• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 1.1

Độ dài 1,316 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-05-09 15:15:20

Sinh mệnh đặt lại nơi hành quyết, hồn bỏ dương gian giam lại chốn âm ti… 

Đúng ra là thế. 

Khi ý thức quay trở lại, tôi thấy mình đang đứng giữa một con phố nhộn nhịp tràn ngập tiếng cười. Chẳng có dấu tích nào của hiềm khích hay bạo loạn hậu chiến tranh.

―― Huh? Khoan… phải bình tĩnh lại để xem xét tình hình trước đã.

Nếu tôi nhớ không nhầm, nơi này không thuộc lãnh thổ của Vương quốc Leshfeld, mà là một vùng trung lập nằm giữa vương quốc và đế quốc – thị trấn Filnots, với trung tâm là Học viện Quân sự Filnots, có nhiệm vụ đào tạo các sĩ quan chỉ huy quân đội. Nơi đây đặc biệt ở chỗ nó không thuộc lãnh thổ của bất kỳ quốc gia nào, và đồng thời cũng được bảo vệ bởi bức tường thành vững chãi xung quanh.

Tuy nhiên, Filnots đã biến mất không còn dấu vết bởi cuộc chiến giữa hai quốc gia. Đôi bên đều xác định đây là địa điểm tối quan trọng, có thể thay đổi hoàn toàn cục diện của cuộc chiến. Không cần nói nhiều, vô số trận chiến khốc liệt đã nổ ra nhằm chiếm lấy khu vực này. 

―― Thế nhưng, thị trấn là tâm điểm của cuộc chiến tàn khốc đó giờ vẫn đang căng tràn sức sống và đông đúc dân cư. 

Nơi này đáng lẽ không còn tồn tại, thế nhưng bây giờ, vẫn là cảnh quan tuyệt đẹp và sống động như những gì tôi thấy trước chiến tranh. Chẳng biết tự bao giờ tôi đã không còn được cảm nhận bầu không khí yên bình như vậy nữa.

“Điều này… không thể nào là hiện thực.”

―― Cảm giác như đang trong giấc mộng.

Chẳng phải một ký ức thoáng qua, cảnh sắc đời thường bình yên trước mắt trải dài đầy sống động, với hương thơm của xiên gà nướng và mùi rượu ngọt bay theo làn gió thoảng nhẹ lướt qua tôi.

“………”

Phải chăng đây là thế giới tạo ra trong ảo tưởng của tôi?

“Không thể hiểu nổi…”

“Câu đấy của tôi mới đúng.”

Ai đó vỗ vai tôi trong lúc dòng suy nghĩ của tôi vẫn là mớ bòng bong.

“Al, ông mà cứ đơ ra đấy thì chúng ta đến muộn lễ bế giảng mất. Đừng có tự lẩm bẩm nữa, đi lẹ nào.” 

“…Huh?”

Quay lại nhìn, đứng đó, là người bạn, đúng ra đã chết, của tôi. 

“Làm gì mà mặt đần thối ra thế anh bạn?”

“À ừm… không, ý là, ông…!”

“Sao? Gặp tôi mà vui thế cơ à? Tôi thì không, nhất là khi biết có một thằng đực thich tôi.” 

―― Chuyện quái gì…? Liệu có phải… vẫn là mơ không?

“Ông là… Steano, đúng không?”

“Giờ thì ông quên luôn mặt của người bạn thân hả Al?”

Tôi đứng chết trân tại chỗ.

Không có lý nào mà ông lại còn sống, khi chính tôi đã tận mắt chứng kiến cái chết của ông.

“N-này… túm chặt quá đấy anh bạn.”

Bỏ tay ra khỏi cổ tay người bạn thân tôi nắm lấy trong vô thức, tôi cúi mặt xuống.

Steano Regul.

Xuất thân từ vương quốc, và là người bạn thân nhất của tôi ở Học viện.

Tôi trở thành hiệp sĩ và phục vụ vương quốc, giống như cậu ta.

Nhưng tại sao…?

“Tại sao… ông… vẫn… còn sống!?”

Vừa dứt lời, Steano nghiêng đầu, nhíu mày tỏ vẻ bối rối tột độ.

“Hả? Đương nhiên là tôi còn sống rồi. Giờ ông còn đùa kiểu tôi xuống lỗ luôn rồi đấy à? Tôi không muốn nói ra đâu, nhưng mà khiếu hài hước của ông tệ thật đấy.”

Mái tóc màu nâu sáng và đôi mắt xám, cách nói chuyện có hơi chút khôi hài, chắc chắn là người bạn thân mà tôi từng biết. Gương mặt đã cùng tôi rong ruổi nơi chiến trường, đã hy sinh thân mình vì tôi, chẳng có lý do nào mà tôi lại không nhớ được. 

“Không, chuyện này không phải trò đùa đâu.” 

“Nào nào, đừng có nhìn tôi vẻ nghiêm trọng thế… Hỏi thật chứ hôm nay ông bị làm sao đấy?”

Cậu ta đập vào lưng tôi, khuôn mặt bối rối.

“Nghiêm túc nhé, tối qua ông gặp ác mộng hay gì mà giờ cứ như mơ ngủ thế? Chả giống ông tí nào.”

“Ngủ…mơ?

“Ông quá phấn khích vì hôm nay nên thức khuya đúng không? Haha, không ngờ là Al cũng có ngày như thế!”

Steano vỗ nhẹ vào vai tôi và đi trước.

“……”

“Al, đường rất đông nên tôi nghĩ chúng ta nên đi nhanh lên hoặc Petra sẽ cằn nhằn, đôi khi là đấm luôn nếu muộn quá đấy anh bạn ạ.”

Steano cười nhạt, hành động như thể đã quên những chuyện đã xảy ra.

Nhưng tôi chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến hành động của cậu ta. Việc cậu nói chuyện với tôi như thế này đã đủ bất thường rồi.

―― Tôi chưa bao giờ nghe tới chuyện người chết hồi sinh.

Chắc chắn một điều, cậu đã anh dũng hy sinh để bảo vệ tôi trên chiến trường, ngay trước mắt tôi. 

Tôi cũng đã chôn cất cậu ấy cẩn thận……

Hoặc là ――

“…Tôi hỏi ông câu này được không?”

―― Tôi cần xác nhận một điều, hơn cả việc có thể nói chuyện với cậu.

“Mm?”

“Hiện tại là năm bao nhiêu theo lịch vương quốc?”

Tôi hỏi cậu ta, người đang rất vô tư.

Câu hỏi này đã luẩn quẩn trong đầu tôi từ khá lâu rồi. Nhìn khu phố yên bình của Filnots và hình bóng người bạn thân đã khuất làm tôi thấy bất an, và muốn xác nhận một thứ. Sắp xếp lại cảm xúc cũng quan trọng, nhưng tôi cần phải nắm bắt được tình hình càng nhanh càng tốt.

“Quay ngược thời gian”… Tôi chỉ có thể nghĩ rằng chuyện này đã trở thành sự thật.

Steano trưng ra bộ mặt kiểu, “Thằng này nói cái quái gì vậy trời?”, nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời tôi. 

“Giờ là tháng 3 năm 1241 theo lịch vương quốc… Sao lại hỏi thế?”

“1241 à… quả nhiên là vậy.”

“………”

Ngay khi có câu trả lời, mọi nghi vấn dường như biến mất. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày mà tôi bị hành quyết – cái ngày định mệnh đó, tháng 6, năm 1247… 

Và hiện tại, là tháng 3, năm 1241.

Nói cách khác, bây giờ là sáu năm trước ngày mọi thứ kết thúc, là thời gian trước khi tôi mất đi tất cả những gì đáng quý. 

“…Ra là vậy.”

―― Ngay trước lễ bế giảng của học viện.

Khái niệm về quay ngược thời gian lúc này đã rõ ràng hơn, liệu đây có phải là cơ hội để tôi viết lại lịch sử đầy hối hận kia không?

Dù sao đi nữa, lúc này cuộc chiến tranh đẫm máu kia vẫn chưa nổ ra.

“Al. Thực sự ông có ổn không đấy?

Mặc dù người bạn thân đang lo lắng nghĩ rằng tôi không được khoẻ, nhưng tâm trí tôi lại bình tĩnh một cách bất ngờ.

“Tôi không sao, đừng lo.”

“Ông nói thế, nhưng rõ ràng… mà thôi bỏ đi. Nhanh chân lên nào, hoặc con bé sẽ lườm cháy mặt chúng ta nếu đến muộn đấy.”

Tôi chẳng thấy khó chịu chút nào cả khi nghe người bạn thân cau có. 

Thực sự là một phép màu để được nói chuyện với cậu như thế này.

“Quay ngược thời gian” - điều chỉ có trong truyện cổ tích, giờ là câu trả lời duy nhất cho tình huống hiện tại.

Có lẽ nào là trò đùa của thần linh? Tôi không biết, nhưng bây giờ điều đó không quan trọng. Lúc này, những gì tôi phải làm đó là chấp nhận sự thật đã mở ra trước mắt.

―― Rằng cơ hội này sẽ không đến lần hai.

Không có chỗ cho sai lầm.

Tôi hạ quyết tâm từ tận đáy lòng mình, phải làm tất cả những gì có thể, để một lần nữa tìm lại được tương lai tươi sáng ấy. 

Bình luận (0)Facebook