Chương 40
Độ dài 1,729 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-01-31 17:30:15
Anh sẽ tận dụng thời gian để đẩy bá tước Brumayer đến bờ vực thẳm.
Anh sẽ khiến họ hy vọng lòng thương từ anh và cầu xin tha thứ cho lỗi lầm của mình.
Vào thời điểm trò chơi tiêu khiển kết thúc, cuối cùng anh ấy sẽ đẩy họ ra khỏi vách đá và xóa vĩnh viễn ánh hào quang của họ khỏi lịch sử.
Rose đã mất thời gian dài từ khi cô ấy bắt đầu tung tin đồn thất thiệt có lợi cho bá tước.
"Ta sẽ trả thù cho sự ngược đãi của bá tước đối với em."
“…….”
“Đừng nói rằng em sẽ tha thứ cho họ. Và em cũng không thể thuyết phục ta làm khác được đâu."
Trước khi cô kịp nhận ra, người hầu đã trả tiền.
Trong khi người trợ lý mang chiếc váy đắt tiền lên xe ngựa, Ian chỉ vào nó.
“Đây mới chỉ là sự khởi đầu, Laritte.”
Trái tim của Laritte nhẹ nhàng rung động đầy lạ kì.
Có phải vì cô có thể lấy được thứ từ bá tước, người mà cô ấy đã phục vụ nửa đời không?
Hoặc có thể là vì anh nói với cô rằng một chiếc váy như thế dành riêng cho cô ấy.
Laritte lắc đầu.
Đó không thể là lý do được.
“Ta sẽ giới thiệu nữ tước của công quốc với thế giới. Vì vậy, không ai có thể …… lan truyền bất kỳ lời nói sai sự thật nào cả.”
Ian cười với Laritte khi anh nhớ lại đống rác rưởi của Rose.
Trong lúc đó, nó khiến nhịp tim của cô ấy nhanh hơn.
Thình thịch, thình thịch.
Có phải cô hoang tưởng rằng nó đang đập nhanh hơn trước không?
Dĩ nhiên, tâm trí cô ngập tràn lo lắng về những bộ quần áo đắt tiền đến nghẹt thở kia.
Cô ấy không quan tâm đến sự thay đổi trong tủ quần áo của mình.
Cuộc đụng độ giữa Laritte và Rose
Không lâu sau, lần đầu tiên Laritte đến tham dự buổi họp mặt với tư cách là công nương.
Người hầu song sinh phục vụ Laritte trong phòng tắm, liền kề với phòng của họ, trong khi các người hầu khác lại bận rộn để sắp xếp.
“Ôi chao, thưa công nương. Làm thế nào để làn da của cô lại sáng như vậy chứ?”
Alice và Irene ngưỡng mộ Laritte .
"Các ngươi có thể loại bỏ những mùi hoa này trong bồn tắm không?"
“Người phụ nữ hấp dẫn nhất của ngày hôm nay chắc chắn sẽ là chủ nhân của chúng tôi!”
Nhưng họ phớt lờ Laritte vì tâm trí họ chỉ tập trung vào việc chuẩn bị cho nữ chủ nhân thôi.
Khi cô ấy xuất hiện trở lại trong phòng, làn da mềm mại và mịn màng để lại một mùi hương dễ chịu.
"Tôi đã chuẩn bị váy cho công nương rồi."
Ở đó, nhà thiết kế Nicholas đang đợi sẵn.
Trang phục đã được hoàn thành đúng thời hạn cho bữa tiệc.
Ban đầu, trợ lý sẽ có mặt để giúp đỡ trong trải nghiệm đầu tiên về thiết kế của anh ấy. Nhưng Nicholas muốn tận mắt cảm nhận kiệt tác của mình.
Đôi mắt của những người hầu gái sáng lên khi chiếc váy tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô.
“Wowww ……”
Miệng của họ không thể khép lại.
“Chúa ơi, thưa công nương…… cô là người đẹp nhất mà tôi từng thấy trên đời này đấy ạ.”
“Tôi biết cô sẽ nổi bật nhất mà…….”
Sau khi vuốt tóc để chiêm ngưỡng tác phẩm của mình, ngài Nicholas ngỏ ý với những người hầu.
“Hãy chuẩn bị trang điểm cho cô ấy. Ta sẽ chú ý đến sắc thái trên gương mặt đó.”
Nhà thiết kế Nicholas cũng có bàn tay thần thánh trong lĩnh vực trang điểm.
Anh ta được tất cả các phụ nữ hoàng gia muốn may quần áo , là người tài năng phi thường nhất đế quốc.
“Các cô có màu đỏ tươi trên nền đen không? Không, ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu các cô thêm màu hạt dẻ thay vì màu đó. Các cô có thể thoa mỹ phẩm và kết hợp chúng thoa lên mặt. "
"V..Vâng!"
“Mang cho ta hạt ngọc trai. Các cô không có bất kỳ sản phẩm nào từ Whitney sao?”
“Chúng tôi không có ……”
“Các cô có của Britnitte, đúng không? Ta thích cái đó đấy. Thay vào đó, ta sẽ trộn kem trang điểm lại."
Anh ấy đang mải mê với công việc của mình, háo hức được tận mắt chứng kiến sự xuất hiện của Laritte.
Cuối cùng sau khi công việc chuẩn bị xong xuôi, không khí im lặng bao trùm khắp căn phòng.
Cảm thấy khó xử, Laritte mở miệng.
“……. Trông ta có lạ lắm sao? Tại sao không có ai nói chuyện thế?”
“Thưa công nương ……. Tôi nghĩ rằng mình đã yêu cô ngay cả khi địa vị của chúng ta khác nhau như bầu trời và mặt đất. "
Cô hầu gái kia đã phản bác ngay sau đó.
"Tôi không nghĩ đó chỉ vì nét đẹp của bà ."
Trong khi đó, Ian đã mặc vest, đang đợi bên ngoài phòng của Laritte.
"Khi nào nàng ấy ra ngoài thế?"
“Công tước, dường như ngài sắp mất trí rồi.”
Ngay cả khi bảo mẫu Ava chọc anh, anh vẫn đi qua lại trên hành lang.
Anh thậm chí còn vuốt tóc và kiểm tra trang phục của mình.
"Ta không có vấn đề gì chứ, bảo mẫu?"
"Tôi, tôi. Tôi chưa bao giờ nghe thấy một câu hỏi như vậy kể từ khi ngài bảy tuổi ……. Trông ngài rất đẹp trai, được chưa?”
“Ta nghĩ ta không nên vuốt tóc lại. Điều gì sẽ xảy ra nếu Laritte cười nhạo ta nhỉ?”
Ava đã chải tóc cho anh ấy.
Giọng điệu của anh ấy có một chút gì đó trách móc bà.
“Vậy thì tôi sẽ nghỉ. Hoho. ”
"Đi thôi."
Sau khoảng thời gian dài như vô tận, Laritte bước ra khỏi phòng.
Ian choáng váng. Giọng anh run run lên.
“…… .Laritte?”
Mái tóc bạch kim được buộc cao. Những lọn tóc nhỏ còn lại tự nhiên trượt dài xuống cổ, tôn lên xương quai xanh của cô.
Các bộ phận có vết thương và vết bầm tím không được trang điểm vì chỉ để chúng sạch sẽ và không tổn thương.
Vạt váy của cô ấy chảy xuống như một dòng thác mềm mại, trông hoàn toàn mới như một chiếc váy cưới.
Nhờ làn da trắng như tuyết của cô ấy, sắc thái trên khuôn mặt trông vô cùng hài hoà.
Nicholas ngẩng đầu lên.
Đây là thành quả tự nhiên anh ấy đã tạo ra.
Bất cứ điều gì người khác cảm nhận về Laritte, đều là do chủ ý của anh.
"Công nương đã hoàn thành công đoạn cuối cùng của chiếc váy."
Nếu ai đó chú ý vào màu sắc tương thích với hình dáng của chiếc váy trang nhã này, họ sẽ chỉ thấy khuôn mặt chói lóa của Laritte.
Giống như vẻ đẹp duyên dáng được phản chiếu trong một vở diễn được tổ chức hoàn chỉnh.
“Đây không phải là lần đầu tiên tôi mặc váy, nhưng tôi không biết tại sao lại cảm thấy rất khó xử vậy.”
Tất cả những thứ Laritte từng mặc đều là những chiếc váy cũ đã từng dùng qua.
Sản phẩm mới được làm từ loại vải tốt nhất đều không giống nhau, ngay cả khi nó được làm bởi nhiều người.
Laritte lắc đầu.
“Điều này trông không nực cười phải không? Anh có thể thành thật với em mà Ian.”
“…… Tuyệt vời! Trông nó thật tuyệt mà."
"Có thật không? Sẽ ổn nếu lục lại kí ức về nó trước đó đấy.”
Đôi mắt của Ian hướng về Ava, người mà anh ấy đã trách cứ gần đây.
"Ta không có nhiều kiến thức về trang phục vì bảo mẫu luôn mới là người để ý đến nó."
Chỉ có bảo mẫu mới có thể nói sự thật.
Trong khi đó, ánh mắt của Ava tràn đầy ngưỡng mộ.
***
Bữa tiệc họ phải tham dự đã bắt đầu.
Dưới bầu trời đêm không trăng, một vài chiếc xe ngựa quý tộc đã đỗ ở hậu viện của sảnh tiệc tràn ngập sắc màu.
“Chà, trời khá lạnh. Mùa xuân chỉ mới bắt đầu, nhưng vẫn còn hơi se lạnh đó."
Những người kỵ mã đã đốt lửa trại ở góc sân và bây giờ đang sưởi ấm đôi tay đông cứng của họ.
Một số người trong số họ đã hút thuốc để giết thời gian.
“Nhìn qua đó kìa. Có người đang đến. ”
“Không phải tất cả quý tộc đã đến rồi sao? Đó là ai chứ? Trời quá tối để có thể nhìn thấy mà."
Xe ngựa của Công tước tiến vào sân.
"Chúng tôi đã tới, thưa quý ông, quý bà của tôi."
"Cảm ơn vì sự phục vụ của các ngươi."
Ian đỡ Laritte xuống xe sau khi bước xuống.
Trong lúc đó, khung cảnh khiến các kỵ sĩ tròn mắt kinh ngạc.
“…….Không thể nào, đó có phải là người tôi đang nhìn lúc này không?”
Người hầu đang hút thuốc, quên mất điếu xì gà của mình đang cháy và mất sự tập trung vì nữ tước.
Cảm giác như họ đó là vị thần xuống thăm thế giới loài người.
Cặp đôi đang tỏa sáng chứ không phải cỗ xe sang trọng phía sau họ.
Ian và Laritte đi về phía dinh thự với ánh mắt say đắm của những kỵ sĩ đằng sau họ.
Laritte đột ngột dừng lại, và Ian ở bên cạnh cô cũng vậy.
"Chuyện gì vậy?"
"Không có gì."
Thực sự, Laritte vẫn cảm thấy lúng túng trong bộ váy mới.
Cả kiểu tóc mà Nicholas làm lộng lẫy cũng như đôi giày hất lượng mà cô ấy đi.
Nhưng cô ấy không muốn làm Ian lo lắng.
Vì vậy sau khi lắc đầu, cô ấy tiếp tục đi nhưng Ian đã nhận thấy sự lo lắng của cô ấy.
"Chắc em đang lo lắng thôi."
Vào ngày kỷ niệm thành lập đất nước, Laritte phải vào hội trường và lẻn ra ngoài một mình.
Tối nay là lần đầu tiên hai người họ dự tiệc cùng nhau với tư cách là công tước và công nương.
Các quý tộc bên trong vẫn có thể tin vào những tin đồn mà Rose lan truyền.
Ian nghĩ như vậy, anh cũng lo lắng vô cớ.
“Không sao đâu.”
Anh ấm áp siết chặt tay cô.
"Ta sẽ ở đó vì em."
Anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Laritte đang nhìn mình, nhưng anh lặng lẽ tập trung bước về phía hội nghị.
Không ai trong họ nhận ra tai cô đã sớm đỏ ửng lên.