• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 18

Độ dài 1,640 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-07-25 18:55:43

Chương 18

Nhóm dịch Thiên Sơ Các

Trans: Jang

Beta: Quy

Ian và Laritte đi vào lâu đài. 

Một nơi mà cô ấy đã đi sau Rose. 

Như để thể hiện niềm tự hào của dòng dõi hoàng gia, trần nhà cao được dát vàng cùng với những bức tranh do nhà điêu khắc giỏi nhất châu lục tạo ra. 

Liếc nhìn xung quanh, Laritte nghĩ. 

"Tôi nghĩ nó trông sặc sỡ hơn những quả bóng năm ngoái." 

Ngân sách dồi dào vì nó hấp thụ hết tài sản của hoàng gia và công tước. 

Ian khó chịu. 

Anh không được phép đi cùng cô đến phòng tiệc vì anh đã cải trang thành người hầu. 

Hai người nhìn nhau trước khi Laritte thì thầm với anh.

"Có vẻ như chúng ta sẽ phải tách ra ở đây." 

"Nếu có thể…. Ta sẽ đến thăm cô vài ngày sau khi ta hoàn thành kế hoạch của mình."

Anh định đột nhập vào bữa tiệc trong khi Laritte có dự định về sớm. 

Họ cúi đầu chào nhau và đi về các hướng khác nhau. 

Khi đi một đoạn, cô quay đầu nhìn lại. Cô nghĩ đến việc tiết lộ danh tính của mình cho anh vào ngày họ gặp lại nhau. 

Nhưng tại sao lại là Laritte? 

Nếu cô nói cho anh biết sự thật, anh có thể sẽ không bao giờ tốt với cô nữa. 

Nghĩ đến đó trái tim cô như bắt đầu chết lặng đi một chút. Một trong những điều mà những đứa con hoang thường làm là nén những cảm xúc mỏng manh của chúng vào một góc. Cũng như vậy, Laritte đã sớm nén lại cảm xúc của cô ấy. 

Laritte đứng trước cánh cổng dẫn vào trung tâm hội nghị. 

Đồ trang trí trong cánh cửa khiến cô cảm thấy khó thở. (Beta: Đoạn này mình dịch khác raw tại nó tối nghĩa quá, mong mọi người bỏ qua)

"Nữ tước, Laritte Reinhardt đang ở đây." 

Cánh cửa mở ra với một tiếng uỳnh cùng tiếng ồn ào của người hầu. 

Bữa tiệc thậm chí còn chưa bắt đầu và đã có một cuộc tụ họp đông đảo các quý tộc. Và ánh mắt của họ hướng tới Laritte. 

Một số cặp mắt kinh sợ. 

“……” 

Hội trường chìm trong im lặng đến ngột ngạt. 

Thông thường ai đó sẽ chào cô ấy, nhưng không ai đến gần cô ấy cả. 

Cô là 'đứa con hoang bẩn thỉu' và 'vợ của một công tước phản quốc'.

Nó thực sự có lợi cho Laritte. 

"…..Thật sự là mày sao Laritte?"

Giọng nói gọi tên cô là Rose. 

Rose xuất hiện, với mái tóc đỏ đã được cột lại, đặc trưng của gia đình Bá tước Brumayer. 

Cô ta nói với một giọng điệu kinh ngạc. 

Ngày thành lập quốc gia là một trong những sự kiện trọng đại nhất của đế chế Iassa. 

Đó là lý do tại sao Rose cũng mặc một bộ trang phục sặc sỡ. 

"……"

Người ta mong đợi Laritte sẽ nắm chặt tay lại. 

Đôi mắt Rose nhìn Laritte từ đầu đến chân cô ấy. 

Thật khó để biết liệu Laritte có bị đuổi ra khỏi nhà trong tình trạng giống như một người ăn xin, là thật hay không. 

"Thật là ngạc nhiên khi tận bây giờ mày vẫn chưa chết đói….nhưng, thật vậy sao? Mày thực sự nghĩ rằng mày là một quý tộc ư?" 

Giọng nói gai góc của Rose đang chọc vào Laritte. 

Thực ra cô ta không hề quan tâm liệu những người xung quanh có chú ý đến mình hay không. Cô ta chỉ giả vờ thương xót cho người em gái ngoài giá thú của mình. Đó rõ ràng là những gì Rose đang làm. 

'Làm thế nào mà nó có thể lấy được chiếc váy đó? Mình chắc chắn rằng họ không cho nó bất cứ thứ gì.... Mình nên đuổi nó từ trước đó rồi!'

Laritte cau mày. Dĩ nhiên vẻ mặt của cô cũng không hề biến sắc. 

Là con của bá tước Brumayer, cô không thể chịu được việc bị bôi nhọ nhan sắc, hơn nữa, cô gầy gò và mang khuôn mặt phiền muộn. 

Cô ấy mặc một chiếc váy mà ngay cả Rose cũng chưa từng mặc. 

Trên thực tế, nữ hoàng là người phụ nữ duy nhất trong dòng dõi hoàng gia cũng hiếm khi mặc một bộ váy như vậy. 

"Ồ, chị đang thắc mắc sao?" 

"Gì cơ?" 

"Ồ. Chúng ta đã sống với nhau trong một thời gian dài, nhưng đây không phải là lần đầu tiên chị hỏi em điều gì đó sao, thưa chị?"

Khuôn mặt của Rose trở nên khó coi khi cô ấy cố ý nói từ "em". 

Cả hai chưa bao giờ gọi nhau bằng những từ ngữ thân mật. 

Laritte nói, hạ thấp đôi mi dài của mình. 

"….Đừng lo lắng. Tôi cũng không muốn gặp chị. Tôi sẽ im lặng và trở về, vì vậy đừng lo lắng nữa."

Vừa dứt lời, cô quay đi. 

"Vậy đừng làm trái lời của mày. Và đừng bao giờ nghĩ đến việc lại xuất hiện ở nơi này….!!!"

Rose hét lên sau lưng Laritte. Nhưng cô ấy phớt lờ. 

"Thật ngạc nhiên là cô ta không hỏi về chiếc váy." 

Laritte nghĩ. 

'…..Cô ta có động cơ gì khác không nhỉ?'

"Không, không…. Cô ta có thể làm bất cứ điều gì ngay cả khi cô ấy đang ở một nơi đông người."

Laritte đi đến một góc của hội trường. 

Vì không ai tiếp cận, cô ấy có thể dành thời gian của mình trong yên tĩnh.

"……."

Laritte nhận ra Rose. Nhìn cô ta trò chuyện vui vẻ trong một nhóm, mắt cô chùng xuống. Hai người họ luôn chạm mặt nhau. Họ không biết chính xác tại sao họ lại ghét nhau đến vậy. Cứ như vậy, vô số cảm xúc tiêu cực tích tụ. 

"Không, Rose cảm thấy thật thú vị khi một mình hạ nhục mình." 

Laritte chỉ lặng lẽ uống một ly cocktail. Sau khi dành thời gian ở một mình, cô ấy bắt đầu đi bộ. 

Đã đến lúc Ian xuất hiện. Cô quay lại hành lang, nơi cô đã đi cùng Ian. Có rất nhiều người bước vào vì bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu. 

"Có rất nhiều người nhưng mình thì chỉ có một mình." 

Tốt thôi, cô đã quen với điều đó. Nhưng cô cảm thấy có chút cô đơn sau khi trải qua mùa đông với ai đó. 

Bữa tiệc sẽ bắt đầu vào buổi tối. 

Cô ra khỏi cánh cửa hoàng gia và nhìn lên bầu trời đen kịt đầy sao. Trời vẫn se lạnh vì mới đầu xuân. 

"Hãy trở về…."

"Đoàn tụ." 

Laritte lẩm bẩm, thẫn thờ nhìn xuống những bước chân của mình. 

Tại thời điểm đó. 

"Được rồi! Chúng ta đã bắt được cô ấy! "

Ai đó đằng sau trùm khăn lên đầu cô, che khuất tầm nhìn của cô. Laritte nắm lấy tấm vải bằng cả hai tay, cố gắng bỏ nó ra. 

"Ư, ummm!" 

Không thể nhìn thấy gì, sợ hãi bao trùm lấy cô. 

Cô nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, bảo cô hãy im miệng khi anh ta buộc tấm vải. Không có nghĩa gì thì đó là một trò đùa. 

Cô nhớ lại đã nói với Rose rằng cô sẽ sớm trở về. 

'Sao cô ấy lại có thể như vậy được!' 

Nhưng nơi này ở ngay trước hoàng gia. Chắc chắn có một số người lính đang làm nhiệm vụ hoặc một số nhà quý tộc thích thú với cuộc dạo chơi của họ. 

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng ai đó hét lên. 

“Kyaaa, anh là ai? Anh đang làm gì vậy!" 

Laritte không thể hét lên "Cứu tôi….!" vì cô ấy đã được trấn tĩnh bởi giọng nói của một người qua đường khác. 

"Cô không biết cô ta là ai sao?" 

"Cô ta là ai…..?" 

"Cô ấy là nữ tước nổi tiếng của Reinhardt." 

"A…." 

Người phụ nữ ngừng nói và bắt đầu phe phẩy chiếc quạt của mình. 

"À, Laritte." 

Laritte nắm chặt tay. 

Ở đế chế Iassa, những đứa con hoang bị đối xử tồi tệ nhất. Các quốc gia ngoài biển, ít hơn nhiều so với các vương quốc cái tồn tại trước khi đế chế thống nhất châu lục, không đến mức này. Nhưng, dĩ nhiên thì những đứa con hoang đáng phải trả giá. 

Nhưng kẻ bắt cóc Laritte đã làm những gì cô nghĩ. 

"Thật tiếc khi Bá tước Brumayer đến tận đây mà không biết sự việc. Tôi tự hỏi người dân của cô ta sẽ cảm thấy thế nào sau khi bị bắt như thế này."

"Nhưng, cô có cảm thấy tiếc cho cô ta không?"

"Hãy đi vào và đừng để bị gián đoạn bằng những việc thế này. Nhìn lên mặt trăng đi, sắp đến giờ rồi." 

Đó là lẽ tự nhiên khi Ian tiếp nhận Rose sau khi anh được xóa tội. Đó là thực tế. Tuy nhiên, cô nghĩ Ian thì khác. 

Trước đây, cô đã cố gắng thuận theo lẽ tự nhiên, nhưng bây giờ cô nghĩ rằng anh không cần phải bảo vệ cô nữa. Ai đó phải mang cô ấy đi một số ngày. 

Laritte nghiêng đầu về phía người đàn ông đang ôm cô. Ngay khi anh chuẩn bị chú ý đến cô, cô đã dùng đầu đập vào cằm anh. 

"Aaa! Răng của tôi!" 

"Anh không sao chứ, James? Tôi đã nói với anh rằng hãy cẩn thận. Tôi đã nói với anh rằng cô ta bị điên."

Đồng phạm của anh ta nói với giọng lo lắng. 

Nhận thấy có hai người đàn ông đến bắt mình, cô quay lại lần nữa. 

'Người đó đang ở đâu?'

Cô ấy đã cố gắng bỏ mảnh vải ngay sau khi được thả ra, nhưng nó không thành công. 

Lòng tự tôn của người đàn ông bị tổn thương khi chứng kiến đồng nghiệp của mình bị đánh. 

Dù đã thất bại bao nhiêu lần khi tham gia vào đội hiệp sĩ, anh ấy vẫn là một kiếm sĩ. 

Gạt bỏ khí phách nam nhi, anh ta cẩn thận tiếp cận Laritte từ phía sau. 

Sau đó anh ta kiếm ra, giữ nó thật chắc. 

Cán kiếm đâm vào đầu cô ở phía sau. 

A!

Laritte thở gấp trước khi bất tỉnh. 

Bình luận (0)Facebook