Chương 19
Độ dài 1,477 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-07-25 18:55:58
Chương 19
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Jang
Beta: Quy
Đôi mi dài và mỏng của Laritte rung lên khi cô mở mắt.
Thứ đầu tiên che khuất tầm nhìn của cô là một tấm giấy dán tường đầy màu sắc và những bức tranh phong cảnh khổng lồ đắt giá.
Nó dường như là một nơi mà mọi người cất giữ những nguyên liệu xa hoa, không phù hợp với ngôi nhà của họ. Nó gợi nhắc cô nhớ đến ngôi nhà của bá tước Brumayer. Nơi mà cô đã sống nửa cuộc đời. Cô không ngạc nhiên.
Căn phòng ngột ngạt nhưng cô không thể dùng tay vì đã bị trói vào ghế.
Ở phía đối diện của chiếc bàn dài là Rose.
"Có một giấc mơ đẹp chứ, em gái của tôi?"
Cô nhấp một ngụm trà và cười nhẹ.
'Em tôi.'
Laritte cảm thấy phẫn uất khi nó nhắc nhở cô về việc gọi cô là "em gái" trong cung điện hoàng gia.
Nhìn xuống cô ta, cô thấy mình đang mặc một chiếc váy rách rưới thay vì chiếc váy của mẹ Ian. Rose có thể đã lấy nó.
Trong khi đó, Laritte tức tối vì nghĩ đến việc đàn ông chạm vào mình. Cô hy vọng, ít nhất, người chị gái nhẫn tâm này của cô đã ra lệnh cho những người hầu gái thay váy cho cô.
Cô hỏi liếc nhìn Rose.
"Tôi đang ở đâu?!"
“Thời gian trôi qua không lâu đâu. Có lẽ nửa giờ sau khi mày bị bắt đi ? Nơi này vẫn còn gần với lâu đài.”
Rose càu nhàu một chút về việc bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ dòng dõi hoàng gia lần đầu tiên.
"Vậy thì có lẽ, Ian đã không đột nhập vào hội nghị."
Laritte nghĩ, nhưng Rose vẫn tiếp tục.
"Tại sao mày lại được sinh ra trên trái đất này chứ?" Cô ta nói.
Cô ta tự hỏi tại sao có ai đó lại có thể tồn tại trên thế giới này khi Laritte không có ai chăm sóc cho cô ta.
"Mày luôn là một vấn đề đau đầu đối với tao."
Nước bọt văng vãi trên đầu Laritte.
Laritte vô dụng đối với Rose.
Rose lướt qua với một chiếc thìa. Bọt trên thìa biến mất khi nó chạm vào một miếng vải nhỏ.
"Chị nghĩ rằng tôi được sinh ra bởi vì tôi muốn ư?"
“Tất nhiên, đó không phải là ý muốn của mày. Nhưng nếu đó không phải là vì tao, thì mày có thể làm bất cứ điều gì mày muốn. "
“… Rose Brumayer.”
“Hmm, mày đã trưởng thành rồi nhỉ. Dám gọi tao với vẻ mặt đó. "
Nụ cười nhếch mép của Rose khiến cô ấy khó chịu.
Cô ta thì thầm điều gì đó với cô hầu gái đứng bên cạnh.
Người hầu gái cúi chào lịch sự và đi về phía Laritte.
Sau đó cô ấy giơ tay và tát vào má Laritte.
Mặt cô ấy lạnh tanh.
Cô đã không thể làm bất cứ điều gì.
Cô im lặng.
Cô thậm chí không thể sử dụng hai tay đang bị trói chặt vào ghế.
Khi người hầu gái chuẩn bị tát cô một lần nữa, Rose nói.
"Ngừng lại đi."
Cô hầu gái dừng lại và lịch sự lùi về sau.
Đôi mắt vô cảm của Laritte vẫn dán chặt vào Rose.
Nhưng Rose đang có tâm trạng tốt, rất thoả mãn.
Cô ta thậm chí còn cảm thấy có chút thương cảm.
"Thực sự thì tao thương hại cho số phận của chúng ta."
“…..?”
"Kết quả của việc ghét bỏ nhau là không thể tránh khỏi."
Rose kiêu ngạo thì thầm.
‘Ha!’
Laritte muốn cười như một kẻ điên nếu cô ấy có sức lực.
Theo những gì cô biết, họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc thù hằn nhau. Sun-hin là một con rồng đã đặt chân đến trước một nơi có thể phá hủy lãnh thổ loài người mà không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho nó.
Một con rồng kháng cự yếu ớt đã được biết đến như kẻ gây hại con người. Nhưng nó chỉ xảy ra một lần trong mỗi thập kỷ hoặc lâu hơn.
Sun-hin ích kỷ đến mức không quan tâm đến việc chủng tộc của mình có bị giết bởi kiếm sư hay không.
Rốt cuộc, tất cả những gì còn lại là con rồng yếu ớt chết cùng với xác của những người đã chết.
Phải chăng Laritte cũng thuộc “số phận bị hủy diệt” như vậy với Rose?
Laritte ngây người nhìn cái cây trên bàn.
Cô nói nhỏ.
"Không, Rose, lý do chúng ta như thế này là vì…..cô là một kẻ máu lạnh và xấu xa."
Có rất nhiều đứa con hoang ở đế chế Iassa.
Một trong số họ có thể đã có một cuộc sống được tôn trọng trong một gia đình quý tộc.
Nhưng Rose là lý do duy nhất khiến Laritte đau đớn.
Hơn nữa, cả gia đình Brumayer đều đáng trách.
Ngay cả khi cô ấy là con hoang, họ cũng phải có trách nhiệm chăm sóc cô ấy.
Rose đứng lên. Có dấu hiệu tức giận rõ rệt trên gương mặt cô ấy.
"Ha…!"
Cô ta cố gắng bình tĩnh bằng cách thở hắt và sau đó bước về phía Laritte.
“Haizz, được rồi. Sau đây, sẽ là kết thúc cho mày!"
"… Sao cơ?"
"Mày đã sống trong ngôi dinh thự cũ đó khá lâu rồi, đúng chứ? Tao nghe nói rằng mày không phải trả bất kỳ khoản tiền nào cho biệt thự hoàng gia."
Rose đứng trước mặt và ấn một ngón tay lên trán cô.
"Vì vậy, bây giờ mày đang đến một lãnh thổ khác. Mày sẽ được tận dụng như một người lao động ở đó. Mày thậm chí không cần phải nhìn thấy khuôn mặt của tao, vậy nên hãy trông chờ điều đó. "
"Sao cơ….?!"
Sợ cô ta có thể cắn ngón tay của mình, Rose lùi lại.
Hai hiệp sĩ, kẻ bắt cóc Laritte mạnh tay cởi trói cho cô khỏi ghế và trói tay cô lại, vác cô lên vai.
"Nào, đưa cô ta vào xe ngựa."
"Vâng , thưa cô!"
"Thật xấu hổ khi mày có kết cục như thế này."
Rose nghĩ.
"Đợi một chút. Đừng đi ra ngoài như vậy".
"Vậy thì… tôi khoác vai cô ta nhé? Thật là đau đớn khi phải vác cô ta như thế này."
Hiệp sĩ nói, người nghiến răng với Laritte đang vật lộn.
'Đó là một ý kiến hay.'
Rose nghĩ.
Cô định ra hiệu để làm như vậy nhưng một người hầu gái khác phá cửa xông vào.
"Sao?! Ai đã cho phép ngươi vào đây vậy?!"
"Thưa cô......"
Mặt cô ta tái mét như thể vừa nhìn thấy ma.
Cô ta chạy nhanh đến mức hụt hơi.
Hụt hơi, cô ấy hét lên.
"Đó là Công tước….! Công tước Reinhardt, người cho là đã chết, xuất hiện trong cung điện!”
"Công tước? Ý ngươi là gì?"
“Đó là sự thật, thưa cô. Hoàng gia đang hỗn loạn….”
Rose chấn động.
Laritte bị giữ bởi hai hiệp sĩ, ngẩng đầu lên.
‘Cuối cùng, anh ấy đã hành động. Chúc may mắn, công tước.'
"Vì vậy, người của hoàng gia đang gặp nguy hiểm vì sự xuất hiện của một kẻ phản quốc sao?"
“Tôi không nghĩ như vậy, thưa cô. Tất cả họ đều tập trung ở tầng một…. Tôi đến đây để thông báo tin tức cho cô."
"Ha! ...Công tước còn sống!"
Đó là Rose đã yêu Ian ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô ta từng cằn nhằn cha mẹ cho cô ta lấy anh.
Cảm xúc hỗn loạn lướt qua trái tim cô.
Tinh thần vững vàng, sự tự tin và sự hoàn hảo mà bất cứ ai cũng mê mẩn.
Cho dù anh ta có mạnh đến đâu hay thậm chí nếu anh ta là một kiếm sư, một ngày nào đó anh ta sẽ bị bắt và bị giết.
Tuy nhiên, Rose đã rất vui mừng.
"Công tước của tôi!"
Nơi Rose và Laritte có mặt là một quán ăn cũ hai tầng.
Rose đẩy cô hầu gái ra ngoài đường và tiến về sảnh hoàng gia. Cô ra lệnh cho các hiệp sĩ, lén nhìn qua cửa.
"Tốt lắm, bây giờ chỉ có hai người. Ra xe ngựa từ cửa sau và đưa cô ta đến điểm đến."
Laritte bị bịt miệng, thầm chửi rủa trong lòng.
Cô ấy nghĩ Rose sẽ quên cô ấy, nhưng cô ta không làm vậy.
"Vâng, thưa cô!"
“Và các ngươi sẽ đi cùng với một trong những người hầu của ta để không cần phải chạm vào cô gái xấu xí đó… hoặc làm điều gì đó tổn hại đến danh dự của cô ta.”
Các hiệp sĩ nhanh chóng gật đầu.
Khoảnh khắc Rose rời đi, Laritte sợ hãi trước những gì sắp xảy ra.
Khi họ nhấc tay cô ấy, cô ta quay đầu lại.
"Đợi đã…."
“Chắc hẳn cô nên nói điều đó sớm hơn, đúng không?”
Tên hiệp sĩ đặt tay lên lưng và vai trái của cô ấy không chút do dự. Anh ta ấn chặt một lúc cho đến khi vai cô tê dại.
Lúc đầu, cảm giác như thiếu một thứ gì đó.
Nhưng ngay sau đó, cơn đau lan ra toàn thân cô.
“A….Aaa!”
Laritte hét lên.