Chương 37
Độ dài 1,751 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-01-31 17:30:14
Các cặp vợ chồng quý tộc kết hôn về mặt chính trị thường không có mối quan hệ quá hòa hợp.
Vì vậy Laritte nghĩ rằng sẽ là điều tốt hơn nếu cô ấy và Ian là bạn bè.
Ian có thể hiểu tại sao cô ấy lại chọn từ ‘bạn bè’, nhưng bằng một thế lực nào đó, trong lòng anh trở nên đau nhói và xúc động.
Tại sao ư? Anh ấy cũng không biết.
Không thể đọc được sự thay đổi suy nghĩ đột ngột của Ian, Laritte tiếp tục.
"Em đã nghĩ rằng thỉnh thoảng chúng ta vẫn có thể nói chuyện với nhau ngay cả khi anh có một ai khác."
Anh đầy vẻ nghi hoặc.
Một tình nhân sao?
Anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đó, chứ đừng nói chi là tưởng tượng.
Và anh sẽ không bao giờ làm điều đó trong cuộc đời này.
Khóe miệng nhếch lên, anh cau mày.
“Ai dám nói ra điều đó? Hãy nói với ta, và ta sẽ cắt lưỡi của họ."
Laritte ngừng chà đất bằng ngón tay.
“Em sẽ không bỏ rơi ta….. vì nó chứ?”
“Thậm chí việc này còn không đáng để suy nghĩ. Những gì trên trái đất này! Tại sao em lại nghĩ thế chứ?"
Anh ấy đã giận dữ.
"Đó có phải là lý do tại sao em lại xa cách ta không?"
Ian không thể nói hết những gì mình nghĩ khi bị cô ấy nắm lấy cả hai vai.
Bụi trên ngón tay cô vương vãi khắp quần áo của anh.
Nhưng hai người họ không để ý đến nó.
Dòng suối và những ngôi nhà phía xa biến mất, chỉ còn lại Laritte và Ian. Cảm giác như chỉ có hai người họ đang ngồi trong một khoảng không trắng xóa.
"Vậy thì, anh có định sinh con với em không?"
Ánh mắt của cô ấy bình tĩnh nhìn vào Ian.
Ngay lập tức, một trận bối rối ập đến bao trùm lấy anh.
"M….Một đứa bé sao?"
Anh lấy bàn tay to che mặt, che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Cô nhìn anh chằm chằm, thản nhiên rút tay về.
Đối với cô, sinh con có ý nghĩa như việc kết nối hai người.
Cô không đủ khả năng để nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Vì vậy, cô ấy không xấu hổ về những gì mình đã nói.
"Đúng vậy, một đứa bé."
“Có thể… .. sau… .. nếu em… .. muốn. Dù sao …… được.”
"Thật sao? Với em? Anh không nên làm điều đó đâu."
Cô ấy nghiêng đầu.
Đầu Ian hướng về phía cô, vệt đỏ trên má anh càng nổi lên vì sốc.
“Không có gì mà anh không thể làm. Đúng hơn là nó quá gần gũi.”
Sự hiểu lầm biến mất.
Laritte đứng dậy, nhìn Ian sững sờ.
Cô càu nhàu.
“Tại sao chúng ta lại sử dụng căn phòng riêng biệt chứ? Tại sao anh không gặp em vào buổi sáng chứ? "
"Ở riêng phòng là gợi ý của bác sĩ!"
Laritte cần được điều trị.
Họ phải bôi thuốc vào các vết thương và vết sẹo trên khắp cơ thể cô, và có một liệu pháp trị liệu cơ thể phải được tiến hành trong khi cô ngủ.
Vì vậy, họ nên ở riêng trong một thời gian.
“Và lý do ta không thể đến gặp em…… ..”
Mặt anh nhuốm đầy bụi bẩn.
Rất tiếc!
Ngay khi ngồi trong thư phòng, anh hoàn toàn quên mất điều này vì bận bịu đến nghẹt thở bởi cơn bão công việc.
Anh vật lộn với đống giấy tờ trên tay trong suốt ngày đêm.
Anh thậm chí còn ăn và ngủ trước bàn làm việc của mình.
Tất cả những gì anh ấy có thể làm là để đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, vươn vai một hoặc hai lần rồi quay lại làm tiếp.
Cô lắc đầu, bắt đầu đi về phía biệt thự.
Ian đuổi theo cô ấy.
“Ta xin lỗi vì không thể gặp em. Đó là lỗi của ta. Nhưng có một điều chắc chắn rằng….. em là công tước phu nhân. Điều đó có nghĩa là em không cần phải lo lắng gì cả."
"Em hiểu rồi."
Cô ấy dường như không tin vào điều đó chút nào.
Cô đang tự hỏi làm thế nào để Ian có thể tin tưởng cô.
Anh ta tháo mũ ra, một trong những người hầu chạy về phía họ.
"Chỉ huy!"
“Ngươi tìm ta. Có chuyện gì vậy? "
“Tôi đã trở lại với con mèo. Chỉ huy không có ở trong thư phòng của mình, nên tôi đặt cái lồng ở đó. Ngài có muốn tôi mang nó đến đây không? ”
Con mèo! Khuôn mặt của Laritte đang lãnh đạm, sáng bừng lên khi nghe tin.
"Có thật không…….?"
Butterfly, con mèo cô đã tạm biệt ở biệt thự giờ đã đến.
Ian gật đầu.
Một giọng nói hứng khởi phát ra từ cô ấy.
"Bây giờ chúng ta đi gặp nó nhé?"
Cô bắt đầu bước đi, nhưng theo những hướng khác nhau, không biết chính xác con đường dẫn đến thư phòng của anh.
"Laritte không phải hướng đó."
Ian vội vàng đuổi theo cô ấy.
Nghe tiếng bước chân của anh sau lưng, cô nghĩ thầm.
Ian là một người tốt với tư cách là người bạn đầu tiên của cô ấy.
Cô ấy chưa bao giờ có một gia đình hoàn chỉnh cũng như một người bạn.
Sẽ ổn thôi, cho dù Ian có tìm tình nhân để có người thừa kế, sẽ không có ai phản đối tình bạn của họ.
Một ý tưởng yên bình, cô nghĩ vậy.
Tuy nhiên, không rõ liệu Ian có đồng ý với một mối quan hệ như vậy hay không. "Nó ở đây."
Laritte đi vào thư phòng khi cánh cửa lớn mở ra.
Văn phòng của công tước thật thảm hại. Hàng đống tài liệu nằm rải rác đây đó, nhưng giá sách thì trống rỗng.
Dù vẫn chưa lấy lại được ánh hào quang trước đây, nhưng nó sẽ sớm gọn gàng như xưa.
Nhưng cô ấy lại quá bận rộn để tìm kiếm con mèo khi nhìn xung quanh văn phòng. "Butter?"
Một con mèo lông trắng kêu meo meo từ trong lồng sắt.
Khi sự thiếu kiên nhẫn của Laritte mở khóa lồng, Butterfly lao ra trước khi leo lên giá sách.
"Meo."
Giống như cách loài bướm tránh xa tầm tay của con người.
Mặc dù Laritte đang ở cách xa sáu bước (1,8 mét ), nhưng nó lướt nhanh như một bóng ma khi Laritte cố gắng chạm vào nó.
Laritte ngước nhìn Butterfly, lấy tay che mặt đi và nói rằng đã an toàn.
Ian đứng bên cạnh, quan sát cô với vẻ thích thú.
Ôi, cô ấy thật dễ thương khi làm những hành động như vậy.
Cô ấy thậm chí còn không biết xấu hổ trước những lời nói kỳ lạ của chính mình.
Đôi mày của cô cau lại lo lắng.
"Anh có nghĩ rằng Butter đã gầy đi một chút không?"
“Thật nực cười. Nó đã ăn no bằng cách xé túi thức ăn của chúng ta đấy."
Dường như bộ lông nhiều màu và dày đó chỉ có anh mới nhìn thấy thôi.
Sau đó, mắt Ian nhìn vào bàn làm việc.
Một lá thư được đóng bằng vàng.
Người hầu dường như đã bỏ lại nó trong khi Ian đi vắng.
Người gửi có tên trên đó, nhưng đó là tên của Oscar, hoàng tử của đế chế.
Đây là cách Oscar sử dụng để gửi thư nhằm tránh tai mắt của nữ hoàng.
Ian cẩn thận gỡ bỏ niêm phong.
《Gửi người bạn thân yêu nhất của ta,》
Tên của người nhận không được viết, nhưng anh biết nó đã đến đúng nơi.
Đằng sau lời chào ngắn gọn này là một số câu chuyện liên quan đến Công tước. Đây là tất cả những gì mà hoàng tử có thể làm cho người bạn của mình.
Chính dòng chữ này đã giúp Ian mở rộng tầm mắt.
《Có lẽ ngài có một người cung cấp thông tin ở thủ đô, và ngài đã biết điều này, hoặc ngài sẽ sớm tìm ra. Ta muốn báo trước cho ngài những tin tức. Rose Brumayer gần đây đã tham dự các bữa tiệc và yến tiệc. Giới thượng lưu mong chờ cô ấy tìm một hôn phu mới. Tất nhiên, như ngài biết, có một vài quý tộc muốn được liên kết với Brumayers. 》
Rất tự nhiên.
Không ai biết chuyện giữa bá tước và bông tước Reinhardt là gì.
Mọi người chỉ biết rằng Ian đã lấy đứa con hoang của bá tước làm vợ.
Trong tình huống này, sẽ không có ứng cử viên nào trong dòng dõi muốn dính líu đến Rose đằng sau công tước.
Đôi mắt của Ian chìm sâu.
Bá tước có cần tiền không?
Ha! Ông ta chắc đã phát điên lên khi ta yêu cầu trả lại tiền.
Ông ta có thể đang cố tạo mối quan hệ với người thân của ta để đả kích ta mà.
《Nhưng ta nghe nói rằng ngày càng có nhiều người đến trò chuyện với cô Brumayer. Vì chiếc váy của cố nữ tước Selena. 》
Các khớp tay của Ian siết chặt, để lại phần của tờ giấy bị vò nát dưới lực.
Selena là mẹ của Ian.
Một người phụ nữ khôn ngoan đã làm gương cho hoàng tử và Ian.
《Ta nghe nói cô ta đang mặc váy của Selena. 》
Đó là chiếc váy có giá trị nhất trên thế giới, được làm từ loại vải có nguồn gốc từ cơ thể của một con rồng.
Cô ấy chỉ là một kẻ non dại, giờ đã biết nó như là báu vật của công tước.
《Cô Brumayer trong bộ váy của bà ấy, có nhiều quý tộc nghĩ rằng cô ta đã hòa hợp với công tước. Đó có lẽ là điều cô ta đang muốn làm. Cô ta nói đó là sự thật và mọi quý tộc đều tin vào điều đó. 》
Ian đang tập trung vào việc tái cơ cấu công quốc, vì vậy anh ấy không hề hay biết về những sự việc này.
Vì Rose, tin đồn ngày càng lan rộng.
Đó là lý do mà hoàng tử Oscar đã vội vàng cầm bút viết cho người bạn của mình. Người phụ nữ khùng điên này.
Anh ấy không biết cô ta đang lợi dụng chiếc váy lấy trộm từ Laritte.
Anh nghĩ đến chiếc váy trên người cô.
“Ian? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Khuôn mặt của anh dường như đanh lại đấy.”
Lời nói của Laritte thu hút ánh mắt của anh ấy trở lại bàn làm việc.
Tuy nhiên, có rất nhiều lời mời anh ấy đến.
Anh nghĩ đến chính mình.
Anh ấy sẽ chỉ thư thái khi từ từ bóp cổ những người ở Brumayers cho đến khi họ tắt thở.
Đó là phương án tốt hơn giết họ nhanh chóng.