Chương 13
Độ dài 1,005 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:59:20
“Này, hình như có chuyện gì đó thì phải?” – Buổi sáng…gần trưa thì đúng hơn, chúng tôi thức giấc và nghe thấy những tiếng ồn ào ở phía dưới. Khi đi xuống, có thể nhận ra nét lo lắng hiện hữu trên khuôn mặt cô chủ quán trọ, 1 người phụ nữ và 1 người đàn ông đứng tuổi có vẻ đang an ủi cô. Tiếng vũ khí và áo giáp va chạm vào nhau khi di chuyển vang lên cứ như khung cảnh trước khi bắt đầu 1 cuộc chiến.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” – Rõ ràng là chúng tôi sẽ muốn tìm hiểu ra vấn đề ngay lập tức nên tôi lên tiếng. Và cô chủ quán trả lời mà không hề giấu đi vẻ lo âu.
“Hai người có thấy bé *** đâu không?”
“…Là Ribbon-chan ư?” – Lướt qua ánh nhìn của mọi người, không khó để đoán ra ai là người mất tích, cô chủ quán gật đầu đồng ý.
“Thật không may, chúng tôi vẫn chưa gặp cô bé. Lần cuối cô bé được nhìn thấy là ở đâu?”
“Về điều đó, là do tên ngốc ấy. Cô bé có lẽ đã vào rừng…”
“Rừng ư?” – Rừng ở đây có lẽ nào là khu rừng nguy hiểm cô ấy nhắc đến vào hôm qua ư? Thật đúng là đáng lo ngại.
“Tôi xin lỗi, tôi đã nói những thứ không cần thiết….”
“Đúng thế, ngươi là 1 thằng ngốc.” – Đó là người đàn ông mặc áo giáp ở gần chúng tôi. Chắc chắn ông là người chuyên thu thập thảo mộc thảo mộc trong rừng để kiếm sống. Hình như ông ấy cũng có nói gì đó tương tự hôm qua. Và Ribbon-chan đã nghe được.
“Tôi đã vô ý nhắc đến những loại thảo mộc ở trong rừng, và có thể có loại sẽ chữa được khỏi bệnh cho bố cô bé…Tôi thực sự xin lỗi.” – Ông ấy cúi đầu có vẻ rất hối hận.
Con đường vào rừng rất nguy hiểm, những con thú hoang hay quái vật thường xuyên lảng vảng gần đó. Tuy nhiên, nó không phải là vấn đề ở đây. Trong 2 hay 3 ngày gần đây, những con quái vật có ma lực hoạt động nhiều hơn bình thường, điều đó làm cho người dân rất lo lắng, đây chính là vấn đề.
“Ngoài ra, chỉ mới hôm qua thôi, bon họ đã lần mò trong khu vực có rất nhiều thảo mộc…”
Và sáng nay thì không ai thấy Ribbon-chan đâu nên đã bắt đầu tìm kiếm cô bé. Và có vẻ có ai đó đã thấy cô bé chạy vào rừng. Cuối cùng thì họ quyết định dốc toàn lực để tìm cô bé.
“Không nói 1 lời nào với ai, con bé đã mất tích được hàng tiếng đồng hồ rồi, nếu có chuyện gì xảy ra thì…” – Mọi người xung quanh càng thêm lo lắng.
“…Có vẻ khá là đáng lo.” – Kawazu-san bày tỏ sự quan tâm của mình, nhưng bằng cái giọng bé tí mà chỉ tôi mới nghe được.
“…Có lẽ chúng ta là lý lo mà lũ quái có ma lực hoạt động bất thường.”
“…Ý gì đây?” – Chúng tôi tránh ra 1 góc để thảo luận.
“Lão chẳng bảo hôm qua rồi ư? Có những sinh vật có thể cảm nhận được pháp lực, một số con người hay loài vậy hoang dã khá nhạy cảm vì nó. Sẽ không có gì lạ nếu chúng gây náo loạn vì 1 kẻ có pháp lực cấp độ thảm họa xuất hiện.”
“…Ra là thế. Ý ông chúng ta là nguyên nhân của chuyện này?”
“Đừng có hiểu sai thế chứ! Không phải ‘chúng ta’ mà chỉ có ‘cậu’ thôi.”
“…” – Không lẽ có nhiều sức mạnh thế là sai sao? Tôi nên suy nghĩ về tình trạng của mình. Nhưng không phải bây giờ, 1 đứa trẻ vô tội có thể gặp nguy hiểm ngay lúc này.
Đây là lỗi của tôi. Chỉ là tôi không biết, không hề biết những chuyện như thế này có thể xảy ra.
Tôi có rất nhiều lời bào chữa khác nhau, nhưng nó thực sự đã xảy ra rồi.
Tôi nghĩ về những bóng người vừa lướt qua chúng tôi và 1 giọt mồ hôi lạnh chảy xuống lưng tôi.
Phải, thật là tệ.
Cô bé đã giới thiệu cho chúng ta 1 quán trọ tuyệt vời. Ít nhất thì ta cũng có thể trả lại món ân huệ này phải không?
Trong lúc mọi thứ ngày càng trở nên bận rộn hơn, tôi đã quyết định xong và quyết định nói chuyện với cô chủ quán.
“Vậy chúng tôi sẽ giúp tìm kiếm cô bé ở trong rừng được không?” – Lời đề nghị của tôi có vẻ quá hào phóng và mẹ cô bé đã rất ngạc nhiên.
“Thật tuyệt khi 2 người giúp chúng tôi 1 tay nhưng…”
“Không sao cả, dù sao thì chúng tôi cũng đã có kế hoạch khảo sát hết nơi này rồi.”
Tôi bỏ qua những ánh nhìn đầy lo âu của mọi người xung quanh và đáp lại cô ấy với 1 cái gật đầu cùng nụ cười đầy tự tin. Người ngạc nhiên và bất ngờ nhất có lẽ là Kawazu-san.
“Sẽ ổn thật chứ?”
“Bắt tay vào việc thôi. À dù sao thì chúng tôi không muốn có bất kỳ ai vào rừng trong 30 phút tới có được không?”
“Tại sao? Mọi người có lẽ sẽ cần sự giúp sức của họ nếu muốn tìm thấy cô bé!” – Có vẻ tôi vừa nói cái gì đó khá mạo hiểm, nhưng tốt nhất là cứ giữ cái ảo giác đó lại.
“Chỉ là phòng trường hợp cô bé không ở trong rừng thôi. Tôi cũng có 1 kế hoạch bí mật nho ngỏ.”
“Bí m…này cậu định…”
“Chúng tôi có phép thuật, nó sẽ đủ dùng cho chuyện này. Giờ thì chào tạm biệt.”
Bỏ qua những lời thắc mắc của kẻ lạ mặt, tôi kết thúc câu chuyện và lên đường.
P/s: Chương này ngắn thật, trong khi càng về sau càng dài