm vừa nói vừa nghiêm trang nắm lấy tay tôi.
Cái quỷ gì?
Rõ ràng tôi cứ cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn thuận theo Lục Phàm, vui vẻ bị anh ấy kéo đi, bắt đầu đi thanh toán đống sách mới mua kia.
Buổi tối, ông ấy đưa tôi tới cửa phòng trực của khu dân cư. Vào lúc tôi vào tiểu khu, chú bảo vệ đưa cho tôi một cái túi. Thế nhưng sao tôi không nhớ rõ gần đây mình có đặt hàng qua mạng nhỉ?
Khác với những cái bao hàng khác, trong bao chuyển phát nhanh này còn có cả chỗ thông khí.
“Meow!”
Hơi ghé mắt nhìn vào chỗ thông khí, tôi nhìn thấy phía trong có một con mèo trắng mới vừa tỉnh ngủ, còn đang ngáp dài.