Chương 13: Cây Jiraiaooks
Độ dài 1,525 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 12:17:36
Cô gái bất chợt mở cặp mắt to tròn của mình
Ban đầu trông cô vẫn còn hơi mơ ngủ, nhưng khi nhìn thấy tôi, cô ấy ngay lập tức tỉnh như sáo.
“------?!”
Dường như cô ấy muốn nói gì đấy, nhưng lại chẳng thể nói thành lời. Biểu cảm ngần ngại của cô thì ngay sau đó chuyển sang sự sợ hãi.
Có lẽ cô ấy vừa nhận ra mình không thể cử động được cơ thể.
Trong lúc cô gái nhỏ hoảng loạn lắc đầu trái phải, tôi từ tốn nói với cô ấy.
“Em hiểu lời ta nói chứ?”
Không có lời đáp lại.
Tuy nhiên, vẻ mặt cô cứng đờ và đôi môi thì ngậm chặt khi nghe giọng nói của tôi.
Tôi nghĩ cô ấy hiểu tôi đang nói gì rồi.
“Em… À thực ra là cả hai ta. Chúng ta đều bị Ruồi vương tấn công và đưa về tổ của nó. Em có nhớ việc đó không?”
“…”
Cô gái ấy nhắm tịt mắt lại. Chắc đang cố nhớ về khoảng thời gian bị tấn công.
“Ta giết con quái vật đấy rồi. Xác nó ở kia kìa.”
Tôi chỉ về phía xác Ruồi vương với những chiếc cánh bị cắt cụt và chiếc đầu bị tõe ra.
Đôi mắt của cô gái mở to rồi cứng đơ.
“Ta nghĩ chúng ta đang ở vùng núi nào đó, nhưng không có bất kì lối ra bên cạnh nào. Nếu muốn thoát ra thì cách duy nhất là qua lối phía trên kia.”
Khi tôi chỉ lên cái lỗ ở trên, cặp mắt cô ấy dõi theo ngón tay tôi như thể bị nó quyến rũ.
Mặt trời vốn đã bắt đầu mọc trong lúc tôi đập nát lũ giòi đó. Cô gái nheo mắt khi nhìn thấy ánh sáng từ phía ông trời chiếu vào.
Khuôn mặt cô khựng lại, có lẽ bởi nhìn thấy khoảng cách giữa chúng tôi và cái lỗ phía trên.
“Ta định sẽ rời khỏi chỗ này.”
Cô nàng nhìn chằm chằm vào tôi với cặp mắt to thơ ngây.
“Em…Có lối thoát rồi chứ?”
Cô ấy nhíu mày nhìn tôi cứ như cho rằng tôi đã nói gì đó bất hợp lý.
“Ta có thể cõng em ra khỏi đây nếu em cần ta giúp. Còn nếu không cần một con người giúp thì chúng ta sẽ đường ai nấy đi. Em muốn sao?”
Cô ấy quay mặt đi vì dường như không rõ câu trả lời của mình là gì.
“À, nhân tiện thì ta nghĩ chất tê liệt của em sẽ mất ít nhất khoảng một ngày mới hết hiệu lực. Cơ mà đấy là với cơ thể của ta thôi, chứ với một kijin như em thì ta không rõ đâu”
Cô gái bắt đầu cảnh giác quay lại nhìn tôi khi nghe thấy chữ kijin được nhắc tới.
…Để giao tiếp với con người chỉ bằng biểu cảm thế này…xem ra cô ấy là người có kinh nghiệm rồi.
Cơ mà tôi hiểu vì sao cô ấy lại tỏ ra thận trọng trước tôi như vậy.
Tôi sẽ dang tay ra giúp đỡ cô ấy. Sẽ còn phải phụ thuộc vào việc cô ấy có muốn chấp nhận sự giúp đỡ đó hay không thôi.
“Hiện tại ta sẽ trèo lên bức tường này. Ta sẽ quay trở xuống một khi đi được nửa đường, tới lúc đó thì nói cho ta biết quyết định của em nhé.”
Dứt lời, tôi rời khỏi chỗ cô ấy, sau đó hơi cong gối rồi leo lên bức tường.
Đường đi lên của bức tường này gần như dốc thẳng đứng, nhưng có vô vàn chỗ trên bức tường tôi mà có thể dùng làm chỗ để chân.
Vấn đề là sẽ có một vài khu vực của bức tường hơi bị nghiêng, nên khi trèo tôi buộc phải dùng tay để kéo mình lên.
Ngay cả khi trèo trong lúc dùng kei để cường thể, thì tôi vẫn không thể bám vào tường như một con bọ khi leo ở những góc độ âm được.
Tôi tập trung vào việc leo trèo… khi có cảm giác mình đang bị theo dõi bởi một ánh nhìn rất chăm chú ở phía sau.
…Rồi sau một giờ đồng hồ, tôi cũng đã thành công thoát khỏi đó với cô gái trên lưng.
Chúng tôi dễ dàng thoát ra khỏi đó mà không có gì đặc biệt đáng để bàn tới. Mà thực ra vì không có gì đặc biệt xảy ra nên chúng tôi mới có thể an toàn thoát ra được như vậy.
Lối ra nằm trên một vách đá nhỏ.
Khu rừng Thetis rộng mênh mông nằm ngay dưới hai chúng tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng gió lồng lộng thổi vù qua mặt mình.
Đột nhiên, tôi nghe được một giọng nói khẽ xen lẫn với sự biết ơn ở bên trong.
“U-umm…Cảm ơn anh…”
“Không có gì đâu”
Tôi đáp lại với giọng nói mong manh dễ vỡ đó ở phía sau.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên thấy cô ấy mở miệng.
Mới cách đây không lâu cô ấy vẫn còn hoảng sợ nhìn tôi để xác nhận xem có muốn bám lên lưng tôi hay không cơ… Nhưng tôi đoán cô ấy đã ngạc nhiên khi thấy tôi leo vèo vèo cái hang ấy, nên cổ gật đầu đồng ý luôn ngay sau đó.
“Vậy, có nơi nào em muốn ta đưa em đi không? Nếu nói cho ta chỗ em sống, ta sẽ đưa em về.”
“…Um…”
Cô ấy ngập ngừng, lúng túng đáp lại.
Thôi thì ngay cả được kẻ thù cứu sống từ tận dưới đáy hố sâu, thì em cũng chẳng hề muốn họ biết nơi mình sống đâu đúng không.
“Nếu em muốn ta để em ở một tảng đá, cái cây hoặc trên núi hay chỗ nào đấy cũng được.”
“Nếu thế thì… cái cây long não thứ ba to nhất…ở bên trái anh ý…”
“….Um, xin lỗi em chứ ta thấy chúng to như nhau mà.”
Tôi còn có thể thấy tận 10 cái cây nữa chứ.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô ấy thử đề cập tới cách khác.
“Umm, cái cây jiraiaooks ở kia.”
“ Xin lỗi…Gì cơ. Cây jiraiaooks á? Ta không biết đó là gì cả.”
“…Xuống cái vách đá ở đây rồi em chỉ cho được chứ?”
“…Cám ơn em. Thứ lỗi cho ta vì sự bất tiện này nhé.”
Cô gái cười khúc khích khi nhìn tôi cúi đầu và xin lỗi.
“Tại sao người được cứu lại được cảm ơn chứ?”
“Ừ phải ha, sao ta lại nói thế nhỉ? Mà dù sao thì ta sẽ chạy xuống đó, nên cẩn thận đừng để cắn vào lưỡi nha.”
Sau khi báo cho cô ấy biết, tôi liền chạy xuống vách đá với cô nàng trên lưng.
Tôi nghĩ mình đã nghe thấy một tiếng hét thất thanh quanh tai trên đường nhưng kệ đi.
Tiếng hét thỏa thích đó trên đường xuống làm tôi nghĩ mình giống một chú ngựa đồ chơi dành cho trẻ con cưỡi thật đấy, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm đâu.
Sau đó, chúng tôi tới được bên cây jiraiaooks, nhưng xem ra cái cây này không phải điểm mốc cho thứ gì đó, mà nó là một chiếc cây với trái quả có khả năng giải hiệu ứng độc.
Vị chua của trái quả ấy không phải để thưởng thức, mà vị chua đó dường như để giải độc.
Thực tế là mặc dù chiếc miệng cô ấy khi ăn loại quả đó bị chu lại thành dấu “x”…tất nhiên cô ấy chưa thể thể đi lại được ngay lập tức, nhưng cô ấy giờ đã có thể di chuyển ngón tay chỉ trong vòng 1 tiếng.
Từ lúc đó, trong tiếng đồng hồ tiếp theo cô ấy đã có thể điều khiển chân tay theo ý mình và có thể đứng dậy bình thường, cứ như được truyền phép hồi phục vậy.
Tôi nghĩ cây jiraiaooks này tuyệt vời đấy chứ.
◆◆◆
Sau đó, tôi được cô ấy chỉ cho cách quay về thành phố Ishka khi cổ đã hoàn toàn hồi phục và đang trên đường trở về.
Giống như cô ấy đã chỉ, sau khi đi men xuống theo dòng sông tôi không gặp khó khăn nào trong việc tìm đường quay lại.
Cuối cùng, tôi không biết nơi cô ấy sống hay cổ tên là gì, nhưng vẫn cảm thấy hài lòng.
Nên nói thế nào nhỉ? Tôi có tâm trạng rất tốt khi giúp đỡ được người khác lần đầu tiên trong khoảng thời gian dài.
Trong vài tháng vừa qua… hay đúng hơn vài năm về trước, tôi chỉ có đi thu thập thảo dược. Tôi đã không cảm nhận được sự hài lòng khi giúp đỡ người khác trong khoảng thời gian dài rồi.
Mà nhắc mới nhớ trong lúc chờ cô gái hồi phục, tôi không bị bất kỳ ác thú hay thứ gì tấn công cả.
Phần sâu trong cánh rừng Thetis đáng số phải là khu vực nguy hiểm, nơi mà các mạo hiểm giả bị bỏ mạng chứ nhỉ?
Thực ra tôi muốn thử dùng ngự hồn thêm đôi lần nữa cơ nhưng mà chắc cũng chẳng sao… Cứ ưu tiên việc quay trở lại thành phố trước.
Tôi tiếp tục tăng cường lượng kei trên toàn bộ cơ thể rồi đạp vào nền đất với tốc độ tối đa.
--------------------