• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 05: Kết quả thu thập mật ong III

Độ dài 1,586 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-31 17:15:37

Tôi làm xong thuốc cũng là lúc Kate-san chui khỏi nhà vệ sinh, và Iris-san vào nhà để chuẩn bị ăn trưa.

Khi thấy Kate-san, Iris-san chẳng còn sức để than phiền nữa. Cổ chỉ chống tay lên cằm, nhìn Kate-san với ánh mắt cay nghiệt thôi.

Kate-san cũng nhìn vào một nơi xa xăm nào đó trong khi chống cằm.

“Chỉ trong một thời gian ngắn mà hai người trông gầy hẳn đi…”

“Uhh, họ trông xanh xao thì đúng hơn á…”

Trông hai người thật yếu ớt, chắc là do cơ thể thiếu nước.

“Đây. Tôi làm xong thuốc rồi này.”

Tôi đặt chai thuốc lên bàn và giữ nó bằng tay trái.

“Cảm ơn cô, chủ cửa hàng-dono…”

“Tuy nhiên!”

Tôi nhấc lọ thuốc lên ngay khi Iris-san cố với tới.

“Eh…?”

Trong khi Iris-san nhìn tôi đầy bối rối, tôi đặt một lọ khác lên bàn và giữ bằng tay phải.

“Nghe này. Lọ bên phải có thể xóa bỏ cơn đau và chữa trị hoàn toàn chất độc ngay lập tức. Tuy nhiên, nó rất đắt nên khoản nợ của cô sẽ tăng thêm nếu cô chọn nó.”

“T, tôi hiểu…”

“Cái bên trái dù không tốt bằng, song nó rẻ hơn rất nhiều. Cô muốn cái nào?”

“Hmm…”

Tôi sẽ lãi to nếu Iris-san chọn thuốc đắt, nhưng mong rằng cổ sẽ chọn thuốc rẻ vì tôi và Lorea-chan đã mất rất nhiều công sức để làm nó. Vả lại, tôi cũng không muốn món nợ tăng lên.

“Vậy… vậy tôi chọn thuốc rẻ hơn!

Cuối cùng thì Iris-san cũng đưa ra lựa chọn của mình. Chắc hẳn cô ấy đã phân vân giữa cái bụng và cái ví của mình.

“Đây.”

Tôi đưa lọ thuốc trong tay trái mình.

“Kate-san thì sao?”

“... Thì, tôi không thể nào chọn món thuốc đắt đỏ khi thấy Iris làm vậy được.”

“Thế thì tốt.”

Tôi lấy một chai khác và đưa cho Kate-san, và cô ấy khá lưỡng lự khi nhận nó. Rõ ràng là Kate-san muốn chai đắt giá hơn.

“Lorea-chan đem nước cho họ được không?”

“Đ-được!”

Lorea-chan biết tôi là người làm ra đống thuốc này như nào, nên cậu ấy hiểu rõ sự quan trọng của nước. Lorea-chan vội vã mang hai cốc nước lớn lại.

“Iris-san, đến lúc uống thuốc rồi đấy.”

“Ừm… – Ugghhh!! Cái quái gì thế này!? Chủ cửa hàng-dono, đây có phải là thuốc không vậy!?”

Iris-san vừa mở lọ thuốc thì cái mùi kinh khủng đã bay ra, chọc thẳng vào mũi cổ.

“Thuốc đắng giã tật. Không phải lúc nào mùi vị cũng thơm tho đâu. Đừng nghĩ gì cả. Cứ uống hết trong một hơi là được.”

“Nhưng… tôi nhớ là thuốc chữa bệnh làm gì có mùi vị tệ lắm đâu?” (Iris)

“Có nhiều loại thuốc lắm, nên thỉnh thoảng cũng phải có vài cái có mùi hơi dở chứ. Kate-san, cô cũng nên uống đi.”

“U, Ughh… Loại thuốc này phải hiệu nghiệm đúng không? Tôi sẽ không hối hận sau khi uống nó đâu nhỉ? Nhỉ!?” (Kate)

“Dĩ nhiên rồi. Tôi tự điều chế ra mà, nên công hiệu phải được đảm bảo chứ. Uống đi trước khi cái bụng của mấy cô lại kêu gào và lại phải chui vào nhà vệ sinh. Không biết ai sẽ là người ra sân sau tiếp nhỉ?”

“Rõ ràng là Kate rồi!”

“Hả!? Không đời nào! Chúng ta sẽ chơi búa kéo bao!”

“Không, nhà vệ sinh phải là của tớ! Thôi đủ rồi! Tôi uống đây!”

Iris-san đứng dậy, nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trong tay với đôi mắt đầy quyết tâm. Sau đó, cổ bịt chặt mũi lại và uống hết.

“C-cô ấy thật sự uống thứ đó luôn hả…”

Lorea-chan trưng ra bộ mặt kiểu “Thật không thể tin nổi” khi nhìn thấy cảnh này.

Tôi hiểu chứ. Dù gì thì bọn tôi đều biết loại thuốc này được làm từ ấu trùng.

“Hngghhh! Bweehhh!! Khụ khụ… Urghhh!”

Sau khi nốc xong lọ thuốc, Iris-san đập mạnh cái lọ xuống bàn, cố gắng không nôn sạch ra, rồi ngay lập tức vớ lấy cốc nước trước mặt và uống hết. Dường như vẫn chưa đủ, cổ còn lấy nốt cốc của Kate-san nữa.

“Đã xong! Vị dở ẹc nhưng tôi đã uống được hết!”

“Whoaa…”

Iris-san nâng cái cốc rỗng lên cao với biểu cảm như thể đã hoàn thành một mục tiêu lớn lao trong cuộc đời vậy, còn Lorea-chan và tôi chỉ biết vỗ tay tán thưởng.

Cô ấy chỉ mới uống một lọ thuốc thôi mà…

“Kate-san, tiếp đi.”

“Được thôi, trước đó thì cho tôi ba– không, bốn cốc nước đi, có được không Lorea-chan?”

Sau khi thấy Iris-san uống thuốc, Kate-san nhìn vào cái lọ trong tay mình đầy lo lắng.

“Uống nó không chết đâu, đừng lo. Chỉ là mùi vị hơi dở một tí thôi.” (Sarasa)

“Đúng vậy. Hóa ra cũng không tệ lắm đâu.” (Iris)

“Bốc phét! Cậu suýt thì ọe hết ra, đã thế còn kêu là vị dở như hạch còn gì?”

“Ờm, dù sao thì cậu sẽ ổn thôi. Với lại tớ thấy khỏe hơn hẳn sau khi uống, chắc là do tưởng tượng thôi.”

“Thật hả…?”

Không. Rõ ràng là do Iris-san tưởng tượng rồi, vì phải nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng thì thuốc mới bắt đầu có tác dụng.

“Giờ thì uống đi.” (Iris)

“Đ, được rồi…”

Kate-san nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào lọ thuốc.

“Chủ cửa hàng-san, sau khi uống thuốc thì cần bao lâu chúng tôi mới bình phục lại?”

“Hmm… thường thì khoảng một tuần, cơ mà hai người đều có cơ thể được rèn luyện tốt nên chắc chỉ mất vài ngày thôi.”

“Vài ngày hả…? Vậy là chúng tôi vẫn cần phải có người chăm sóc đúng không? Iris, tớ bỗng có ý này. Hay là tớ uống loại thuốc đắt giá kia, hồi phục thật nhanh để chăm sóc cậu?”

“Hả!? Cái gì cơ? Chúng ta sẽ không mua cái đó đâu!”

“Dẫu vậy–”

“Đừng lo, Kate-san, tôi sẽ chăm cả hai cho. Chỉ vài ngày thôi, không vấn đề gì đâu.”

“Tôi cũng quen việc chăm sóc cụ mình rồi, nên đừng lo.”

Rõ ràng là Kate-san đang cố chạy trốn, tuy nhiên Lorea-chan và tôi đã chặn mất đường rồi.

“Nhưng Iris thích được tôi chăm sóc hơn, đúng không Iris? Đúng không?”

Kate-san cố gắng lấy lòng Iris-san, và Iris-san bật cười. Tưởng vậy là xong, Kate-san thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi Iris-san đứng dậy, nắm lấy tay Kate-san.

“Tớ uống loại thuốc rẻ và cậu uống loại đắt hơn? Không, chuyện đó không thể xảy ra được đâu. Uống nó đi! Chẳng lẽ cậu muốn bỏ phí sự tốt bụng của Chủ cửa hàng-dono sao?”

Vừa nói, Iris-san vừa lấy lọ thuốc trong tay Kate-san và đưa lên miệng, bắt Kate-san phải uống. Cô ấy cố gắng chống trả, nhưng vì tay của một kiếm sĩ như Iris-san khỏe hơn nhiều nên rõ ràng là có lợi hơn. 

“Đợi, đợi đã! Tớ chưa sẵn sàng!”

“Hết thời gian rồi! Giờ thì mở miệng ra!”

Iris-san ép Kate-san phải mở miệng bằng một tay, trong khi tay kia cầm chắc lọ thuốc.

“Hnngghhh–!! Ghweeeeekh!! Nngg! Nnnggg!!”

Có vẻ như Kate-san đã sặc thuốc vì Iris-san ép phải uống.

“Ngghhh!! Ngghh!”

“Gì? Cậu muốn nước hả? Tham thật.”

Nở một nụ cười độc ác, Iris-san bỏ tay Kate-san ra. Ngay lập tức Kate-san uống sạch bốn cốc nước trên bàn.

“Pwaaahhh–! Hừ, Iris, cậu vẫn còn giận à?”

“Hm? Gì cơ? Tớ chỉ giúp cậu, một đứa cứ như trẻ con uống thuốc thôi.”

“Đấy mà gọi là giúp à?”

“Hahaha!... Ha…”

Iris-san đang cười như được mùa sau vụ trả thù bỗng nhiên xanh mặt, rồi cô ấy ôm bụng và nhìn tôi.

“Hình, hình như tới lúc rồi. Tôi phải đi đây.”

Sau khi nói vậy với vẻ mặt nghiêm trọng, Iris-san chạy ngay ra nhà sau.

“Iris, đợi đã! – Ughh!”

Kate-san cố gắng đứng lên, nhưng rồi cổ cũng ôm bụng và ngồi im tại ghế.

Chỉ vài giây sau, tiếng sập cửa mạnh mẽ vang lên.

Xem ra Iris-san đã chiếm được nhà vệ sinh rồi.

“Kate-san, tôi nghĩ là thuốc sẽ có công hiệu sau nửa tiếng nữa, nên hãy bình tĩnh.”

“Cảm ơn cô, Chủ cửa hàng-san… Cơ mà vị của thuốc này tệ quá. Cô làm nó từ cái gì vậy?”

“Ừ thì vị nó thế là vì… thôi. Tốt nhất là cô không nên biết.”

“Hm?”

Kate-san nghiêng đầu, rồi nhìn sang Lorea-chan, nhưng Lorea-chan vụng về nhìn sang phía khác.

“Được rồi, nếu cô đã nói vậy thì… sao cũng được, cảm giác như là tôi sẽ nôn sạch số thuốc vừa uống nếu biết được sự thật vậy…”

“Đừng lo. Chỉ cần chút thời gian là cô chắc chắn sẽ khỏi.”

“Yeah, tôi tin kĩ năng giả kim của cô mà. Dù gì thì cô cũng đã cứu mạng Iris.”

“Dù lúc ấy cô bị thương đầy mình nhưng vẫn mang Iris-san tới kịp lúc, nên cổ mới được cứu đó chứ.”

Nếu Kate-san không mang Iris-san tới cửa hàng của tôi kịp lúc, Iris-san sẽ mất rất nhiều máu và tôi sẽ chẳng thể giữ lại mạng của cổ.

“Hm, cũng đúng.”

“Còn giờ tôi sẽ tới nhà trọ để đưa thuốc cho tổ đội của Andre-san. Lorea-chan, cậu hãy nấu thứ gì đó nhẹ nhẹ cho cái bao tử của hai người này nhé.”

“Được.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền hai người…”

“Không sao đâu.” (Lorea)

“Chúng ta ở đây thì phải giúp đỡ nhau mà. Cô và Iris cũng từng chăm cho tôi hồi tôi nằm liệt giường sau khi chiếu đấu với Gấu Xám Hỏa Ngục còn gì?”

“Lorea, Chủ cửa hàng-san, cảm ơn…”

Tôi mỉm cười trước một Kate-san trông thật hối lỗi, rồi tôi tới xưởng để lấy thuốc và tới nhà trọ.

Tiện thể, tôi đã mang theo lọ thuốc đắt giá để đề phòng họ không muốn uống loại rẻ hơn.

Bình luận (0)Facebook