Chương 31
Độ dài 1,498 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-01-01 06:00:15
Trong khi đó, James đang dần mất tự tin.
Tất cả những gì anh ta phải làm là ngoảnh mặt đi.
Chẳng bao lâu, một phần của sân đã được chuẩn bị để làm bãi đấu.
Khi tất cả mọi người đang tập trung vào cuộc đụng độ sắp tới, giám khảo đã đưa tay phải của mình lên.
"Chuẩn bị trận đấu."
Theophilus ung dung khởi động, anh khuấy động không khí bằng thanh kiếm của mình. Dường như anh ta đã quên rằng đó là một cuộc đấu tay đôi.
Anh ta hỏi đối thủ của mình với một cử chỉ duyên dáng như thể đang chơi một trò chơi nhỏ.
"Vậy…. Tên đầy đủ của ngươi là gì?"
“….James. Tôi không có danh hiệu. Tôi chỉ là một hiệp sĩ của bá tước Brumayer.”
“À, đúng rồi. Ta không cần phải nói với ngươi, đúng không? Vùng đất này nổi tiếng, nhưng Brumayers thì không."
Khi các khán giả bật cười khúc khích trước màn chế nhạo, khuôn mặt của James đỏ bừng rồi chuyển sang màu xanh.
Anh ta lo lắng liên tục và lặp lại với chính mình.
"Mình sẽ được miễn tội khi chỉ cần gây ra một vết xước trên cơ thể anh ta."
Tuy nhiên, cảm giác không thể tránh khỏi việc mất mạng.
"Chúng ta hãy bắt đầu đi!"
James nhấc kiếm lên khi Theophilus giơ cánh tay của mình theo chiều dọc. Theophilus vừa trở thành một thanh niên trẻ tuổi, là một trong những hiệp sĩ của Reinhardt đặc biệt tốt.
Là con trai thứ ba của một bá tước địa phương, người có một hiểu biết sâu sắc về kiếm thuật của mình.
Trong một môi trường như vậy, anh ta có lợi thế để học thêm, và thực hiện các thủ thuật kiếm thuật một cách có bài bản.
Anh đã có kỹ năng cơ bản vững chắc và do vậy, anh có thể tiếp thu tất cả các thủ thuật do sư phụ của mình dựa trên sự giám sát của gia đình từ anh ta.
Mặc dù anh ta là người yếu nhất trong số các hiệp sĩ của Ian, nhưng năng lực của anh ta đã hơn hẳn các hiệp sĩ hoặc binh lính khác.
Khi James do dự, Theophilus đã chớp lấy cơ hội đầu tiên.
Thu hẹp khoảng cách bằng một bước duy nhất, anh ta lao vào vòng tay của đối thủ. Anh thì thầm.
"Vậy….."
Có phải theo cách này không?
Đòn tấn công đầu tiên là một cú đấm, một trong những điều cơ bản của kỹ năng kiếm thuật.
Động tác tương tự mà anh đã tập với Ian hàng trăm lần.
Khuỷu tay của Theophilus sượt qua tai phải của đối thủ.
Trước khi James kịp vung kiếm, Theophilus đã lùi lại.
Sau đó, anh ta hét lên với mọi người trong trạng thái phấn khích.
"Mọi người nghĩ sao về động tác của tôi hả?"
Các hiệp sĩ lần lượt hét lại.
"Năm trên mười."
“Chân phải của cậu ra ngoài quá nhiều. Tư thế của cậu sẽ sụp đổ nếu cậu bị tấn công đó.”
"Thủ lĩnh chắc chắn sẽ tước bỏ quách chức hiệp sĩ của cậu."
"Ồ!"
Những hiệp sĩ đó bừng bừng khí thế.
Theophilus mặc dù không giỏi hơn đồng môn của mình, nhưng anh ta vẫn luôn cố gắng nhiều hơn một chút để không cảm thấy hụt hẫng sau khi Bartolt, phó thủ lĩnh Hiệp sĩ, người phản bội họ.
Anh bĩu môi, quay sang đối thủ của mình.
“Tôi đã không học khóa huấn luyện của thủ lĩnh trong nhiều tháng….. Tôi có thể đã quên những gì mình đã học được. Đó không phải lỗi của tôi mà."
Nhưng nó giống như một trò đùa đối với James.
Nếu mà anh ta thiếu đào tạo thì sao có thể bày ra tư thế đó chứ?
Năng lực của các hiệp sĩ công tước là gì?
Nếu Theophilus nhắm vào trái tim của anh ta, anh ta chắc chắn đã chết.
“Anh ta làm điều đó có chủ đích….. Rõ ràng là như vậy! Chết tiệt!'
Và, dự đoán của James đã đúng.
Theophilus nhớ lại những gì thủ lĩnh của anh đã thì thầm trước trận đấu.
"Thủ lĩnh muốn tôi làm cho hắn càng đau đớn càng tốt!"
Còn gì đau đớn hơn cái chết khi thanh kiếm của anh ta rơi khỏi tay của chính bản thân.
Nhưng dĩ nhiên, câu hỏi đặt ra: James có thể được gọi là một hiệp sĩ không? Anh ta hoàn toàn là một nỗi ô nhục đối với các hiệp sĩ.
Bằng cách nào đó, nó khiến Theophilus cảm thấy có lỗi với anh ta vì bản thân Theophilus là một người khá nhạy cảm.
Nhưng giờ đây, anh không hề cảm thấy tội lỗi, tất cả là vì Bartolt.
Bây giờ, mọi người đã biết rằng sau khi Bartolt phản bội họ, anh ta đã gia nhập lực lượng của đế chế.
Một hiệp sĩ, không phải….. Là một cậu bé không có bất kỳ con đường nào để đi theo!
Một kẻ vô danh đã xuất hiện trước mặt anh đúng lúc.
Mọi sự tức giận của anh đều có thể được trút vào đây.
"Haah."
Anh dậm chân xuống đất, lao về phía James.
James nghĩ rằng đó chỉ là một thế đứng cơ bản, anh ta đã cố gắng chặn nó bằng thanh kiếm của mình.
Nhưng đó không phải là một động tác bình thường.
Lưỡi kiếm của Theophilus vẽ một đường thẳng đứng trong không khí.
"Rắc!"
James đau đớn kêu lên một tiếng, ngồi bệt xuống đất và ôm lấy gân ở vai trái.
Tay trái của anh ta đang run.
Anh ta vẫn có thể cử động các ngón tay của mình, điều đó có nghĩa là gân chưa bị đứt hoàn toàn.
Theophilus lầm bầm trong sự im lặng đến khó xử.
"Thật là thiển cận."
"Tốt lắm, chúng ta còn nhiều thời gian mà."
Nhưng James cảm thấy khó khăn trong việc đi lại trên đôi chân của mình.
“Khặc……”
“Nhanh và đứng lên đi, hiệp sĩ. Ngươi chỉ cần cho ta một nhát, phải không? Điều đó không quá khó đâu.”
Nhưng, nó có thể.
Thực sự là không thể.
Còn lâu mới có thể làm điều đó với một ‘hiệp sĩ của bá tước’ được.
Và người thanh niên trước mặt là người yếu đuối nhất.
Cảm giác bất lực bủa vây anh ta.
Không còn chút sức lực nào trong đôi chân của anh cả.
***
Ngay sau đó, James ngã đập đầu xuống đất.
Hức hức, hức……
Anh ta xấu hổ, vô thức rơi nước mắt.
Anh ta thậm chí không thể cử động cánh tay của mình.
Cơ thể anh ta đầy những vết bầm bẩn, và gân của anh ta chảy máu.
Tình trạng của anh ta không thể hồi phục bằng y học thông thường được.
Người bạn đồng hành của James cũng gặp số phận tương tự.
Ian không có bất kỳ biểu hiện gì trên mặt, anh đứng trước mặt hai người đang nằm như những con gia súc chuẩn bị giết thịt.
"Đặt chúng vào toa xe và gửi chúng trở lại."
"Vâng!"
Ian định gửi chúng trở lại Brumayers.
Như một cảnh báo dành cho họ.
'Nghĩ lại thì ta quên mất một thứ.'
Anh nhanh chóng bước vào dinh thự của mình và trở lại với một bức thư viết trên tay.
Đó là về việc trả lại số tiền anh ấy đã cho Brumayers vay.
Ngay lúc này.
Bá tước đã bỏ qua điều gì đó. Số tiền ông ta lấy từ nhà Công tước được coi như là một khoản cho vay vô thời hạn khi Công tước được cho là đã chết, nhưng bây giờ câu chuyện đã khác.
Đó là một sự trả giá cho những gì ông ta đã làm cho đến nay, bằng cách thay thế hôn phu thì anh ấy không muốn trả ơn.
Số tiền cho vay không phải là một khoản lớn đối với công tước, nhưng đối với Brumayers thì khác.
Đó sẽ là một cú đánh to lớn vì họ không có nguồn thu nhập phù hợp nào ngoài một mảnh đất nhỏ.
"Ta muốn thấy chúng thê thảm."
Anh chế giễu về phía các hiệp sĩ trong toa xe, anh ta đã ném vào đó bức thư và một tờ giấy chứng minh rằng cuộc đấu tay đôi là chính đáng.
Khi anh đóng cửa, cỗ xe bắt đầu di chuyển.
"Đi đi. Ngươi có thể sẽ gặp khó khăn trong việc hộ tống tên rác rưởi đó.”
Những phu xe tò mò về bức thư, nhưng họ không hỏi.
Rõ ràng, Ian đã vẽ một đường thẳng.
Không ai trong số các người hầu và hiệp sĩ cố gắng dò hỏi khi nhận ra vẻ mặt của anh.
Anh vỗ tay và tuyên bố.
"Bây giờ mọi người hãy quay trở lại và huấn luyện."
"Ngay bây giờ, thưa thủ lĩnh."
Mỗi hiệp sĩ của anh ta đều tuân lệnh trở về vị trí của họ trong khi một người phụ nữ chạy ra khỏi dinh thự.
Đó là Ava.
"Bảo mẫu?"
“Ôi chao, tôi phải làm gì đây, công tước……”
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Ava lắp bắp, thở hổn hển trong khi nghiêng người.
“Nữ tước …… Cô ấy đáng lẽ phải ở trên giường, nhưng cô ấy đã biến mất!”
Ian trợn tròn mắt khi anh tiếp nhận được thông tin.