Chương 04
Độ dài 1,605 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-07-25 18:54:12
Chương 4
Không thể tiếp tục đỡ người đàn ông, Laritte ngã về phía sau . May mắn thay, cô đã giữ cho người đàn ông không ngã xuống sàn.
Laritte nhìn chăm chú vào khuôn mặt của người đàn ông trong vòng tay cô. Chỉnh lại mái tóc đen hơn bóng đêm, Laritte nhận thấy những vết thương loang lổ trên làn da ngăm đen của anh ta.
Cô chợt loé lên một suy nghĩ
"…Tên của anh ấy là gì nhỉ?"
Cô biết anh ta là Công tước, nhưng kỳ lạ là không nhớ tên anh ta. Đó như một điều hiển nhiên bởi cô gần như không có cơ hội gặp mặt anh ta , kể cả khi anh ta sống hay đã chết.
Laritte đi quanh nhà để làm ấm cơ thể và ngâm chiếc khăn tay của mình vào nước nóng. Trong nhà của cô ấy, ngoài khoai tây cô còn giữ cho 2 thứ luôn có hơi ấm. Hai thứ đó là lò sưởi và ghế bập bênh của cô ấy. Tuyệt vời hơn khi cô đặt chiếc ghế bập bênh của mình trước lò sưởi.
Ở nơi đó, ngồi đắp một tấm chăn, Laritte có thể ngủ thiếp đi một cách thoải mái vì chiếc giường còn sót lại trong biệt thự không được chuẩn bị và bị mốc. Laritte đã nhường chỗ ngủ lí tưởng của mình cho kẻ phản bội này vì cô ấy là một người rộng lượng. Người đàn ông trên ghế được đắp tất cả những chiếc chăn trong căn biệt thự. Để giữ cho ghế ổn định, cô ấy đã đặt một tảng đá dưới chân sau của chiếc ghế. Hơi thở của anh ấy khó khăn và bất ổn, anh ta đang ở ranh giới của sự sống và cái chết . Anh mất nhiều máu và bất tỉnh do thân nhiệt xuống thấp. Laritte tiến lại gần anh ta với chiếc khăn tay ấm và ướt của cô.
"Có lẽ mình sẽ không là người đầu tiên chết trong căn biệt thự này ."
Laritte đã dành 17 năm để làm chủ bản thân nên cô rất bình tĩnh. Trái ngược với vẻ điềm tĩnh ấy, cô lại dịu dàng lau vết máu khô trên gương mặt người đàn ông. Vì Laritte đã tự mình chữa trị cho kẻ phản quốc, nên cô ấy có thể bị coi như một kẻ phạm tội. Ngay lúc này, cô không lựa chọn việc chạy đến ngôi làng để tố cáo anh ấy
Không phải vì anh ấy là chồng của cô.
Laritte đã quá mệt mỏi với gia đình.Thực lòng cô càng ghét đàn ông hơn vì ‘‘tên hôn phu ’’ này.
Đó một Larritte đơn độc
“Con không làm điều đó."
Cô đã quá quen thuộc với những câu nói ấy.
“Con không lấy nó! Con không làm điều đó! Bá tước"
Cô khóc trong dòng kí ức đã dần phai mờ đi …
Khi Laritte 8 tuổi cô đến nhà bá tước, có một người thực sự đối xử tốt với cô ấy. Thật kinh ngạc, đó là cha của cô, Bá tước.
Mọi người đã đổ dồn ánh mắt vào Laritte khi cô lần đầu tiên đặt chân vào nhà Brumayer, nhưng bá tước là người duy nhất không chỉ trích cô. Laritte tin rằng ông ta nghĩ cô vô tội , rằng được sinh ra trên thế giới này không phải lỗi của cô.
Nhưng mọi thứ không phải luôn suôn sẻ như thế. Ông ta bắt đầu gây khó dễ cho Laritte khi Rose và Nữ bá tước bắt đầu nhắm vào cô. Ông ta nhanh chóng thay đổi suy nghĩ của mình về Laritte khi cô ấy đối mặt với họ.
Chính khi Rose cố tình ‘làm mất’ chiếc vòng cổ của mình và buộc tội Laritte là kẻ trộm, lần đầu tiên bá tước đối xử tệ bạc với cô. Chưa bao giờ mẹ ruột của cô tát cô. Bá tước đánh cô ngay trước mặt mọi người và tuyên bố rằng cô có tội. “ Con…."
Chát
“Không, con không làm điều đó…”
Bá tước tát cô một lần nữa và đứa trẻ bé nhỏ Laritte không thể lên tiếng vì miệng bị sưng. Nhưng cô vẫn run rẩy phản kháng lại.
“Không …… con – con không làm…”
“Cha ! Cha không tin nó đúng không .Nó là một kẻ dối trá ! ” Rose hét lên vô cùng chói tai. Bá tước gật đầu đồng ý với cô ta. Những người hầu chỉ có thể đứng nhìn.
“Mày không được phép ra ngoài cho đến khi mày thừa nhận lấy chiếc vòng cổ,” ông ta nói khi nhốt Laritte trên gác mái.
Laritte thậm chí còn không biết chiếc vòng cổ của Rose trông như thế nào. Cô bị nhốt trên gác mái và được thả ra khi suýt chết đói. Đây là khởi đầu cho cuộc đời đầy khổ nhục và bất công của Laritte .
Vậy nên , cô không thể tố giác Công tước , một người quá giống với cô. Đó là một kết luận đơn giản.
“……”
Laritte đặt chiếc khăn tay dính máu xuống. Nằm xuống thảm, cô ngước nhìn anh. “Đừng chết,”
Laritte thì thầm nói , giọng cô rõ ràng và khác biệt với người khác .
Tay cô đặt lên tay anh. Làn da rám nắng của anh tương phản với đôi bàn tay nhợt nhạt của cô.
"Tôi không biết anh đã trải qua những gì, nhưng anh phải sống."
Phải sống. Cô nói với anh , áp mặt vào đầu gối anh. Lò sưởi làm ấm cơ thể người đàn ông, vốn lạnh hơn băng. Laritte nhắm mắt lại.
Trời tối om, chỉ nghe thấy tiếng lửa nổ tanh tách. Một cô gái áp sát cơ thể mình vào chàng trai và không nhúc nhích.
Một vài phút trước, Ian Reinhardt tỉnh dậy. Anh ta cố gắng mở mắt và đấu tranh tư tưởng một chút.
“Haa, ha…”
Ian thở khó khăn. Lò sưởi sáng rực chiếu vào mắt anh. Rõ ràng những viên gạch đã được chất thành đống từ lâu, và chiếc lò sưởi cũ kĩ là ánh sáng duy nhất trong căn biệt thự.
“…Ha”
Ngay lúc Ian nhận ra mình đang ngồi trên ghế, anh cố gắng đứng dậy. Nhưng khi anh gắng gượng cử động phần trên , anh ta cảm thấy bụng mình đau đớn và không thể nhúc nhích. A, anh rên lên một tiếng nhỏ. Chỗ đó đã bị một thanh kiếm đâm xuyên qua .
Chỉ một cử động nhỏ đó cũng khiến máu anh ta chảy ra. Ian kìm nén sự sợ hãi và khó chịu xung quanh mình.
"Tôi xin lỗi, chỉ huy."
Nó gợi nhắc anh ta nhớ lại ký ức bị kẻ dưới trướng đâm từ phía sau. Sự việc này vẫn còn in đậm trong trí nhớ của anh.
"Tôi không thể giúp được, vì vậy đừng hận tôi."
“… Ngươi là ai ?…”
"Ngài không nên trở thành kẻ thù của dòng dõi Hoàng gia."
Cuộc chiến tranh hàng hải kéo dài nhiều năm khi đã đến giai đoạn cuối thì cũng là lúc có cuộc nổi loạn. Hắn là một công tước đồng thời là một kiếm sĩ, khi đang trên đường trở về quê hương thì phải nếm trải sự phản bội .
Giây phút ấy, anh ta nhận ra ai đó đang nắm tay mình. Khi anh nhìn xuống, anh thấy một người phụ nữ nằm trên đùi mình.
“……”
Dường như anh đã nhìn thấy cô khi anh ta vẫn còn chút tiềm thức. Anh nhớ đã gọi cô là ‘bảo mẫu’ khi nhìn thấy mái tóc của cô. Nhìn từ phía sau, màu tóc này khác biệt với máu tóc của người xưa kia .
Nhưng cô ấy là ai?
Anh là một kẻ phản quốc, anh ta coi như không còn tồn tại trên cõi đời. Có khả năng người phụ nữ này sẽ tố giác anh ta.
"…Cái ghế."
Laritte khó chịu và nói trong giấc ngủ.
“Ghế bập bênh… của tôi.”
Trong giây lát, anh cảm thấy ròng rọc của chiếc ghế chuyển động. Đang suy nghĩ miên man thì anh đang ngồi trên chiếc ghế. Anh muốn trả lại cho cô, nhưng anh tự hỏi tại sao cô lại ngủ trên người anh như thế này. Chiếc ghế này không phải chỗ lí tưởng để thoải mái ngủ .
Ngón tay anh không ngừng co giật, Ian đánh thức cô khỏi giấc ngủ sâu và cô mở mắt.
“……”
“……”
Họ tương tác bằng mắt.
Khi đôi mắt xanh lơ, vô cảm của cô gái chớp chớp, Ian mơ hồ thấy một ngọn lửa trong lòng đã biến mất nhanh chóng.
Laritte cựa mình đứng dậy. Đối với cô ấy, thật kinh ngạc khi công tước vẫn còn sống. Thành thật mà nói, cô đã mong đợi để thấy một xác chết khi cô tỉnh dậy.
'Làm tốt lắm.'
Sự nhẹ nhõm của cô chuyển thành một câu hỏi bình tĩnh.
"Ngài có thích món hầm không?"
"…Ngươi vừa nói gì?"
“Tôi đang hỏi ngài liệu ngài có muốn ăn món hầm hay không.”
Khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của người đàn ông, cô nhận ra điều gì không ổn.
Ah, khuôn mặt của tôi.
Trong quá khứ, Rose luôn cố gắng khiêu khích Laritte , cô ấy phải luôn làm chủ cảm xúc của mình. Nếu cô ấy khóc, kẻ hành hạ cô ấy sẽ khó chịu hơn với cô ấy. Nếu cô cầu xin, họ sẽ cười nhạo cô. Laritte học cách vô cảm, vì dù phản ứng thế nào, đổi lại cô cũng chỉ nhận được sự lạnh lùng.
Sau một vài năm cư xử như thế, thật khó để Laritte bộc lộ cảm xúc của mình. "Chà, tôi đói nên tôi sẽ đi ăn," cô nghĩ khi đứng dậy khỏi ghế .