Chương 4.1
Độ dài 4,733 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 15:14:11
Mặt trời lại mọc từ hướng đông.
Hôm nay là ngày cuối cùng.
Lễ cưới của Kaslan Lutim và Ema Min — Công việc đầu tiên của tôi cuối cùng cũng bắt đầu.
- Yo… Oh, cô đã dậy rồi sao?
Khi tôi thức dậy trong căn nhà trống khu nhà Wu, Ai Fa đã ngồi khoanh chân giữa phòng và đang buộc mái tóc vàng óng của mình.
- …Cậu dậy rồi sao? Vẫn còn quá sớm để làm việc, ngủ thêm một chút nữa đi.
- Không cần đâu, tôi chẳng thể ngủ tiếp một khi đã dậy rồi. Mệt nhọc đã hoàn toàn tan biến.
Tôi duỗi lưng ra và nói vậy.
Thật là một buổi sáng tốt lành.
Tâm trạng tôi vô cùng tốt.
- Bữa tiệc sẽ kéo dài đến tận tối muộn. Cậu sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để nghỉ ngơi từ trưa cho đến khi tiệc tàn, vậy nên ngủ thêm đi.
Hmm, cô ấy ân cần hơn bình thường.
Chắc là cô ấy lo lắng về trách nhiệm lớn lao ngày hôm nay của tôi.
Tôi vừa mới dậy thôi và cô ấy đã làm tôi thật sự hạnh phúc.
- Tôi không sao, so với năm ngày qua, chuyện này đâu là gì. Chúng ta chỉ cần theo kế hoạch thôi… Có lẽ thế, nhưng làm được theo kế hoạch cũng không hề đơn giản.
- Nếu vậy, cậu nên giữ gìn năng lượng chứ. Ngủ đi.
Kỳ à nha?
Tôi cảm thấy cô ấy không hề nghĩ cho tôi.
- Mà này Ai Fa, cô sẽ tập trung vào giúp đỡ tôi trong hôm nay đúng không? Cô sẽ đâu có việc gì để làm nếu tôi không thức dậy đâu.
- ….
- Cô định đi đâu vào sáng sớm như thế này?
- …Trước khi công việc bắt đầu, tôi muốn mượn họ nguồn nước để làm sạch cơ thể.
Đôi mắt mèo hoang của cô lườm thẳng vào tôi.
- Vậy nên, đi ngủ ngay.
- Nè… Cô đã nói thẳng trước mặt tôi thế này rồi, cái tai nạn trước đó sẽ đâu thể xảy ra nữa đúng không? Cô nhìn tôi có giống kẻ sẽ lặp lại cùng một lỗi lầm không? (mày nhìn ẻm **** hai lần rồi thằng ôn)
- ….
- Cô nghĩ thế thật sao!? Thật nhục nhã mà…! Tôi biết rồi. Nếu tôi còn vi phạm cái tội lỗi quá quắt đó nữa, tôi sẽ dâng cả hai con mắt đúng như trong luật.
- …Ai cần mắt của cậu.
Vậy là em muốn cưới anh về nhà đúng không? Trước khi mấy lời đó kịp tuột ra khỏi miệng, tôi đã đứng dậy và bước ra ngoài cùng với Ai Fa.
Mà nhắc lại, Ai Fa đã định ở lại nhà Wu đến sáng nay, và sẽ quay về nhà Fa cho đến sáng ngày hôm sau. Cô ấy nói “Tôi đến từ nhà Fa, và không có quyền tham dự bữa tiệc của nhà Lutim.”
Vì thế tôi đã nói với cô “Như thế thật quá ngu ngốc!”, và đã chỉ định cô ấy làm trợ lý cho tôi để giữ cô ở lại.
Trong khi bà Jiba và Rimee đều sẽ tham dự bữa đại tiệc này, Ai Fa sẽ phải ở nhà một mình, uống nồi lẩu kiba mà cô tự nấu… Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó đã làm trái tim tôi tan nát.
Khi tôi nói với Kaslan Lutim chuyện này, anh ta đồng ý ngay lập tức và nói “Cứ làm theo ý cậu đi.” Thậm chí anh ta còn có vẻ khá bất ngờ vì chuyện này và ngay từ đầu đã nghĩ rằng Ai Fa sẽ tham dự bữa tiệc. Kaslan Lutim còn sẵn lòng cho một người không có quan hệ huyết thống với mình làm người giữ lửa cho lễ cưới của mình. Nếu đem so với anh ta, Ai Fa quả là một người cứng đầu và khó bảo.
Ban đầu Ai Fa vẫn còn miễn cưỡng, nhưng khi tôi chân thành khẩn cầu “Hãy để tôi làm tròn trách nhiệm của người chăm lo cho nhà Fa nhé.”, cuối cùng cô cũng chịu mủi lòng.
Và như vậy, giờ chúng tôi có thể sánh vai đi tới nhà Wu.
Chúng tôi cùng bước chậm rãi xem xét qua khoảng sân được dùng cho bữa tiệc.
Có khoảng mười cái bếp lò đã được làm ở đây.
Tất cả đều chỉ là loại thường được làm từ đá trắng.
Thiết kế của họ có thể sẽ làm thất thoát nhiệt và không thể đạt được chuẩn cho việc điều chỉnh nhiệt độ. Vì thế những thành viên sẽ nấu các món ăn tại nhà riêng, và dùng những cái lò này để giữ ấm.
Một cái bục dành cho cặp đôi mới cưới đã được dựng lên phía trước nhà Wu. Cũng như lửa trại dành cho buổi lễ, nó được làm bằng cách ghép chồng những mảnh ván lên nhau và đặt ở giữa sân. Tất cả những thứ này đều được làm bởi những người phụ nữ nhà Wu chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Khoảng sân trống này có kích thước bằng nửa một sân trường học, và có thể chứa được đến hơn một trăm người.
Ý nghĩ này làm tôi thật sự thích thú.
Những cảm xúc cũng được nuôi dưỡng lớn dần lên.
Rất nhiều người sẽ nếm những món ăn của tôi.
Tôi cảm thấy hân hoan… nhưng cùng với đó là cả sợ hãi nữa.
Trái tim bắt đầu đập nhanh hơn, thế nhưng chỉ cần liếc sang gương mặt nghiêng nghiêng của Ai Fa đang sánh bước bên cạnh, tôi có thể lập tức bình tĩnh lại.
Ai Fa vẫn là cô của ngày thường.
- Hmm~ …Tôi có thể nói vài thứ sướt mướt không?
- Xin kiếu.
- Ở cùng với Ai Fa vào buổi sáng làm tôi cảm thấy rất dễ chịu.
- …Vậy nghĩa là cậu muốn cùng tôi đi đến nguồn nước sao?
- Không hề! Cô nên quên hết mấy chuyện đó đi!
Ai Fa nhún vai, không giống cô của ngày thường và trả lời.
- Đó là năm ngày này là đặc biệt. Dù sao chúng ta sẽ quay lại cuộc sống thường nhật từ ngày mai.
- Un, tôi rất hạnh phúc vì chuyện đó.
Ai Fa nhìn chằm chằm vào tôi và mặt cô ấy đã hơi ửng đỏ.
Dù là tôi nói ra cơ mà bản thân cũng cảm thấy khá xấu hổ, nhưng nó vẫn mang lại cảm giác chiến thắng.
- Nhưng Kamyua Yost chắc sẽ đến nhà Fa vào ngày mai.
- Đúng vậy… Mà ông ta thật sự dám một mình đi vào Forest’s Edge, ông ta đầu đất đến mức nào chứ? Ông ta thật sự có thể đã bị Darum Wu cho ăn chém rồi.
- ….
- Hmm?
- Darum Wu không thể giết được người đó đâu.
Giờ vẫn là sáng sớm, sao cuộc nói chuyện lại đi theo chiều hướng đáng sợ thế này.
Trong khi chúng tôi vừa nói chuyện và đi ngang qua cái bục cao hai mét, hai đứa đã chạm mặt bà Ditto Min Wu, người vừa đi ra từ lối vào với một cái rìu cầm tay.
- Ara, Ai Fa và Asuta, hai người dậy sớm vậy. Những cô gái đã ra nguồn nước rồi, cô có ra luôn không, Ai Fa?
Ánh mắt của Ai Fa đâm mạnh vào bên má tôi.
Tôi chắc chắn sẽ không đến đó đâu! Tôi thật sự muốn nhấn mạnh chuyện đó, nhưng vì bà Ditto Min đang ở đây nên tôi không thể phản pháo công khai được.
- Asuta, cậu đang đến nhà bếp đúng không? Tôi cũng đang trên đường ra sau nhà, để tôi đưa cậu đi.
- Cảm ơn. Bà đi chẻ củi sớm thế này sao…? Xin lỗi vì đã đốt quá nhiều nhé.
- Đúng rồi đó, đây là lần đầu tiên tôi thấy lượng củi giảm nhanh như vậy. Không cần biết tôi có chẻ nhiều như thế nào, nếu cứ đà này tôi sẽ không theo kịp mất.
- Tôi rất xin lỗi.
- Tôi đùa thôi, tất cả là vì những món ăn ngon mà.
Bà Ditto Min mỉm cười, hay tôi nên nói cười dịu dàng? Mà dù sao cũng là một nụ cười rất thư giãn.
Cha tôi không có quan hệ tốt với nhà nội, và ông bà ngoại tôi lại mất sớm, nên tôi không có chút ký ức nào về ông bà cả. Bà Ditto Min luôn luôn dịu dàng, tốt bụng và điềm tĩnh, tạo ra cảm giác về một người ít nói. Tôi nghĩ bà ấy là một người bà rất đáng kinh ngạc.
Con trai của cụ Jiba đã cưới bà Ditto Min, và là cha của Donda Wu. Donda Wu và mama Mia Lei lại có bảy người con. Người con trai cả của họ Jiza Wu và Sati Lei Wu sinh ra Kota Wu…. Dòng máu nhà Wu cứ như thế truyền qua các thế hệ.
Khi sáu đứa trẻ còn lại kết hôn, tôi hy vọng mình lại được làm như hôm nay.
Nhưng chừng nào Donda Wu còn là trưởng tộc và Jiza Wu vẫn là người nối dõi, chuyện này trông không giống có thể thành hiện thực. Trong năm ngày này, tôi đã tăng thêm sự tôn trọng và yêu quý dành cho các thành viên nhà Wu, chính vì vậy mới xuất hiện cái vọng tưởng kia.
- Vậy thì tôi sẽ xin phép dùng nguồn nước trong một lúc.
Ai Fa lườm thêm một lần cuối trước khi biến mất vào sau bụi cây cuối con đường.
Không hề có cơ sở cho thứ gì hay bất cứ chuyện gì mang điềm xấu, nhưng tôi thề với cái bóng đèn là sẽ không bao giờ đến gần nguồn nước trước khi họ quay lại.
Bà Ditto Min không hề biết tôi đang nghĩ gì và mở cửa nhà bếp, kho thực phẩm và phòng giết mổ. Sau đó nói với tôi “Cứ tự nhiên sử dụng.”
Thủ tục này có chút thừa thãi, và một thành viên trong gia đình phải mở cửa cho tôi từ sớm như thế này. Nhưng vì cửa ở Forest’s Edge không hề có khóa, nên đây đã là tục lệ.
Giờ thì….
Bữa tiệc sẽ bắt đầu vào buổi tối.
Vì thế tôi cần hoàn thành tất cả các món ăn trước lúc đó. Nếu vậy thì tôi cần ưu tiên một việc.
Đó là món ăn mới tôi làm riêng cho ngày hôm nay…. “Kiba và Tarapa hầm”
Tôi nên làm gì để cho poitan lỏng ngon hơn?
Đây chính là câu trả lời cho câu hỏi đó.
Cuối cùng thì, cà chua “Tarapa” lại trở thành bạn đồng hành của tôi thay vì khoai mỡ “Gigo”.
So với những món ăn khác, món hầm này cần có thời gian nấu lâu hơn, vì thế tôi cần chuẩn bị từ sớm. Một khi nó xong thì chỉ cần hâm nóng lại khi bữa tiệc bắt đầu, món này thích hợp với việc chuẩn bị trước.
Tôi lấy ra cái túi đã chuẩn bị trước từ ngày hôm qua. Nó có đầy những củ aria mà tôi đã chọn lựa sẵn, tất cả đều cần được cắt hạt lựu.
Phần aria này cho thêm nhằm tạo hương vị, nhưng lượng aria cần vẫn quá kinh dị. Để phục vụ cho hơn một trăm vị khách, tôi sẽ phải cắt nhỏ 50 củ.
Tôi hy vọng tất cả các vị khách có thể nếm thử món này dù chỉ là một đĩa. Và nếu như vậy, tôi ước lượng sẽ cần khoảng bốn nồi.
Tôi liên tục cắt củ hành aria. Nếu chúng mà là hành thật, thì có lẽ lúc này tôi đã tèm lem nước mắt rồi. Nhưng may thay aria lại không gây cay mắt, nên tôi có thể dốc toàn lực mà xử lý chúng.
Sau khoảng mười phút, tôi nhận ra một chuyện kinh dị sau khi đã xử hết chỗ aria.
Đ*o có cái nồi nào cả!
Phải rồi, những người phụ nữ sẽ mang đi rửa những dụng cụ dùng từ đêm hôm trước, cùng với khi họ đi tắm.
Đúng vậy, mấy mày nghĩ đúng rồi đấy, nếu giờ tôi mà đến chỗ nguồn nước, chắc chắn họ sẽ nghĩ tôi là một thằng điên. Nhưng may thay Leina Wu với mái tóc vẫn còn ướt, sợ hãi mang những cái nồi sạch về, vậy nên sẽ không có tag tragedy cho truyện này.
- X-Xin lỗi! Tôi nghe nói là anh đã bắt đầu nấu ăn, nên tôi rửa trước một cái và mang về đây!
- Cảm ơn Leina Wu, thật là một sự giúp đỡ rất đúng lúc đấy.
Cô ấy chắc chắn là vẫn chưa tắm xong, mái tóc đen dài vẫn chưa được buộc như thường, và đang xõa xuống hai bên vai. Tôi đã rất ngạc nhiên vì giờ trông cô ấy hoàn toàn khác.
Cô ấy che chắn cơ thể bằng một mảnh vải lớn như một người phụ nữ đã kết hôn, trông rất mới mẻ.
- Ah, x-xin lỗi! tôi ăn mặc tuềnh toàng quá…
Leina Wu đỏ mặt và nói, mặc dù bộ đồ này còn bớt lộ liễu hơn thường ngày.
- Erm..tôi sẽ mang hết những dụng cụ còn lại về sau khi đã làm sạch chúng…
- Không sao, tôi sẽ không đến gần chỗ nguồn nước đâu.
Leina Wu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra khỏi nhà bếp sau khi nói “Tôi xin phép”.
Cô ấy lo đến thế sao… Trong khi cảm thấy có chút tổn thương, tôi bắt đầu nhóm lửa để đốt nóng cái nồi. Sau khi cho một chút mỡ kiba, tôi ném chỗ aria thái nhỏ vào.
Vì 50 củ là quá nhiều nên tôi chia thành năm lần.
Tôi cẩn thận xào chỗ aria cho đến khi chúng có màu caramen. Và cho thêm chút rượu hoa quả để lấy hương vị, đợi cho cồn bay hơi hết thì lấy ra.
Sau khi lặp lại năm lần, giờ là đến phần thịt.
Tôi đã chuẩn bị 15kg thịt đùi và vai mỗi loại, tổng cộng là 30kg. Đó là một lượng đáng kể và tôi cũng phải cắt chúng thành những miếng vừa miệng.
Khi tôi đã cắt xong hết thịt, một cái nồi sắt lắc lư đi vào phòng.
Và Rimee Wu nấp bên dưới nó.
- Xin lỗi đã để anh đợi! Những người khác sẽ mang phần còn lại về sau!
- Um, cảm ơn em.
Rimee Wu có vẻ đã tắm xong rồi. Mái tóc đỏ của con bé thật sự mềm mại, và con bé cũng đã mặc đồ bình thường.
- Anh đã bắt đầu làm món hầm rồi sao? Rimee cũng giúp nữa!
- Ah, thật sao? Nếu vậy thì, em mang chỗ Tarapa lại đây được không? Thêm tám quả so với hôm qua.
- Tarapa sao, đã rõ…! Heehee.
- Hmm? Sao vậy?
- Không có gì. Asuta, anh là người tốt. Thật tuyệt.
Rimee Wu nói vậy và chạy đến kho lương.
Hmm?
Vì tôi bắt đầu làm việc sớm sao?
Thật tốt nếu đó là lý do (đ*o nhé)… tôi bắt đầu nướng thịt kiba.
Tôi chỉ cần nhanh chóng nướng vàng về mặt và rồi đổ ra những cái đĩa bằng gỗ.
Nghe thì có vẻ bình thường, nhưng đây lại là 30kg thịt. Sau một lúc, cả nhà bếp bắt đầu ngập tràn mùi của thịt và mỡ.
Tiếp theo lại là aria. Đây là phần bổ trợ cho món súp, và không phải là để tăng hương vị. Vẫn tiếp tục là 50 củ, và tôi cắt chúng thành hình bán nguyệt.
Trong khi đó Rimee Wu đã trở lại với tarapa.
Chúng là loại quả giống cà chua, nhưng lại có kích cỡ của một quả bí ngô.
Bề mặt của nó khá gồ ghề vì vậy nó trông thật sự giống bí ngô, nhưng vị và màu sắc lại là của cà chua.
Tôi vẫn nghĩ là nó sẽ không có vai trò gì lớn lần này, nhưng cuối cùng nó lại là thành phần chính của bữa tiệc.
- Có nhiều aria quá! Rimee cũng giúp cắt chúng được không?
- Ah, em giúp anh lấy lá tino và chachi được không? Cho tất cả vào một cái túi kìa.
- Đã rõ!
Mới là sáng sớm thôi, nhưng Rimee đã thật sự năng động, thẳng thắn và dễ xương. Nếu con bé mà là con gái hay em gái của tôi, chắc chắn tôi sẽ hết sức cưng chiều.
Trong khi đang suy nghĩ vẩn vơ, những cô chị khác của nhà Wu và Ai Fa đã trở lại với những dụng cụ khác.
Có vẻ tôi sẽ không cần phải móc mắt rồi.
“Xem nè, chúng tôi đã mang về rồi này… thật sự, khi nghe nói anh đã bắt đầu nấu ăn, chúng tôi rất rất lo lắng đó.” Lala Wu thì thầm với tôi.
Vậy là họ đã nghe thấy chuyện này và cử Leina Wu về… tôi chỉ biết cười khổ.
“…Hôm nay cậu không đến thăm chúng tôi sao…?” Vena-nee cũng nhẹ nhàng nói vào tai tôi.
Cô ta đang nói cái gì vậy? Nếu tôi thật sự xuất hiện, chắc chắn mặt cô ta sẽ đỏ đến tận mang tai cho xem.
- Tôi sẽ đổi chỗ với mama Mia Lei. Chúng tôi sẽ giúp cậu sau khi xong việc ở đó.
- Cảm ơn Lala Wu.
- …Cậu nên biết rồi đúng không? Mama Mia Lei và những người khác tiếp theo sẽ đi tắm.
Tất nhiên là tôi biết, tôi biết từ sâu trong trái tim mình.
Họ nghĩ tôi là người thế nào chứ?
- Phew, nặng quá.
Lúc này, Rimee Wu quay lại.
Trong túi của cô bé là sáu cây tino. Mỗi cây có kích thước lớn hơn cải bắp một chút. Nhưng Rimee Wu có thể mang cả một cái nồi sắt, vậy nên chỗ đó cũng không quá nhiều với cô bé. Chỉ là cái túi quá cồng kềnh nên cô bé không thể di chuyển dễ dàng thôi.
Không có ai có thể đáng yêu hơn cô bé được nữa.
- Asuta, đã để anh chờ rồi! Tiếp theo là chachi đúng không?
- Tôi sẽ lấy nó. Rimee Wu sao em không giúp cậu ấy cắt rau đi?
- Vâng!
Ai Fa nhanh chóng đi vào kho lương, và Rimee Wu với lấy con dao cắt rau trên tường.
Người Forest’s Edge chăm chỉ như vậy đấy.
Một khi họ đã nắm rõ được cách thức, họ sẽ hoàn thành công việc với hiệu suất rất kinh ngạc.
- Rimee Wu, anh sẽ để chỗ tino cho em, đã biết nên cắt to thế nào chưa?
- Vâng, vừa miệng saizu (size)! Mặc dù em không biết saizu nghĩa là gì!
Rimee Wu vui vẻ cầm lấy con dao bếp.
Sau khi sắp xếp xong chỗ đồ, ba bà chị ra ngoài. Ai Fa đi ngang qua họ và quay lại với túi chachi.
- Đây là chachi đúng không? Tôi nên làm gì?
- Ah, hãy lột vỏ chúng. Có thể làm dễ dàng bằng tay không.
Chachi là một loại quả rất giống với quýt nhưng lại có vỏ màu vàng.
Sau khi đã lột vỏ, bên trong sẽ là một quả bóng tròn màu trắng.
Khi Ai Fa vô ý dùng quá nhiều lực, một thứ chất lỏng màu trắng phọt ra. (t thề là không nghĩ bậy).
- Uwah!
Ai Fa hét lên và sút vào chân tôi.
- Sao cô lại đá tôi chứ!?
- …Im đi.
- Ahaha!
Rimee Wu cười ha hả.
Khi tôi nhận ra thì đã chỉ còn tôi, Ai Fa và Rimee trong nhà bếp.
Giờ tôi lại cảm thấy càng dễ chịu hơn, nên sẽ bỏ qua cho cú đá vô lý của cô ấy.
- Sau khi lột vỏ, hãy rửa cho đến khi hết lớp nhầy bên ngoài.
Chachi là một phát hiện mới của tôi.
Nó có bề ngoài của một quả quýt, nhưng bên trong lại giống với khoai tây. Bỏ qua củ poitan, chachi có cấu tạo và mùi vị chính xác của khoai tây.
Sau khi Ai Fa rửa xong, tôi cắt đôi củ chachi và tiếp tục cắt nhỏ miếng vừa miệng dày khoảng 3cm.
Và như vậy công việc chuẩn bị đã hoàn tất. Bao gồm.
Chỗ aria thái nhỏ được xào trước để tăng mùi vị của chúng.
Phần aria khác thì được cắt thành hình bán nguyệt.
Ba mươi củ chachi cắt miếng vừa ăn.
Sáu cây tino cắt miếng vừa ăn.
Thịt vai và đùi kiba, tổng cộng 30kg, đã được nướng qua bề mặt.
Và tám quả tarapa bự chảng.
Trước khi xử lý củ poitan khó chịu, tôi cần xử lý những việc vặt này trước.
Mà ngược lại tôi không thể hạ được poitan nếu không dùng nhiều nguyên liệu như vậy.
Tôi đã làm những gì có thể rồi.
Súp poitan giống như nước bột, đặc và khó nuốt.
Tại sao cái giống poitan lại bất trị thế chứ?
Đầu tiên tôi cho rằng đó là do lượng gia vị ở Forest’s Edge có hạn, nên món súp quá đơn điệu.
Ngoài muối thạch và lá pico, thì gia vị duy nhất còn lại là rượu hoa quả. Vì thế những món ăn của họ có vị rất đơn giản. Họ có thể tạo ra được loại nước dùng tốt từ thịt và các loại rau, nhưng vẫn không đủ để có thể trung hòa được kết cấu đặc biệt của poitan.
Và lúc này tôi chợt nhớ đến món rau củ hầm.
Món rau củ hầm thường dùng bột mì để tạo ra một độ đặc sánh vừa đủ.
Với những nguyên liệu của Forest’s Edge thì rất khó để làm món bò hầm hay lẩu kem.
Và sau đó… tôi để ý đến vị cực mạnh của tarapa.
Tarapa thậm chí còn chua hơn cả cà chua tôi ăn ngày trước, nhưng với việc dùng aria để tăng hương vị cho món ăn, rượu hoa quả giống với rượu nho, và lá pico đóng vai trò của tiêu xay, tôi có thể tạo ra được một bản sao của nước sốt cà chua. Tôi quyết định lấy hương vị này làm gốc để tạo ra một món rau củ hầm đặc biệt.
Nói cách khác, tôi đã phối hợp món “bò hầm” và “bơ gơ với sốt cà chua”, đó là những món nổi tiếng ở [nhà hàng Tsurumi], và tạo ra một món ăn hoàn toàn mới.
- Okay, giúp anh nhóm lửa ở những lò khác nhé. Lửa phải to nhưng không được to quá đâu.
Nói vậy, tôi cho một phần tư chỗ nguyên liệu vào cái nồi đã được làm nóng từ trước. Đó là aria trong vai củ hành, đóng thế cho cải bắp là lá tino, và thế chỗ của khoai tây là lính mới chachi, tất cả ba loại rau.
Sau khi aria đã mềm, tôi cho thịt kiba vào nồi cùng với đó là một bình rượu hoa quả, ngay lập tức cả căn phòng tràn ngập một mùi hương ngọt ngào. Sau khi rượu bắt đầu sôi, tôi hớt bọt ra và cho một lượng lớn nước vào, và cái nồi đã ngập đến 80%.
Sau khi đã đổ nước vào, tiếp theo là hầm với lửa nhỏ.
Món ăn này cần nấu trong bốn giờ, và làm bay hơi hết một nửa số nước.
Tôi lần lượt làm như vậy với ba cái lò còn lại, nhưng dừng lại ở cái cuối cùng.
- Erm, Rimee Wu, anh tính dùng chỗ rượu đó cho món khác. Xin lỗi, nhưng em đi lấy cho anh một bình khác được không?
- Hmm? Huh? Anh nói em mới để ý, hình dáng của cái bình này có hơi khác.
Đó là bình rượu mà Kamyua Yost mua.
Tôi đã nghĩ về cách để dùng nó cho nấu ăn, và nhờ Ai Fa mang từ nhà đến đây từ ba hôm trước, nhưng nó vẫn sẽ cần chờ một thời gian nữa mới được ra mắt.
Sau khi cho bình rượu khác mà Rimee Wu mang đến, cái nồi cuối cùng đã được hoàn tất.
Chúng tôi lau mồ hôi và ra cửa đứng hóng mát.
Vì vẫn cần phải hớt bọt và cho thêm củi, nên chúng tôi cũng không thể đi quá xa được.
- Tuyệt thật đấy, anh không chỉ cho poitan vào mà còn cả tarapa nữa! Đây là lần đầu tiên Rimee thấy một nồi kiba có nhiều rau như vậy đấy.
- Chắc chắn rồi. Chúng ta có một buổi tiệc tối nay, nên anh phải cho thêm một chút chứ.
Một nồi súp có cả thịt và các loại rau chính là minh chứng cho cuộc sống.
Aria và poitan là những loại rau người Fotest’s Edge phải ăn để duy trì một cuộc sống khỏe mạnh.
Vì hai loại rau này rẻ nhất, và chúng là nguồn sống của những người Forest’s Edge… tuy nhiên, nó cũng đã tồn tại được tám mươi năm rồi và tôi cũng không hề có ý định thay đổi nó. Những gì tôi nên làm là biến những thứ nguyên liệu không ngon thành một món ăn ngon.
Đó là tại sao tôi lại nghĩ đến chuyện nướng poitan thay vì nấu nó trong một nồi lẩu. Tuy nhiên, poitan rắn hẳn là một thứ rất kỳ lạ với những người vốn quen với việc húp poitan lỏng.
Tôi vắt óc suy nghĩ vì lợi ích của họ… và sau khi bà Jiba và Donda Wu nói rằng “Nấu tất cả các nguyên liệu trong cùng một nồi là biểu trưng cho sự sống”, nguồn cảm hứng lại dâng trào trong tôi, và đã đưa tôi đến với món “kiba và tarapa hầm”.
Tôi đang dùng phương pháp nấu món bò hầm để áp dụng lên những loại rau này.
Sau đó, tôi sẽ nấu tarapa để tạo ra sốt tarapa, thứ sẽ tạo nên hương vị chính của món này.
Cuối cùng sẽ là cho poitan vào và tạo ra độ đặc sánh của món hầm.
Tôi đã thử nhiều cách khác để xử lý poitan nhưng không thành công, như khi thử chiên bột poitan với mỡ kiba, nó bị cháy ngay lập tức.
Nhưng dù vậy, chỉ cần cho poitan vào thẳng nồi súp cũng đã đạt được hiệu ứng cần thiết.
Hơn nữa làm thế này cũng rất đúng với nội dung “Món ăn mang dấu hiệu của sự sống.”
Ban đầu tôi cảm thấy làm thế này khá là vô ích, nhưng đến cuối cùng sản phẩm lại khá tốt. Chỉ cần nắm được đúng lượng poitan tôi có thể điều chỉnh độ đặc của món hầm.
Trong vòng năm ngày, thì đây là câu trả lời cho tất cả những gì tôi đã làm.
Đây sẽ là món khai vị.
Trước khi phục vụ bơ gơ, sườn và poitan nướng, những thứ trông có vẻ lạ lẫm với họ, tôi muốn dùng món này để giúp họ dễ mở lòng hơn.
Mà có chúa mới biết kết quả ra sao.
- Bình thường anh sẽ không dùng nhiều loại rau đắt đỏ thế này đâu. Anh chỉ làm thế này vì đây là một buổi lễ đặc biệt thôi.
- Em thấy nó rất tuyệt! Món này siêu ngon… Trong tất cả các món mà anh đã dạy cho bọn em, đây sẽ là món yêu thích của Rimee!
- Anh biết rồi. Vậy khi nào chị gái cưới, em có thể làm cho mọi người ăn.
- Huh! Asuta, anh không nấu cho em sao!?
Rimee Wu quay người lại với chữ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt cô bé.
- Em cũng biết mà phải không? Với tính khí papa Donda của em, ông ấy sẽ không bao giờ để anh giữ lửa trong lễ cưới của chính nhà Wu đâu.
“Ah! Không sao đâu! Vì….” Cô bé ngây thơ đang nói với một giọng tinh nghịch.
- ….Tối hôm kia, khi papa Donda ăn món hầm, anh có nhìn biểu cảm của ông ấy không? Ông ấy nói “Woah” đấy biết không? “Woah” đấy.
- Ông ta phát ra tiếng đó sao, anh nghĩ ông ta còn định lộn cái bát vì tức giận chứ.
- Không có đâu! Vì món rau hầm này rất ngon mà, đó là tại sao ông ấy lại phát ra âm thanh như vậy! Ông ấy đã gần như thốt lên “ngon!” rồi đấy.
- Thật sao? Thật khó mà tưởng tượng ra được.
- Chắc chắn là thế! Rimee biết rất rõ…! Khi nào Rimee cưới, anh phải nấu cho em đấy được không?
Tôi không biết nên nói gì bây giờ.
Tôi lén nhìn về bên cạnh… Ai Fa đang im lặng ngắm nhìn những ngọn lửa nhỏ lách tách trong bếp lò.
Rimee Wu nhìn tôi với ánh mắt đầy kì vọng, tôi đặt tay lên cái đầu nhỏ nhắn và nói.
- Đúng vậy… khi thời điểm đến, anh chắc chắn sẽ nấu cho em.
Đó là nếu tôi vẫn còn trên thế giới này, khi cái ngày đó đến.