Jisui danshi to mesukosei
茜ジュンアルミック
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 27

Độ dài 838 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-12 13:04:30

[~ Cacs bước làm món cơm nắm nhân muối ngon ~]

Bước 1:Chuẩn bị sẵn cơm với một ít  nước.

Bước 2:Dùng muôi để nèn cơm vừa phải. Tuy nhiên, không được dồn nhiều lực quá, không là nắm cơm lúc nguội sẽ rất cứng.

Bước 3:Chuẩn bị nuocs muối hoặc là lấy ít  muối sau khi rửa tay sạch, và rồi vo cơm trên tay.

Bước 4:Để cơm vào lòng bàn tay bóp nhẹ và nhớ là phải đủ chỗ. Như đã nói ở bước 2, lưu ý không nắm quá chặt.

Bước 5:Để tạo thành hình tam giác nhỏ nhỏ xinh xinh thì phải đảm bảo tay chạm vào phần trên của nắm cơm là hình tam giác và tay chạm vào đáy của nắm cơm là hình vuông.

“....Đọc sách nấu ăn thì trông đơn giản thế…”

Tôi lầm bầm vậy ngay khi xem công thức làm cơm nắm nhân muối từ sách công thức nấu ăn dành cho dân gà mờ vừa mới mua.

“Oái!!!!”

Tôi liền để ý tới cô bé nữ sinh cao trung nhà bên đang la hét ầm ĩ kia.

“Ui cha…bỏng quá đi mất…”Cô ấy nói như vậy khi lấy những hạt cơm dính trên tay với đôi mắt ngấn lệ. “Chà, biết ngay thể nào cũng xảy ra chuyện này mà,” Nói rồi tôi đứng dậy và gạt bỏ những suy nghĩ của mình sang một bên.

“Ừm-thì…lần đầu làm thế là tốt lắm rồi…”

“Đừng nói vậy anh ơi…”

Trông Mahiru chán nản thấy rõ. Ừm, vì cô bé rất nhiệt tình làm món mà mới nói lần đầu nhưng lại thất bại thảm hại nên cũng chả có gì đáng ngạc nhiên.

Việc cô bé hậu đậu đúng là khổ thật, và tôi không hề mong cô tự dưng lại làm được tốt đâu, nhưng đấy chỉ là quan điểm khách quan thôi. Đó không phải là lý do để có thể hài lòng với kết quả hiện tại đâu, cơ mà…

“....”

“Á!? A-Anh ơi!!?”

Đột dưng tôi lại lấy miếng cơm nắm ở đĩa và bỏ vô miệng, khiến Mahiru kinh ngạc thốt lên. Và rồi, cô bé bắt đầu vẫy tay vừa la lên rằng ‘Đ-Để em tự ăn hết cho!”

Tôi lờ cô bé và nhai miếng cơm nắm rồi nuốt, và nhìn cô.

“...D-Dở tệ…”

“Em đã bảo anh rồi mà, em biết là vị sẽ như thế rồi, nhưng…”

Mahiru lại rơm rớm nước mắt nữa rồi, cơ mà tôi lại ăn nốt miếng còn lại trên đĩa.

“...Có lẽ tay nhóc ướt quá. Thành ra là nó mới nhão như này.”

“Ể?”

Mahiru mở to mắt kinh ngạc n gay khi tôi thốt lên như vậy.

“Hơn nữa, độ mặn cũng không đều. Miếng anh vừa ăn mặn kinh, còn miếng còn lại thì gần như là thiếu muối. Lượng muối nhóc dùng có lẽ không đủ để ngấm vào cơm đâu.”

“Ừ–Ừm…Anh ơi…?T-Thế là sao ạ…?”

Mahiru trông có vẻ bối rối khi tôi đột nhiên bắt đầu liệt kê tất cả những sai lầm ấy ra. Trước mặt cô bé, tôi liền cắn thêm một miếng cơm nắm nữa, lần này thì vừa mặn vừa cứng, rồi nói -

“Anh không biết gì về nhóc, nhưng nhóc đã nói rằng mình có thể làm được cơm nắm nhỉ Nếu đúng như vậy thì lần này phải rút kinh nghiệm từ những sai lầm ấy đấy ”.

"!!!"

“Thất bại là mẹ thành công,” trích từ câu nói của Thomas Edison hoặc là Graham Bell gì đó, nhưng có vẻ như những lời nói được lưu truyền cho hậu thế thường là những điều đã khắc cốt ghi tâm lâu rồi.

“Không một ai có thể mới làm lần đầu mà đã hoàn hảo. Nếu hôm nay làm không được tốt thì nhóc chỉ cần tìm cách làm tốt hơn lần tới thôi. "

“Anh…”

Mahiru nhìn tôi như thể là ngưỡng mộ lắm, và  cô bé liền gắp miếng cơm cuối cùng trên đĩa rồi ăn vội.

“... Ặc !? M-Mặn quá! Như đang ăn cháo luôn ấy… ”

Kể cả có nói thế thì đôi mắt của cô bé nữ sinh cao trung đã cháy bỏng dữ dội rồi. Sau đó, cô bé nhìn vào đĩa vừa nghiêm túc nói rằng.

“... Anh nè. Em chắc chắn sẽ học được cách làm cơm nắm, và lần tới anh ăn, nhất định em sẽ khiến anhn phải thốt lên rằng ‘Ngon quá!’ ”

"...Hiểu rồi. Vậy thì, anh mong chờ lắm đấy ”.

Mahiru, lúc nào cũng tươi cười rạng rớ, lộ ra vẻ ganh đua, và tôi đáp lại với nụ cười gượng gạo. Không giống như thằng đã thất bại một lần và bỏ cuộc tôi đây- cô bé vẫn không định làm thế.

Cô bé này mạnh mẽ thật. Đó là lý do tại sao tôi muốn giúp cô  một tay đấy.

“… Nhưng miếng này cũng ngon lắm à nha…”

“Ể, T-Thật vậy ạ…?”

"T-Tại sao lại nhìn anh như thế !?"

Sau đó, Buổi chiều dành cho cô ấy nhẹ nhàng trôi qua, trong khi tôi hơi ngạc nhiên về cái co bé lúc nào cũng nói rằng mấy món mình ăn đều rất ngon.

Bình luận (0)Facebook