7-9. Karina và Tiểu đội Nữ hầu
Độ dài 2,859 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-13 03:37:33
+Pina+
Thần có ý tứ.
Mặc dù những nam binh sĩ không được lòng đã biến mất, và trời cuối cùng trở nên dễ chịu, tôi vẫn phải đi kèm cùng tiểu thư trẻ trên chuyến hành trình…
Tôi mơ được mặc đồng phục nữ hầu dễ thương lần lại, nhưng giờ tôi phải chịu đựng.
“Pina-san, Pina-san, Karina-sama đi mất rồi, không dừng cô ấy lại có ổn không?” -Erina
Hai người cấp dưới đang gọi khi tôi mãi mê suy nghĩ. Như đã thành lệ, những hầu gái khác đi kèm tiểu thư trẻ cùng tôi là những đứa trẻ có vấn đề, Taruna và Erina, thần thiệt có ý tứ mà.
Tôi để cái mặt sầu khổ cho sau này, và nhìn hướng ngón tay Erina chỉ tới, mặt tôi trở nên biến sắc.
Tiểu thư trẻ đang nhìn lén trên vách xuống bên dưới từ một lúc lâu, nhưng giờ cô ấy đã nhảy xuống chẳng hề do dự.
“T, tiểu thư.” –Pina
Tôi vội vàng lao tới rìa vách đá, nhưng giờ có lẽ quá trễ rồi. A, làm sao người không có năng lực như tôi lại có thể ngăn tiểu thư tự sát được. Tôi cũng sẽ bị sa thải khỏi nơi làm việc quí giá. Tôi chắc bị giáng cấp thành nô lệ. Xem trên sự nuông chiều của nam tước-sama, ông ấy chắc chặt đầu tôi để bày tỏ sự đau buồn. A, bất hạnh như vậy sao.
“Pina-san, thay vì là dung túng cho mạt vận của cô, cô nên nhìn lại đó mới phải?” –Taruna
Trái ngược với vẻ ngoài bình thản của cô ấy, Taruna thô hào chỉ vào chân vách vực. Chả lẽ tiểu thư trẻ chỉ chịu vài cái xương gãy và té đâu đó chăng?
Tôi chuẩn bị tinh thần và nhìn xuống dưới vách, tiểu thư đang hăng hái tiêu diệt bọn cướp.
Cần cổ tôi được cứu rồi.
--o0o0o--
“Tiểu thư, làm ơn đừng có làm mấy hành động thiếu suy nghĩ đó nữa--“ –Pina
“Ôi dào, ta đang bảo vệ dân chúng khỏi lũ cướp, đó là bổn phận chúng ta desuwa.” –Karina
Như thể đỡ cho lời mắng của tôi, tiểu thư trẻ đưa ý tưởng của cô. Con người này thiệt là không biết nghe người khác. Ngay từ đầu, đây là lãnh thổ công tước, đừng có hành động cho dân chúng nơi đây, nhưng cô ấy sẽ nói đó là điều bình thường ngay cả khi tôi chỉ ra.
“Ta xin lỗi Pina-dono. Ta đã nghĩ ngăn cản cô ấy, nhưng mấy sinh mạng phụ thuộc vào chúng ta. Tôi muốn được cô bỏ qua nó.” –Raka
Tiếng một quí ông nói ra từ tiểu thư, đó là ma cụ biết nói rất huyền bí, Raka-dono.
Mặc dù vậy, tôi nghĩ rằng việc kiềm hãm sự mạo hiểm của tiểu thư đã mất tiêu từ khi cô ấy giữ cái ma cụ này.
Người mà cô ấy cứu là nhóm thương nhân định đi tới thành phố Daregan. Hộ vệ của họ bị giết bởi cướp, nhưng bản thân họ chỉ chịu vài thương tích nhỏ. Do ở đây không có ai hấp hối, cứ việc để họ tự săn sóc vết thương.
Taruna và Erina đang lột trang bị mấy tên cướp chết dở mất ý thức. Nó thực khó chịu, nhưng tôi sẽ giúp họ. Mùi từ áo giáp da làm tôi muốn bóp mũi mình, nhưng khi mà chúng có thể bán ít tiền, chúng tôi sẽ lấy chúng trước khi xử lý bọn cướp. Không may, kiếm vào giáo chúng làm từ đồng đã bị hủy. Tiểu thư đã dùng sức mạnh siêu phàm của cô để phá hủy chúng, sẽ kiếm lời nhiều hơn nếu cô ấy vặn cổ chúng thay vì đó.
Sau khi tôi hoàn tất việc lột đồ chúng, tôi phế bỏ lũ cướp từng tên một. Bọn cướp đã lạc lối, chúng đã chuẩn bị mất mạng như thế này. Tôi đâm tim chúng với một nhát để ít nhất không làm chúng đau đớn.
Taruna và Erina cũng hoàn tất xử lý như thế luôn.
Chúng tôi quay lại người thương nhân đang gặp rắc rối vì câu chuyện kể anh hùng của tiểu thư. Cô tiểu thư võ biền đó từ chối thương nhân-dono khi ông định đưa cô ấy phần thưởng, “Những việc thế này không cần phải thưởng desuwa”, cô ấy nói thế. Do vẻ tôi không thể hỏi phần thưởng bây giờ, tôi làm thương nhân-dono mua trang bị chúng tôi lấy từ bọn cướp. Ông ấy mua chúng với giá cao hơn giá thị trường. Nó có lẽ bao gồm luôn việc thưởng.
Bởi vì yêu cầu tha thiết của thương nhân-dono, chúng tôi sẽ hộ tống họ tới thành phố Darengan. Đó là một bí mật với tiểu thư, nhưng tôi nghĩ việc hộ tống thì thiệt hấp dẫn. Với cái này, tụi tôi sẽ không làm những việc như thuê kho cho mọi người ngoại trừ tiểu thư khi chúng tôi ở tại nhà trọ trong thành phố Darengan.
Chi phí du hành từ Nina-sama thì chỉ đủ cho một vòng tới thành phố Darengan. Xem xét trên tình cảnh nghèo nàn của lãnh thổ nam tước, cô ấy không thể cho chúng tôi nhiều hơn chừng đó. Nếu hầu gái trưởng không bí mật cho chúng tôi 1 tiền bạc, chúng tôi ắt phải đi săn dọc đường mất.
Tối hôm đó, chúng tôi được đãi bữa ăn làm từ nô lệ của thương nhân-dono, nhưng chỉ là cháo ngũ cốc thôi. Hơn nữa, 30% nó chứa toàn là sạn. Ông ấy dường như chẳng phải người buôn giàu có gì. Tiểu thư đưa ra một ấn tượng, “Kết hợp thật lạ lùng.”, nhưng tôi cho rằng đó là một điểm mạnh của cô khi có thể ăn thức ăn cho dù nó tệ. Cô ấy đã được nuôi dạy một cách nghèo--ế, kinh tế từ khi cô còn nhỏ trong một gia đình danh giá.
Tôi muốn nhanh chóng đến thành phố Darengan, và ăn món cá nổi tiếng giàu hương vị.
--o0o0o--
“Giờ thì, tiểu thư, không đi chào mừng tổng đốc liệu có ổn không?” –Pina
“Được mà, dù sao thì tôi đâu có váy đầm để đi chào mừng. Không tốt để đi gặp họ nếu trông thế này này đúng chưa? Hay có chăng, chúng ta đi may một cái váy hả?” –Karina
Những lời tiểu thư nói thật có lý.
Dù cho quần áo mà tiểu thư đang mặc được may rất tốt, nhưng nó là đồ kiểu binh lính, không phải thứ mà một quí cô sẽ mặc.
Chúng tôi chỉ gần đủ trả chi phí ăn ở, không đời nào có thêm tiền để đặt làm váy áo.
“Pina-san, chúng ta đã có nhà trọ rồi, nên hãy nhanh kiếm ít món cá đi~.” –Erina
Chắc phải vậy, đoán như là kẻ háu ăn Erina nói. Nhưng mà, đầu tiên chúng ta phải làm thẳng đồ của tiểu thư. Do cô ấy vẫn chưa tắm được cho tới nơi đây, tôi lau bụi cho cô ấy.
“Taruna, đi gọi phục vụ nhà trọ mang nước nóng lên. Erina, đi tới cảng và hỏi xem có ai nhìn giống hiệp sĩ-sama không. Taruna cũng nên đi kiếm thông tin ở chợ sau khi cô làm xong việc kêu nước nóng.” –Pina
Tôi đưa việc cho hai người đang miễn cưỡng. Từ khi vẫn còn chút thời gian cho tới tối, tôi phải để họ làm việc cho tới đó.
Tôi nhận nước nóng từ phục vụ nhà trọ, và đánh thức tiểu thư đang ngủ thiếp trên giường. Tôi cởi đồ còn lại của tiểu thư và lau thân thể cô ấy với một tấm vải sạch đã được ngâm nước nóng. Chúng vẫn là bộ ngực cỡ-bạo-phát dù bao nhiêu lần tôi nhìn chúng. Như tôi là người hoàn toàn phẳng lỳ, tôi thi thoảng cũng thù hận chúng.
“Được rồi, tôi thấy khỏe khoắn rồi.” –Karina
Tiểu thư ngã trên giường trong khi lẩm bẩm thỏa mãn. Cô ấy có lẽ mệt từ chuyến hành trình dài đầu tiên của cô ấy. Cô ấy đã ngủ chỉ như thế đó, còn không có lấy một sợi chỉ.
Tôi mặc đồ lót cho cô và áo ngủ đêm trong khi cẩn thận không làm cô ấy thức. Tôi giặt đồ dơ cho tới khi hai người kia về.
--o0o0o--
Tôi vẫn cảm thấy tiếc dù đã dự liệu nó, hai người họ không có manh mối nào về hiệp sĩ-sama.
Nếu chúng tôi vẫn không có manh mối nào sau khi tìm kiếm nguyên cả ngày mai, chắc có lẽ sẽ tốt hơn là dựa vào Toruma-sama và tiến tới nhà Tử tước Shimen ở thủ đô công tước.
“Yay, có cá~♪" –Erina
“Không phải thứ thường được ăn ở thành phố Muno đâu.” –Taruna
Phòng ăn tối tại tầng trệt nhà trọ thì khá sôi động. Từ khi túi tiền chúng tôi có chút phồng lên từ phần thưởng việc hộ tống, chúng tôi gọi món cá nổi tiếng. Hai người họ vô tư đùa cợt, nhưng với tôi là người chẳng giỏi với xương cá, tôi không có hào hứng đó.
Sau cùng cũng đến đây. Tôi di chuyển cắt phần thịt trắng đến một dĩa khác, và đưa nó cho tiểu thư. Nó nên là phần việc của hai người họ, nhưng nếu tôi để nó cho người sơ suất Erina và kẻ thiếu suy nghĩ Taruna, tiểu thư chắc sẽ hóc xương.
“Ôi chao, vị mặn rất hợp, nó thiệt ngon desuwa. Đây là cơm? Kết cấu lạ này rất hợp với cá.” –Karina
Tôi mừng là nó vừa khẩu vị tiểu thư.
Thành phố này có một thực phẩm, một ngũ cốc gọi là lúa. Không phải không như bánh mì nướng, nó rất khó làm, nhưng lại làm no bụng hơn bánh mì.
Nhân tiện mới nhớ, nó cảm giác tựa như đồ ăn vặt gọi là cháo mà hiệp sĩ-sama làm trong phiên gác đêm của tôi. Món cháo đó chỉ làm bằng gạo, nước và muối, nhưng hương vị sâu đậm của nó thiệt sự không làm bạn nghĩ nó là gì. Tôi muốn ăn nó lại lần nữa.
Erina kéo tay áo trong khi tôi mãi suy nghĩ.
“Pina-san, hãy hoãn cái sự vui sướng đó lại một chút, và lắng nghe cẩn thận cuộc trò chuyện mấy nữ lính đánh thuê từ sau kìa.” –Erina
Erina lại ăn nói hỗn hào với tôi. Một vài hình phạt là cần thiết cho sau này.
Hình như cô ấy nói về nhóm ba cô gái. Quần áo họ mặc có chút rách. Có mảnh vá trên vai và lưng, tôi thắc mắc không biết cô ấy đánh với thứ gì mà nhận đường rạch đó? Hay đúng hơn là, cô ấy giỏi thế nào để sống sót trong tình huống vết rạch xé đồ cô ấy như thế. Vừa ngay lúc đó, một nữ nhân cựu binh đánh thuê khác dường như là người quen họ tới bên cạnh họ.
“Này, chẳng phải là khá hiếm hoi để mấy cô tới ăn ở nhà hàng này sao?” –a
“Nee-san, tôi xin lỗi vì không liên hệ với cô lâu như vậy. Tụi tôi vừa được một chút từ việc diệt trừ sói, nên tôi nghĩ kiếm thứ gì ngon để ăn một chút.” -b
“Thế sao, do gần đây bầy sói trở nên lớn mạnh, đừng đuổi chúng vào sâu trong rừng nhớ chưa?” –a
Erina muốn tôi nghe cái gì?
Dường như bị cựu binh đánh trúng chỗ nhức, ba cô gái trầm tư sau lời cô ấy.
“À, Nee-san, phải chi tôi nghe lời khuyên đó sớm hơn chút.” –b
“Gì vậy, mấy cô chạy vào bầy sói lớn sao?” –a
“Đúng rồi. Chúng em bị đuổi tóe khói bởi 30 con sói trong rừng, em đã nghĩ là tụi em sẽ chết mất thôi.” –cc
“Sao mấy cô thoát được mà chẳng có vết thương nào thế?” –a
“À, chị không tin em hả.” –c
“Em bị vết thương lớn tới nỗi áo bị rách ra đây này.” –d
Những đường rạch đó do sói hả.
“Nè nè, giỡn chơi cũng vừa vừa phải phải thôi nghen? Nếu em bị vết thương thế đó, giờ đây em đã chết rồi mới đúng?” –a
“Hehee, thuốc ma thuật! Em được cho thuốc ma thuật. Anh ấy chắc phải lòng em, không sai đâu! Anh ấy trông được lắm, em tự hỏi có nên nhắm đến đám cưới không~?” –d
“Em nói thuốc ma thuật sao. Em có nghĩ phải đáng giá bao nhiêu tiền vàng cho một bình thuốc ma thuật thậm chí còn chữa lành sẹo. Nếu em là một người đẹp vô song thì chị hiểu, nhưng không đời nào có một người tốt bụng nguyện lòng cứu một cô gái ‘khiêm nhường’ như em.” –a
Tôi biết, tôi biết có một người tốt bụng như vậy.
Tôi nhìn Erina người cũng đang lắng nghe, và chúng tôi cùng gật đầu. Khả năng là hiệp sĩ-sama. Anh ta cũng hào phóng đưa một thuốc ma thuật đắt đỏ cho một cô gái bị xe cán qua ở thành phố Muno, nó khá đủ cho bằng chứng gián tiếp.
“Mà thôi, dù cho tôi có thua cuộc câu chuyện thuốc ma thuật, thì làm sao mấy cô có khả năng thoát khỏi bọn sói?” -a
“Đó là, nhờ do ba cô gái á nhân đi cùng người cho thuốc diệt chúng chớp nhoáng.” –b
“Họ tuyệt lắm nha. Dù cho người chó và người mèo là trẻ con, chúng vẫn giết sói với chỉ một nhát.” –d
“Nhưng mà, người tộc vẩy mới là cực kì. Cô ấy đánh giết nhiều sói bằng cây giáo đen phát ánh sáng đỏ.” –c
Hẳn là thế rồi.
Không hề có tộc vẩy nhân nào giữ một cây ma giáo ngoài Liza-dono cả.
“Giáo đỏ sao? Không phải là một cây giáo ma thuật à?” -a
Từ lời cựu binh, không khí trong phòng ăn thay đổi.
"""""Cô nói là giáo ma thuật sao!""""" -?
Những người trông như quí tộc lữ hành đang ăn phần cá từ một lúc lâu đồng thanh đứng lên cùng lúc.
Các quí tộc và hầu cận của họ thay đổi nét mặt ép vào mấy nữ nhân đánh thuê để tìm hiểu tin tức, nhưng người cựu binh đã quán xuyến tình hình và đòi phí thông tin.
Ba cặp chủ nhân hầu cận có được thông tin tức tốc rời phòng ăn sau khi dùng xong bữa của họ vội vã.
Tôi tự hỏi chuyện gì xảy ra? Ma cụ đúng thực là hiếm, nhưng tôi không cho là chúng hiếm tới nổi tuyệt vọng truy đuổi. Tôi nghĩ họ có hàng tá đồng vàng nếu họ là quí tộc, tôi tự hỏi loại lý do nào mà họ lại cần cây giáo ma thuật? Tôi muốn bắt kịp với hiệp sĩ-sama trước khi anh ta vướng vào rắc rối.
“Vậy thì, không biết onee-san đã lắng nghe từ một lúc lâu ở kia có muốn mua thông tin luôn không?” –a
Trông như chúng tôi đã bị nhận ra.
“Người mà mấy cô đang nói trước đây là người quen của tôi. Người dùng cây giáo ma thuật đó tên là Liza đúng không?” –Pina
“Đúng rồi, cô ấy nói vậy mà.” –b
“Tên của những trẻ nhỏ thú nhân là gì?” –Pina
“Chắc có lẽ là Pochi và Tama? Ít ra tôi cũng nhớ tên ân nhân mà.” –c
“Nhưng mà, bọn tôi không biết tên người chủ. Tôi quên hỏi tên anh ta.” –d
Thông thường, một người sẽ động cơ chôn dấu để cứu người (mua tiếng), còn đây đúng thực là hiệp sĩ-sama (không hám danh).
“Tôi sẽ chỉ cô! Anh ấy là chư hầu của cha tôi, hiệp sĩ Satou Pendragon desuwa! Anh ấy là bậc thầy kiếm thuật và phép thuật!” –Karina
À, Karina-sama.
Cô ấy thì đang phổng mũi với mắt sáng lấp lánh…
“Hễ, anh ấy là người thích của tiểu thư hả?” –b
“Hay làm sao~ Hiệp sĩ-sama, đó nghĩa là anh ấy là hiệp sĩ-sama?” –c
“Uwah~ tôi phải từ bỏ việc kết hôn vào nhà giàu sao, phí phạm quá~” –d
Karina-sama nói với mặt đỏ, “K, không đâu. Tôi không có kiểu quan hệ thế với người đó.” Cô ấy thiệt sự không thân thuộc với mấy thứ tình yêu dù đã đến tuổi này.
Erina và Taruna cũng đang nhìn tiểu thư bằng đôi mắt ấm áp.
Từ thông tin mà chúng tôi có từ mấy cô gái, hiệp sĩ-sama như hòn đá ném cách xa thành phố Darengan ngày hôm qua, và thay vì là vào thành phố, anh ta đi thẳng lên đường lộ hướng tới thành phố lân cận, Gugurian.
Tôi cho là bản năng anh ta quá sắc bén, hình như con đường tình yêu của Karina-sama sẽ đầy chông gai. Bất ngờ là chồi non có thể nẩy mầm cùng với Erina.
Sáng mai, chúng tôi sẽ lên thuyền đón đầu anh ta. Nếu mà chúng tôi không bắt kịp anh ta, cái ngày chúng tôi ở trong nhà kho sẽ chẳng còn xa nữa.
Tôi nghĩ rằng có một ảo tưởng về món ăn tự tay làm của hiệp sĩ-sama sẽ thiệt tốt.
Karaage, Tempura, Ebifurai, a, có nhiều quá chừng. crepes cũng tuyệt. Nhưng mà, sau cùng tôi muốn ăn cháo gạo với chỉ hai chúng tôi cùng nhau lại một lần nữa.