Chương 21: Tứ quốc liên quân
Độ dài 3,104 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-09-18 19:45:14
Đế quốc Highserk là một trong những đất nước nhỏ được thành lập ở một khu vừa địa lí có vô số quốc gia, vua chúa và chư hầu khác.
Lịch sử đã kể lại rằng cuộc chiến đầu tiên sau khi lập quốc là một cuộc chiến chống xâm lược khi quân chủ lực của địch đã tràn vào lãnh thổ Highserk với mục đích tấn công đã hoàn toàn bị tiêu diệt trong chiến tranh.
Và thế là Đế quốc đã có được một chiến thắng toàn diện để rồi lấy đó làm đà tiếp tục bành trướng lãnh thổ của mình ra các nước vốn mới là bên đi săn.
Cán cân sức mạnh vốn là thứ rất được xem trọng ở khu vực gồm các nước nhỏ thế nên những người hàng xóm láng giềng đã liên minh lại với nhau nhằm xâm lược Highserk - đất nước đột nhiên vùng dậy khiến cán cân đó bị lệch đi. Tuy nhiên sau hàng thập kỉ chiến sự thì người cuối cùng vẫn còn đứng vững lại là Đế quốc Highserk.
Nếu nhìn từ góc nhìn của các nước lớn hơn một chút ở xung quanh thì đây chẳng khác nào việc trẻ con đánh nhau cả.
Ban đầu thì nước nào cũng ra vẻ như vậy cả nhưng cho đến khi Liên bang Thương mại Liberitoa nhận ra mức độ của vấn đề khi một trong những chư hầu của họ thất bại trong cuộc chiến và buộc phải gửi cứu viện đi.
Liberitoa đã đưa đi 10,000 binh lính - một số lượng có thể nói là quá lớn và khi cộng thêm số lượng của chư hầu nữa thì con số này đạt đến 15,000 quân trong khi quân lực Highserk chỉ bằng một nửa chỗ đó. Thế nên hiển nhiên lợi thế chiến trường nghiêng hẳn về một bên và bọn họ sẽ có một chiến thắng áp đảo mà thôi. Hoặc đó là những gì mà mọi chuyện đáng lẽ phải diễn ra. Tuy nhiên kết quả lại là một thất bại toàn tập cho Liberitoa khi nước chư hầu đã phải hai tay cắt đất dâng cho Highserk.
Sau đó Liên bang đã phải thay đổi suy nghĩ của họ sau khi chứng kiến thứ sức mạnh không thể nào hình dung ra được sức mạnh của quân lính Highserk cũng như khả năng thích nghi với chiến tranh của họ để rồi phải trả một cái giá quá đắt đỏ như vậy. Đó là thứ sức mạnh mà chẳng ai có thể tin được là người sở hữu chúng chỉ là một đất nước nhỏ nhoi mà thôi.
Bên tiếp theo nhận ra vấn đề là Vương quốc Kanoa khi một vị Lãnh chúa ở vùng biên bị quân ảnh hưởng bởi sự bành trướng của Highserk bởi vì ông ta không còn lựa chọn nào khác việc giao tranh để giành lấy quyền kiểm soát con sông.
Trận chiến đó chỉ kéo dài trong 6 ngày ngắn ngủi cho đến toàn bộ lãnh địa cũng như mạng của toàn bộ quý tộc địa phương đều đã không còn… Tên Lãnh chúa cùng toàn bộ gia đình đã bị giết còn lãnh thổ thì bị tước đi bởi Đế quốc Highserk.
Những quốc gia xung quanh đó cụ thể là Vương quốc Ferrius và Vương quốc Craist dù cũng đã chứng kiến được mối đe dọa từ Đế quốc Highserk thế nhưng việc một quốc gia tầm trung khác bị “lính mới” làm suy yếu đối với họ hoàn toàn là ngư ông đắc lợi nên dĩ nhiên bình chân như vại, chẳng gửi đi bất cứ một sự hỗ trợ hay hợp tác nào là một sự lựa chọn khả dĩ.
Và thế là Vương quốc Kanoa đã sụp đổ trước Highserk - bên được coi là bên phòng thủ và có đủ lý do để gây chiến.
Nhưng đến giờ phút này thì đến cả Myard cũng đã rơi vào tay Đế quốc Highserk nên cục diện chỉ còn lại 3 vương quốc cỡ vừa ở phía bắc. Bây giờ thì lãnh thổ của họ đã không còn gói gọn trong hai từ “tầm trung” nữa rồi nên cũng sẽ chẳng ai có thể biết được liệu đất nước này sẽ phát triển và bành trướng lãnh thổ đến mức nào.
Ban đầu chỉ là một vùng lãnh thổ không khác gì một con goblin nhưng giờ đây các không thể mang các nước láng giềng ra so sánh được.
Và nếu như vương quốc Ferrius vốn đã tê liệt 1 phía sụp đổ thì kết cục đến với các nước láng giềng cũng sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian. Tuy nhiên miễn là ba thế lực còn lại vẫn không nhúc nhích cũng như chỉ cần Đế quốc Highserk tính toán sao cho cho không khiêu khích họ thì cũng sẽ chẳng có gì xảy ra cả.
Thế nhưng rất tiếc khi những bên nói trên đã bắt đầu biết sợ cũng như chẳng còn đủ kiên nhẫn nữa rồi. Vậy là một sự kiện đã sắp sửa được kích hoạt - thứ sẽ không bao giờ thành hiện thực khi ở thời bình.
Có lẽ việc châm ngòi cho sự kiện đó bắt nguồn từ một căn phòng nào đó ở Vương quốc Craist - nước có chung đường biên với Vương quốc Ferrius và Liên bang Thương mại Liberitoa.
Toàn bộ hiệp sĩ của Vương quốc Craist đã được điều động để canh gác khu vực xung quanh căn phòng tối quan trọng đó.
Và ở bên trong thì một trong những nhân vật quan trọng nhất được mời đến - Hugo Avans, Bộ trưởng Ngoại giao của Liên bang Thương mại LIberitoa đang ngồi ở một góc của chiếc bàn tròn. Ông ta châm một điếu thuốc là bằng hỏa ma pháp và bắt nhả ra làn khói tím.
Một trong những người hiệp sĩ bảo vệ hướng mắt về phía Hugo bởi ông ta đã niệm hỏa ma pháp. Bởi lẽ con người này đã giữ chức vụ Bộ trưởng Ngoại giao suốt 10 năm nhưng lại chưa hề dấn thân vào con đường quan chức dân sự.
Dưới tư cách là một người lính thì anh đã trải qua không biết bao nhiêu là chiến trường đến mức đầu của anh ngoài chiếc mũ giáp và những vết bỏng thì chẳng có gì khác cả.
Thậm chí giờ mặc dù đã trưởng thành hơn nhưng anh vẫn không dám chắc mình có thể đương cự lại với những người đồng hành của một quan chức quan trọng ở nước khác hay không.
“Có vẻ như anh rất tận tâm với công việc của mình nhỉ.”
Hugo mỉm cười bằng đôi gò má bị bỏng và tán dương vị Hiệp sĩ của Vương quốc Craist nhưng câu trả lời ông ta nhận được cũng rất cụt lủn.
“...Cảm ơn ngài vì lời khen.”
Hugo và những thành viên khác trong Quốc hội của Liên bang Thương mại Liberitoa đang có tâm trạng rất tốt khi cả Vương quốc Ferrius và Công quốc Myard đều đã tham gia vào trận chiến chống lại Đế quốc Highserk nhưng nếu phải nói thì tình hình chung mấy ngày gần đây có vẻ như không được khả quan lắm.
Cả hai nước đều đang đau buồn vì sự sụp đổ của Công tước Myard cũng như việc Vương quốc Ferrius giờ đây đã hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Chừng đó là quá đủ để khiến Hugo nản lòng khi ông đã mong chờ rằng Ferrius sẽ đương cự được với Highserk trên nhiều mặt trận hơn.
Ông ta liếc nhìn những người đang ngồi trên bàn tròn.
Ở ghế trung tâm tâm là Vua Chester Craist của nước chủ nhà - Vương quốc Craist. Ngay bên phải là Vua Balliston Ferrius của Vương quốc Ferrius - đất nước đang bị Highserk xâm lược dạo gần đây.
Ballistion vốn đã sở hữu một cơ thể mảnh khảnh hơn người em Winston rất nhiều bởi dù gì người em đó cũng là một chiến binh tuy nhiên giờ đây tình trạng đó còn tệ hơn rất nhiều so với lúc lần trước Hugo đến để tư vấn.
Mặc dù nước da cũng không hề tốt nhưng ánh mắt còn sắc bén hơn cả lúc ông ta gặp Chester lần đầu. Đây mới chính là thứ khiến Hugo cảm thấy thích thú.
“Mà giờ có vẻ như Vương quốc Ferrius đang gặp chút rắc rối nhỉ. Thần chưa bao giờ nghĩ Myard lại có thể sụp đổ như vậy cũng như việc quý quốc đây phải tổn thất đa phần binh lực như vậy…thật ngại quá nhưng thần không thể nào tìm được từ nào tốt hơn để diễn tả.”
Hugo là người đầu tiên mở miệng.
“...Hah, cảm ơn những lời nói đầy ý nghĩa của ngươi. Nhưng chính ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng vương quốc của mình cũng sẽ đi vào vết xe đổ của Liberitoa.”
Balliston hướng thẳng mặt để đáp trả một cách quyết liệt trước sự mỉa mai của Hugo.
“Whew… ngài bảo vết xe đổ ư? Nhưng sao thần lại không hề nhớ rằng Liberitoa cũng mất đi một phần ba lãnh thổ nhỉ?”
“Dừng lại thôi, mọi người đều biết chúng ta không tập trung ở đây để trò chuyện tao nhã như thế đâu.”
Chủ nhà Chester đã lên tiếng cảnh báo. Bởi dù gì Hugo cũng chẳng hề có ý định gây hấn làm gì, ông ta chỉ đơn giản là có chút “trò chuyện nhẹ nhàng” như một bài khởi động trước khi đi vào chủ đề chính mà thôi.
“Đúng vậy. Thế nên thần có nên chào hỏi không nhỉ? Mà nhân tiện thì—”
Lời nói của Hugo dừng lại khi ánh mắt của ông ta hướng trực tiếp vào một người ngồi ở góc bàn tròn.
“Quý cô xinh đẹp này là?”
Ở đó là một thiếu nữ nhưng xét từ cử chỉ và phong thái thì đây chắc chắn là dòng dõi quý tộc không thể nào nhầm lẫn được, tuy nhiên Hugo lại chẳng biết gì về cô gái này cả. Hơn nữa, đây còn được cho là nơi để thảo luận đa phương giữa 3 quốc gia Liberitoa, Ferrius và Craist.
Sẽ cố giới hạn số lượng trở lí ngồi ở sau những nhân vật chính của hội bàn tròn này. Thế nên nếu bất cứ ai được phép ngồi ở đây thì cũng đồng nghĩa với việc người đó phải có tầm ảnh hưởng cấp quốc gia có thể ảnh hưởng đến tương lai của cả đất nước. Và thành thật mà nói thì Hugo không nghĩ rằng thiếu nữ này sẽ là người đáp ứng được tiêu chí đó.
“Myard”
Ballistion là người trả lời, ngay sau đó là cô thiếu nữ cũng lên tiếng.
“Tôi là Rita Myard. Người sẽ tham dự với tư cách là đại diện của Myard.”
Hugo ngay lập tức nhảy số. Mặc dù không hề biết rõ về cô gái nhưng ông ta có nghe đến sự tồn tại của cô ấy.
“Ra vậy, quý cô đây là con gái của Youth-dono nhỉ? Nhưng không ngờ là cô có thể trốn thoát, ngạc nhiên thật… Tuy nhiên cũng quá kì lạ khi cô lại là người đại diện cho Myard khi nơi đó vừa bị phá hủy.”
Rita không hề dao động mà đáp lại những lời đó.
“Bởi vì có những kị sĩ mà tôi còn thể tin tưởng được… . Đúng là Myard đã mất hơn một nửa lãnh thổ những Celta thì vẫn còn đó.”
Sau một hồi suy nghĩ, Hugo vỗ tay.
“Celta… Oh, hiển nhiên nguồn lợi thủy sản và đường thủy có ý nghĩa rất quan trọng về mặt kinh tế, nhưng gần đây nó chỉ là một nơi được xem như căn cứ để chống lại con rồng đang trú ngụ trong hồ nhỉ. Chỉ có một số ít hải quân khỏe mạnh và binh lính trốn thoát được, còn chưa kể đến con rồng nên sẽ không hề dễ nhai một chút nào. Tôi nghĩ Highserk cũng sẽ mặc kệ nơi đó mà thôi.”
Với Hugo thì hồ Celta rộng lớn và những con sông xung quanh sẽ là một khu cần phải bị áp chế về mặt tài nguyên và kinh tế, thế nhưng việc trở thành Lãnh chúa của khu vực đó thì lại lợi bất cập hại.
Tuy nhiên hải quân vẫn có thể kiêu hãnh về khả năng vượt trội của họ khi đã kiểm soát được khu vực hồ suốt nhiều năm mặc cho sự yếu kém trong các trận chiến trên đất liền.
Đó chính là lí do mà tại sao ông ta lại khá thất vọng, tuy nhiên Hugo cũng hiểu rằng Highserk sẽ không ngu gì đâm đầu vào một nơi như vậy chỉ để ngậm trái đắng.
“Đúng vậy, như ngài Hugo nói, gần đây, nhưng giờ thì con rồng đó đã bị khuất phục.”
Lần đầu tiên kể từ khi cuộc học bắt đầu, mặt của Hugo trở nên nhăn nhó.
“Nó đã bị khuất phục ư?”
“Đúng vậy… nó đã bị khuất phục.”
Mặc dù đó là một con rồng - một loài sở hữu sức mạnh thuộc vào hàng cao nhất trong số những loài quái vật khác. Ví dụ như bộ hàm khổng lồ có thể nghiền nát cả orge hay troll. Lần trước con rồng trong hồ này tấn công thành phố nổi của Liberitoa thì nó đã gục ngã nhưng cái giá phải trả là hai đại đội rưỡi đồn trú tại đó.
Một trận chiến với số lượng thương vong khủng khiếp - là thứ mà Hugo nghe được từ đám thương nhân và gián điệp.
“Quả đúng là tin tốt nhỉ. Hẳn là những người lính gan dạ của quý quốc đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn.”
“Rất may là chẳng hề có một ai phải bỏ mạng cả.”
Người vừa tham gia vào cuộc trò chuyện về cái hồ là Chester.
“Không một ai ư? Để đối phó với con rồng đó?”
Hugo mím môi vì tin tức này với ông ta là một thứ không thể nào tin được.
“Đó là nhờ thủy quân của Myard, Hiệp sĩ của Vương quốc Craist và những lữ khách từ ‘thế giới khác’. Mặc dù không thể nói một người như vậy đáng giá bằng cả một nghìn binh lính nhưng chắc chắn 1 hay 2 trăm thì hoàn toàn đáng.”
Chester vỗ tay và một cậu thanh niên - người đang đứng ở phía sau tường bước lên.
“Hắn chính là lữ khách đến từ thế giới khác.
“Rất hân hạnh được gặp ngài. Tôi là As… Yuuto Asama.”
Đó là một chàng trai với cả mái tóc lẫn đôi màu đều mang một màu đen tuyền. Hẳn cậu chẳng hề quen với những tình huống như thế này một chút nào khi cử động vẫn còn rất cứng nhắc. Nếu không phải có thông tin từ trước về người đến từ thế giới khác của Chester thì Hugo chắc chắn sẽ không thể tin được người hắn là một trong số những kẻ đã đánh bại rồng.
“Hoo, khuất phục Rồng trong hồ ở tuổi, thật ấn tượng. Bên cạnh đó thì tên của một người đến từ thế giới khác nghe cũng thật lạ lẫm. Nếu không phải là nơi này thì hẳn ta đã muốn nghe thêm về chiến công đánh bại con rồng đó rồi.”
Hugo muốn tìm hiểu xem loại ma pháp và kĩ năng mà chàng trai này đang sở hữu cũng như cách cậu ta chiến đấu, tuy nhiên ông ta cũng thừa hiểu rằng những kẻ ngồi xung quanh bàn tròn hôm nay cũng không ngu đến mức lộ bài như vậy.
“Chuyện đó cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là tôi chiến đấu dưới sự hướng dẫn đến từ những vị Hiệp sĩ của Vương quốc Craist mà thôi.”
Hugo hiểu rằng thứ Chester đang muốn nhắm đến là việc giới thiệu Rita và Balliston cũng như lữ khách đến từ thế giới khác.
“Mặc dù Rita-dono và Yuuto-dono vẫn còn rất trẻ nhưng cả hai đều là những con người xuất chúng.”
Hugo nói nửa khen nửa thật. Vương quốc Craist là một đất nước sở hữu một vùng đất rất dễ để kết nối với những thế giới khác và điều đó đã giúp họ phát triển văn học nghệ thuật cũng như quân sự lên một tầm cao hơn dưới sự hướng dẫn của những người đến từ thế giới khác. Điều này khiến ông ta ước gì nguồn nhân lực rời từ trên trời xuống này chỉ là những câu chuyện cổ tích.
“Quay trở lại vấn đề chính nào.”
Chester nói đầy thỏa mãn.
Sau khi cuộc trò chuyện giữa 3 nước khép lại, một thứ gì đó đã thuyết phục được Hugo.
Quyền bá chủ và các nước chư hầu trước đây, quyền chia sẻ lợi ích trên hồ hay cán cân quân sự… tất cả đều được Hugo phân tích để sử dụng như một công cụ trong đàm phán.
“Mà…để ta nói thẳng. Ferrius muốn một liên minh mạnh mẽ. Đó là một liên minh phải tập trung về cả quân sự và kinh tế với hồ Celta làm trung tâm kinh tế.”
Balliston bất ngờ đưa ra một đề nghị không hề dễ chịu.
Với Hugo, thì ngoại giao chẳng khác gì một cuộc chiến tranh cả. Hay nói đúng hơn thì ông ta tin rằng ngoại giao chính là một phần của chiến tranh.
Hugo rất khó chịu bởi vì dù là người có chỗ đứng trong cuộc khẩu chiến này nhưng ông ta không thể nào là người nói rằng đây không hề là một lời đề nghị hấp dẫn được.
Một khi liên minh được thành lập thì chắc chắn một cuộc chiến tổng lực với Đế quốc Highserk là điều không thể nào tránh khỏi. Tuy nhiên, đề xuất về tương lai của Liên bang Thương mại Liberitoa cũng không thể nào bị trì hoãn quá luôn bởi vì thời khắc mà Highserk bành trướng đến cũng sẽ sớm thôi thôi.
Phải cố gắng nhượng bộ… với quyết định như vậy, những bánh răng trong đầu Hugo bắt đầu quay ở một tốc độ rất cao. Mặc dù chính bản thân không nhận ra nhưng ông ta cảm thấy việc này hạnh phúc hơn những cuộc trò chuyện vô nghĩa rất nhiều.
“Tiếp tục với chủ đề đó đi. Dù gì thì đây cũng là một câu chuyện quan khi đã nói về vinh quang hay sự sụp đổ của bất cứ quốc gia nào.”
Mặc dù làn da bỏng rát đang co giật lên vì nụ cười nhưng Hugo lúc này chẳng hề cảm thấy đau đớn một chút nào cả.