• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 1.3 Phần III: Cha mẹ và con cái.

Độ dài 1,376 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 12:19:59

Phần III: Cha mẹ và con cái.

Khi đội tới cửa tiệm của Falma, cô ra đón chúng tôi, Eyck cùng Plum lập tức ùa vào vòng tay mẹ. 

“Chúa ơi… Có chuyện gì thế hai đứa?” cô hỏi.

“Ờm, ờmmm… Một gã xấu định hại Cion ạ, nhưng anh trai đã cứu bọn con!” Eyck hào hứng. Cô cúi xuống nói chuyện với thằng bé, chiếc tạp dề phủ ngang khuôn ngực đầy. Tất nhiên cô ấy phải quan tâm tới con mình rồi, tôi cần dời mắt đi chỗ khác thôi.

“Anh Atobe, cảm ơn nhiều lắm. Đáng lẽ tôi phải bảo vệ chúng cẩn thận, để anh vướng vào rắc rối thế này…,” Falma áy náy.

“Không sao. May là tôi đi ngang qua đúng lúc đó. Sao có thể để kẻ gian lừa tiền bọn nhóc được chứ.”

“Cảm ơn anh Atobe! Em có quà tặng anh ạ!” Plum đưa tôi thanh kẹo con bé nắm chặt trong bàn tay nhỏ. Tôi băn khoăn có nên nhận hay không thì Igarashi đã lấy ít kẹo từ túi mình ra, đưa lại cho Plum.

“Chị chắc chứ ạ? Cảm ơn chị gái ạ!” Plum nói.

“Chị cũng thích đồ ngọt. Hi vọng em thích loại này.” Igarashi ngồi xổm xuống vuốt tóc Plum. Không khí cửa tiệm thật yên bình, trông mọi người ai cũng đều tươi cười.

“Người ta đáng lẽ không nên làm mấy trò tồi tệ đó trong trấn, họ sẽ tăng nghiệp chướng mất… Nhưng chắc có vài người đã biết cách lách luật,” Falma nói.

“Cion đã bảo vệ cho Eyck và Plum khi mắc phải bẫy của gã kia. Con chó đó dũng cảm lắm,” tôi đáp.

“...Woof!” Chắc nó cũng biết là mình được khen. Thấy thế, mắt Falma mở lớn vì ngạc nhiên.

“Trời ơi… Cion đã thích ai rồi sao? Chó săn thường không mở lòng với bất cứ ai ngoài chủ nhân mình đâu, nhưng hình như nó thích anh Atobe rồi.”

“Vì Cion biết anh ấy đã bảo vệ bọn con,” Eyck thêm.

“Anh Atobe ngầu lắm! Ở cạnh anh ấy như kiểu có phép thuật - ”

“P-Plum, suỵttt. Giữ cái này làm bí mật giữa chúng ta thôi nhé?” Igarashi nói.

“Tại sao ạ?” Plum hỏi.

“Arihito dễ xấu hổ lắm. Nếu em khen, anh ấy sẽ ngại rồi chạy đi mất,” Misaki vội giải thích.

“Thế ạ? Được thôi, em sẽ giữ bí mật!” Ý tôi là, tôi hiểu vì sao Plum lại muốn đề cập đến vai trò hậu vệ của tôi rồi, nếu con bé có nói ra thì việc này cũng không lộ ra ngoài. Nhưng sao cũng được. Từ sau khi tôi giúp Cion, nó rất quấn tôi. Có vẻ tôi đã chứng tỏ được rằng, hỗ trợ làm tăng Mức độ tin cậy ngay cả khi ở ngoài mê cung, dù bảng thông tin chỉ báo có trận chiến giữa tôi và Jack.

“Tôi rất xin lỗi; bọn trẻ luôn tò mò về mọi thứ,” Falma nói.

“Không sao đâu,” tôi đáp. “Thực ra Falma này, cô biết chỗ nào có khuyển vệ như Cion không?”

“Anh cũng thích Cion rồi sao? Ha-ha… Cả cô Igarashi nữa đúng không? Cô trông khá quý chó,” Falma nói.

“Vâng, tôi từng có một con… Atobe, anh muốn một con như Cion sao?”

“Woa, anh định nhận nuôi chó vì Kyouka sao?” Misaki hỏi.

“Ồ… Ch-chúc mừng nhé. Nếu định cùng nhau nuôi chó, thì chắc từ trước khi gặp chúng tôi, hai người đã phải thân lắm nhỉ,” Suzuna nói.

“Kh-không phải thế. Igarashi trước là trưởng ban của tôi, tôi chỉ là nhân viên của cô ấy.” Tôi cố giải thích, nhưng có lẽ chỉ càng làm Igarashi bực. Cô ấy từng nói giờ cô gần như là cấp dưới của tôi rồi, nên đáng lẽ tôi phải tôn trọng việc đó sao? Thật không hiểu được phụ nữ.

“Tôi nghĩ chúng ta đã tin tưởng lẫn nhau hơn vì ở trong một đội… Nhưng nếu anh thấy thế, chắc từ lúc đầu thai tới giờ vẫn chẳng có gì tiến triển rồi,” Igarashi nói.

“Kh-không phải thế. Chúng ta là một đội, làm việc cùng nhau, tôi có thể tin tưởng cô và…”

“Ha-ha… Anh Atobe, anh nghiêm túc thật đấy,” Falma trộm cười, vuốt tóc bọn trẻ. “Theo tôi thấy, đội mọi người gắn kết với nhau rất tốt, bao gồm cả cô Igarashi nữa. Đôi khi tôi ước mình có thể thám hiểm với những người bạn như thế… Mặc dù cuộc sống hiện giờ tôi đủ hài lòng rồi.”

Khi cô nói, Cion hình như có phản ứng trước một thứ ở lối vào của quầy. Đó là một con chó săn còn lớn hơn rất nhiều so với Cion.

“Falma, cô nuôi hai con chó sao?”

“Vâng, đây là mẹ của Cion. Cion mới hai tuổi thôi, mà đã to thế rồi,” Falma đáp. Con chó mẹ  có vết sẹo ở một mắt, mang dáng vẻ của những con chó già trên chiến trận. Nhưng khi thấy Cion, nó bước tới, liếm láp và làm sạch lông cho con mình.

“Nó ra ngoài để giúp Nghiệp hội một chút, hôm nay mới trở về.”

“Vậy sao? Chắc có tận hai con chó khỏe trong nhà cô phải yên tâm lắm,” tôi nói.

“Đúng là thế. Thực ra tôi không nghĩ chỗ này an ninh kém, nhưng vẫn có những người ý đồ xấu… Ôi, Cion…!” Cion rời khỏi mẹ nó, chạy ra nhìn chằm chằm tôi. Có vẻ nó đang muốn tôi ra lệnh cho mình...nhưng nó không phải chó của tôi, tôi không có quyền làm thế.

“Atobe, nếu thích, anh có muốn mang Cion theo cho lần thám hiểm tới không?” Falma đề nghị.

“A… Vậy ổn chứ? Nó sẽ giúp chúng tôi nhiều lắm…” 

“Cha của Cion cũng là khuyển vệ, nên Cion luôn thấy chán khi phải ở trong trấn suốt ngày. Tôi mong chí ít nó cũng nên được đi thám hiểm một lần… Nó chưa thân với ai ngoài chúng tôi cả, nên tôi định để nó đi với Eyck khi Cion đủ tuổi thám hiểm. Nhưng Cion trông quấn anh lắm, nên nếu không có gì đáng lo…”

Nếu Cion đồng hành cùng chúng tôi, phòng thủ của đội sẽ mạnh hơn nữa, vì nó có kỹ năng Lá chắn. Dùng chó của Falma làm phòng thủ khiến tôi thấy áy náy...nhưng chúng tôi sẽ không gặp quá nhiều khó khăn, bởi đây chỉ là mê cung Quận Tám thôi.

“Anh thấy sao? Nếu anh không thích…,” Falma tiếp.

“Không, thực ra tôi lo điều ngược lại. Cion giúp chúng tôi rất nhiều… Nhưng mày có muốn đi với bọn tao không?” tôi hỏi Cion, chìa tay ra. Nó đặt một chân lên bắt lại, thu lại móng để không cào vào tay tôi. Lực đập nhẹ đến không ngờ.

Đồng nghĩa Theresia sẽ phải hòa nhập được với nó. Nhưng tôi có thể dùng kỹ năng, tăng Mức độ tin tưởng cho mối quan hệ không thường tiến triển này. Vì cả hai đều không nói được, nó sẽ phụ thuộc vào cách chúng tôi làm việc ra sao, nhưng mong họ sẽ sớm hòa hợp.

“Anh có muốn vuốt Cion không? Nó sẽ thích lắm đấy,” Falma nói.

“Vâng, tất nhiên rồi… Mày thích chứ?” tôi nói rồi vỗ đầu Cion. Nó đi lại, nằm kềnh lên đất, xoay trái xoay phải khoe ra cái bụng mềm.

“Trông nó kích động quá… Arihito, anh có chắc kiếp trước mình không nuôi chó không thế?” Misaki hỏi.

“Đúng thật… Nó đáng yêu quá. Con cún lớn hiền lành,” Suzuna nói.

“Thấy chưa Atobe, không cần phải sợ nó đâu,” Igarashi thêm vào. “Lâu rồi tôi mới nựng chó đấy… Nhưng giờ tôi quen rồi. Sao thế Elitia?” Elitia lén nhìn chúng tôi khá nhiều. Cô do dự một chốc rồi nói.

“...Tôi nựng nó được chứ?” cô hỏi.

“Tất nhiên. Theresia, cô muốn thử nựng nó lần nữa không?” Nếu Cion gia nhập đội, Theresia cần phải quen với nó. Có lẽ cô ấy cũng hiểu. Cô bước tới chỗ Elitia, cả hai chạm tay lên bụng con chó.

“......”

“Cion trông khá thích,” Falma nói. “Nó không đề phòng á nhân đâu, nên đừng lo.” Theresia gật đầu. Elitia thì lặng im, thích thú vuốt bụng Cion - xem ra đội tôi có rất nhiều người yêu động vật.    

Bình luận (0)Facebook