• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 019: Có vẻ như là nhóm đã được thành lập

Độ dài 2,029 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 07:10:45

[note23206]

"Tôi cần tiền. Đó cũng chẳng phải con số nửa vời, mà cần một lượng tiền lớn kha khá tới theo định kỳ"

"Ế, Ưế!? A? ế, cái gì?"

Đó là buổi sáng ngày kế tiếp hôm Renya bị ăn "đặc công" đánh đổi mọi thứ của Lorna và đã đầu hàng một cách bi thảm.

Khi bóng đám Cion xuất hiện ở phòng ăn để lấy bữa sáng, và tiến tới cái bàn mà Renya đã ngồi từ trước, Renya đã không dùng lời mở đầu, mà ném thẳng vào Cion những lời như vậy.

Quả như dự đoán, chắc do đột nhiên cậu nói ra cái gì đó, hiển nhiên, Cion rốt cuộc đáp trả với giọng rên rỉ kì quặc đầy hỗn loạn.

Lorna, người ngồi ở ghế bên cạnh Cion, làm vẻ mặt lạnh lùng, mà hoàn toàn không còn tàn tích nào từ cuộc đặc công đêm qua, trong khi đang theo dõi hướng đi của câu chuyện.

Renya cũng biết khá rõ nếu bắt đầu câu chuyện thế này hẳn sẽ làm cho Cion hỗn loạn.

Dẫu thế, việc cậu cố tình mở lời như vậy là bởi cậu tính kết thúc cuộc nói chuyện trước khi Cion đặt nghi vấn hiển nhiên: cớ sao lại ra kết cục như vậy.

"Đó là kết quả sau khi tôi đã suy nghĩ một mình rất-rất nhiều. Kết luận là cái suy đoán dẫu chỉ có mình tôi, vẫn có thể xử lí đâu đó, phải nói là thật ngây thơ lại chẳng mang lợi gì và cần thiết có sự giúp đỡ của ai đó"

"Ha, haa ......"

"Tuy nhiên, một người đi lạc như tôi lại không có kiến thức về thế giới này, cũng chẳng có tự tin bản thân có kỹ thuật để nắm được chúng, mà còn không có người quen biết nào. Trong hoàn cảnh đó, tôi nghĩ: chuyện tìm kiếm đồng bọn, cho mục đích kiếm tiền sống là một việc cần đến khá nhiều hơi sức"

"Có vẻ vậy  ...... cũng nên ha?"

Trong tình trạng vẫn chưa kịp hồi phục từ sự hỗn loạn lúc đầu, Cion chẳng thể theo kịp tốc độ cuộc nói chuyện và đáp lại bằng một câu trả lời nhạt nhẽo như đang đã xoay xở vặn ra những lời nói đó.

"Nhân tiện, có thể nói lời mời của Cion ngày hôm qua có sức hút ghê gớm, nên tôi đang nghĩ: hay là mình đồng ý theo. Tuy suy nghĩ thế, nhưng vẫn còn điều kiện tiền đề là: liệu Cion có chấp nhận mục đích của tôi chủ yếu là tiền không, mà cô thấy thế nào?"

"Ê? Ê~tô?"

"Đang nghĩ xem tính kiếm tiền cho mục đích gì à?"

Cion trở nên luống cuống khi bị Renya hối thúc câu trả lời.

Lorna nói chen miệng vô với giọng nói bình tĩnh từ bên cạnh.

Hành động đó như để cho Cion, người vốn đang hoảng loạn, có thêm thời gian suy nghĩ, nhưng thực tế đấy cũng là lời chỉ dẫn âm thầm vào cách sử dụng số tiền mà miệng Renya nói.

Một lời dẫn cứu giúp cho câu chuyện đó đối với Renya, nhưng ở vị trí của Lorna, lại chẳng phải là chuyện quá tốt cho bản thân cá nhân cô.

Sau khi kháng nghị bằng ánh mắt con-cáo-cái-này, con-lửng-cái này, Renya đưa mắt nhìn Cion, người đang đợi trả lời.

"Tôi muốn có một cứ điểm. Cụ thể là tôi ao ước một căn nhà có kèm theo xưởng. Tôi muốn một nơi, mà bản thân dẫu có làm gì đi nữa, cũng không gây ảnh hưởng đến bất cứ ai.

"Chuyện đó, lại lần nữa tại sao chứ?"

"Làng tiên phong, không bối cảnh là bối cảnh, nên tôi đã chịu đựng khá nhiều, tuy nhiên, ngay cả khi trở về thị trấn, dù có làm gì, vẫn còn quá nhiều điều mà tôi thấy bất mãn. Bảo do tôi thấy bất mãn, mà chắc tôi không thể làm chuyện này chuyện nó với xung quanh, cho nên tôi mới muốn có một không gian để có thể làm cái này cái kia"

"Một căn nhà, và một khu đất nhất định à~. Nếu muốn có xưởng nữa, chắc sẽ cần khoảng 1 đồng bạch kim hen~"

Lorna, người bày tỏ sự ấn tượng với lời của Renya, nhưng điều này cũng âm thầm giả vờ một cách tự nhiên đưa ra giá cả thị trường tới hai người Cion và Renya.

Chuyện Renya không biết giá cả thị trưởng của căn nhà là đương nhiên, nhưng có lẽ về điểm bảo cho Cion biết nếu tiết kiệm được khoảng vốn cỡ nào đế, liệu có thể đáp ứng được nguyện vọng của Renya, chắc cô toàn toàn không có chút kiến thức nào rồi.

"Giá cả thì ma~, tạm để sau tìm hiểu nhiều hơn, câu trả lời của tôi là như vậy, nhưng hai người thấy thế nào?"

"Ế, ê? Aa ..... a, ưm. Phải rồi ha ......"

Chẳng cho thời gian để suy nghĩ chuyện dư thừa, Renya lại ném câu chuyện vào Cion, thì cô hãy còn đang khá bối rối, nhưng cô ngay lập tức tổng hợp lại suy nghĩ, rồi gật đầu một cái.

"Tôi hiểu rồi. Với tôi tôi cũng nghĩ cỡ như: có thể sinh sống là được, nhưng tôi nghĩ việc đặt mục tiêu mua một căn nhà sẽ làm tăng khí thế làm việc, nên tôi cho rằng điều đó tốt"

"Dù đó là mục đích của tôi ......"

"Việc một người kiếm được một đồng bạch kim rất khó khăn. Dù sao sẽ trở thành đồng bọn, không phải dùng nó như một cứ điểm cho nhóm sẽ tốt hơn sao?"

Cion ngắt lời một cách vô cùng nhanh chóng.

Chẳng thể nói gì, Renya nhìn sang hướng Lorna, nhưng Lorna đã nhanh chóng chuyển ánh mắt sang hướng khác trước khi Renya hướng ánh nhìn sang phía bản thân.

Chẳng phải cô ta được nuôi lớn mà chẳng biết chút gì về sự nguy hiểm hay sao, Renya muốn kêu ca vậy, dù bản thân Renya hiểu rằng việc hướng sự phàn nàn đó vào Lorna là sai lầm.

Tuy hiểu, nhưng nếu chẳng thể than phiền thẳng với người nuôi dạy cổ, nên tự nhiên chẳng còn cái nào khác ngoài nói với Lorna.

Hẳn bởi Lorna cũng hiểu được như thế, nên mới lảng tránh ánh mắt.

Dẫu nhìn thế nào đi nữa, Lorna vẫn nỗ lực hết sức tiếp tục đưa mắt nhìn sang chỗ khác, nên Renya hết cách, đành lựa chọn lời và nói với Cion.

"Này nha. Chẳng phải cô ở cái tuổi không hiểu việc nam nữ sống dưới cùng một mái nhà nghĩ là sao vậy mà?"

"Không ổn hay sao, cũng sẽ thành đồng bọn nữa. Hẳn thứ tựa như gia đình còn gì?"

Quả là một tâm hồn thiện nhân từ gốc rễ, lại thiếu kiến thức về nam nữa, lẫn nghèo nàn trong nhận thực rằng dung mạo bản thân rất đẹp, cùng sự thiếu hụt khả năng cảm nhận nguy hiểm như mọi khi.

Theo ý nghĩ khác biệt với Lorna, ở trong thâm tâm, Renya đang giơ cả hai tay lên: Sao mà thắng nổi chứ.

Cậu nghĩ: Không lẽ việc xử lí chuyện này, cần để đến tận lúc sát nút hoặc đã muộn màng hay sao.

"...... maa ...... Đến lúc đó, lại đem thảo luận thêm lần nữa chăng, chuyện này"[note23209]

Tạm hoãn vấn đề lại.

Renya nói như thể ném toàn lực vấn đề lên một cái giá ở trong tim.

Tiếng gào thét là có~ra sao cũng tiến~tới~.

"Hừm? Tuy chưa hiểu lắm, nhưng nói chung, tôi cũng không phản đối việc tập trung kiếm tiền sống và sẽ hợp lực nữa. Thế ổn chứ?"

Câu nói hơi nhỏ đi dần dần.

Bằng cách nào đó, Cion đang trong bộ dạng dò hỏi sắc mặt của Renya.

Lorna vẫn giữ khuôn mặt cười, nhưng chỉ ánh mắt lão luyện là không cười, ánh nhìn đó đang muốn nói với Renya rằng: nếu đúng là anh từ chối ở đây là sẽ cho anh gặp chuyện kinh khủng.

"Cũng phải ha. Tuy chưa biết sau này sẽ thế nào, nhưng trước mắt, giờ lúc nói: mong được giúp đỡ à"

Trước khi Renya kết thúc câu nói, Cion đã vươn người ra bàn, dùng hai tay của mình nắm lấy tay Renya, rồilàm vẻ mặt vui mừng và vẫy nó lên xuống vù vù.

"Vậy à! Cám ơn Renya! Tôi nghĩ chắc chắn sẽ thành đồng bọn tốt, chúng ta ấy!"

"Vậy à! Cám ơn Renya! Tôi nghĩ chắc chắn chúng ta sẽ thành đồng bọn tốt đó!"        

"Ê, a, ừm?"

Renya theo nổi sự hưng phấn đang tăng lên của Cion.

Không để ý đến bộ dạng như vậy của Renya, tâm trạng Cion cứ tiếp tục phấn khởi hơn nữa.

"Thật sự được cứu rồi! Tôi đã trăn trở cả một đêm lận, rằng: nếu bị từ chối thì biết phải làm sao. Nếu bị Renya từ chối, sẽ lại phải bước chân vào Hội, và bắt chuyện trong góc với một người người đàn ông mạo hiểm giả không hay biết mất ......"

"Chuyện đó bình thường sẽ gây ra phiền hà, với đối phương ......"

Có gì đó sai sai, nó khác hẳn với việc chiêu dụ đó, Renya lẩm bẩm, nhưng dường như lời đó không đến được tai Cion.

"Thật tốt quá ....... Nhờ trời, mà cuộc sống làm mạo hiểm giả vẫn sẽ được tiếp tục, thế này chuyện bị dắt về nhà ......"

"Cion!?"

Quả nhiên nghe ra điểm bất thường, Lorna bám lấy Cion như thể nhảy vồ vô và chặn cái miệng đó lại.

Còn Cion, người vẫn đang nắm tay Renya, làm biểu cảm: thôi-chết-rồi, lúc bị Lorna chặn miệng.

Giờ bảo mình phản ứng thế nào với nó đây, Renya nở nụ cười mơ hồ, trong khi mang tâm trạng muốn gào thét ở trong đầu.

Cự li của Cion quá gần để giả vờ chẳng nghe thấy.

Nếu đây là nhân vật chính trong mấy bộ tình cảm hài hước kiểu điếc, chắc sẽ nhanh chóng giả vờ không nghe thấy gì, nhưng khả năng diễn xuất như vậy Renya không làm được, mà cũng không muốn làm.

Nói thế chứ, không nghi ngờ rằng đây là chủ đề mà mình không nên nghe thấy.

Về thời ra, nó chỉ diễn ra trong tức khắc.

Tuy nhiên, Renya, người đã xoay sở đầu óc với tốc độ mà mình chưa từng dùng đến cho tới giờ, đã nói thế này.

"Còn đồng bọn nào khác nữa sao?"

""Ế?""

Cion và Lorna đồng thanh với giọng thắc mắc.

Đừng bộc lộ vẻ mặt, đừng để rơi mồ hôi, hãy phô ra một bầu không khí không thay đổi như bình thường đê, Renya vừa nghe mấy tiếng nói với bản thân, vừa làm giả giọng vẻ kỳ bí và nặn ra các từ ngữ.

Bởi nếu chẳng thể giả vờ không nghe thấy được chuyện không nên nghe, thì chỉ còn cách nhầm lẫn mà nghe lẫn lộn.

"Không, việc bị dắt về nhà ...... là bị dắt về chỗ đồng bọn còn gì?"

"Kh, không ......, đâ, đâu có người thứ ba chứ ......"

"Chẳng phải Renya-san đã nghe nhầm hay sao? Phải không hen~ Cion?"

"Phải rồi, Cái Renya nghe lộn là nhầm lẫn. Tôi đâu có nói gì chứ"

"Vậy à? Nghe nhầm à? Thật là thất kính ......"

dù tôi có cảm giác có nghe thấy cái gì đó, cậu giả vờ tỏ ra nghi vấn, đưa ánh mắt lang thang lên trời và rời ánh mắt khỏi đám Cion.

Bởi nếu không làm như thế, cậu có cảm giác lần này mình sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy, nhưng không nằm ngoài dự tính, hình ảnh trán Cion phủ chút mồ hôi, khuôn mặt đỏ, với ánh mắt xa xăm đang hiện lên khóe mắt cậu.

Lorna ở bên cạnh đang nhanh chóng lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, và thị thầm gì đó vào tai Cion bằng giọng nói ở mức độ Renya không nghe thấy.

Việc cảm thấy hồi hộp và quan tâm liệu có thêm được thành viên hay không không phải là không lí giải nổi.

Có nói thế, ngay lúc  giải quyết được sự căng thẳng ấy, Renya thấy cực kỳ bất an với việc gia nhập tổ nhóm này: mình cảm thấy đã để tuột khỏi miệng cái cảm giác giác an toàn đi đâu đó.

[note28998]

Bình luận (0)Facebook