• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 0: TRAI VÀ GÁI

Độ dài 1,509 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:46

Trong ánh sáng ấm áp lúc bình minh. Vẫn còn có một cảm giác lạnh lẽo trong từng cơn gió, và trước mặt tôi, một cô gái đang đứng.Khoảng cách giữa chúng tôi không xa. Nếu một trong hai chúng tôi quyết định bước về phía trước, khoảng cách ấy sẽ biến mất ngay lập tức.Tuy nhiên, chúng tôi không hề di chuyển. Mặc dù chúng tôi đang cố gắng thu hẹp khoảng cách với nhauCô ấy là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt đỏ, làn da trắng như tuyết. Chúng tôi có chiều cao như nhau, và cô ấy khoảng mười tuổi. Lén nhìn nét mặt tuyệt vời của cô ấy, tôi nghĩ cô ấy trông rất đáng yêu.Vâng, chúng ta hãy nói rõ ràng để không có sự hiểu lầm. Chúng tôi đã ở đây để đấu với nhau, và tôi chưa bao giờ gặp cô gái này cho đến ngày hôm nay.Vì vậy, chúng tôi không có cái gọi là mối quan hệ thân mật gì hết. Mặc dù ý định của tôi là chúng tôi sẽ trở thành bạn của nhau vào một ngày nào đó-ngay bây giờ, chúng tôi không có gì cả.Sau đó, loại mối quan hệ này -“Aha. Mị đến đây!”Ngay khi gió vừa nổi lên lại, một nụ cười tươi rói hiện ra trên đôi môi của cô ấy.Giọng nói vô cùng sung sướng của cô ấy vang lên, theo sau là tiếng đều đều của những bước chân.Có lẽ cô ấy đã phát mệt cái tình huống mà cả hai cứ giữ khoảng cách với nhau. Cô ta dậm chân xuống đất và bật người về trước, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai chúng tôi trong chớp mắt.Cô ấy dậm xuống đất bằng một lực không tưởng với đôi chân nhỏ bé ấy; chỗ mà cô ấy vừa đứng một phút trước trông như một cái hố vậy.Toàn bộ sức mạnh được cô ấy dùng để khoét một lỗ trên mặt đất đều đã được chuyển thành tốc độ. Khoảng cách 5 mét tan biến trong chưa đầy một giây.Cứ thế, khoảng cách giữa chúng tôi đã đủ để với tới nhau. Cô gái thách thức tôi bằng cái tốc độ mà người thường thậm chí không thể thấy được kia nở một nụ cười méo mó.Ngay lập tức, nắm đấm trái của cô ấy biến mất về phía bầu trời như thể háo hức muốn đấm vào mặt tôi vậy.Trong tích tắc, gió hét lên. Một cơn lốc đánh vào cổ tôi như để đáp lại âm thanh của cơn gió.Nắm đấm của cô ấy, cái đã biến mất giữa bầu trời, xuất hiện lại ngay chỗ mà mặt tôi ở một phút trước.Nếu tôi không thụt người về sau ngay khi nghe thấy cơn gió, thì thay vì nhìn vào nắm tay của cô ấy như thế này, có lẽ nắm đấm ấy đấy đã phang ngay vào sống mũi của tôi. Cô ấy chắc đã định tung nắm đấm vào ngay giữa mặt tôi.Cú đấm đó đủ mạnh để đấm vỡ óc của một con gấu ấy chứ, chứ đừng nói một người đàn ông trưởng thành.“Ahaha! Tuyệt thật! Cậu tuyệt lắm đó, Slava-kun!”Bạn sẽ không nghĩ rằng đôi tay mỏng manh ấy lại có thể tung ra một cú đấm như thế đâu.Đó là một đòn có thể xé cả gió– một võ kỹ chí tử được bao phủ trong một cơn lốc tàn bạo.“Thế cái này thì sao?”Nắm đấm của cô ta giáng xuống tôi như một cơn lốc dữ dội.Khi tôi nghĩ rằng một cú đấm đã nhân đôi, thì nó lại thình lình trở thành sáu cú đấm; trong chớp mắt cô ấy tung ra tới 10 đòn tấn công.Như kĩ thuật đấm nghiêm túc của thánh Sai, các cú đánh không mang theo sát khí, và không có cái nào yếu hơn cái trước cả.Đúng vậy; mục đích của chúng tôi là đánh trúnh nhau. Nói cách khác–đây là một trận đấu!Cả hai chúng tôi trông khoảng 10 tuổi. Lý do tôi đối đầu với cô gái tên Sheryl này là để xem ai là kẻ mạnh hơn.Mặc dù nói đúng ra thì, tuổi thật của tôi là 12. Sheryl là… 15, đúng không nhỉ? Chúng tôi đều thuộc một tộc được ban cho một cuộc sống lâu dài, và vẻ ngoài của chúng tôi trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật của mình. Nhưng… giờ tạm bỏ chuyện ấy sang một bên đã.Chắc cũng phải do ăn ở mà tôi mới phải đối mặt với một cô gái khủng như thế này, nhưng tôi là một võ sư. Nên khi tôi đối đầu với ai đó thì thường sẽ là trao đổi nắm đấm với nhau. Nhìn thấu toàn bộ cú đấm trong đòn tấn công dồn dập này, đôi khi trao đổi lại vài cú đấm và thỉnh thoảng lại né vài đòn, tôi vô hiệu lần lược các đòn tấn công của cô ấy“Cậu sẽ vẫn không sao, ahaha! Cậu vẫn bình thường cơ à! Đây là lần đầu tiên đấy có người như thế đấy, Slava-kun!”Dù trông trẻ như thế, nhưng Sheryl lại vừa tung ra những cú đấm phi thường, vừa phát ra một luồng sát khí điên cuồng mà không hề phù hợp với vẻ ngoài của cô ấyThiệt tình, kẻ nào mà lại nuôi dạy ra một cô gái khủng như thế này chứ? Trẻ em thì ngây thơ và thuần khiết cơ mà, nhưng thế này thì hơi quá rồi.Chỉ là trong một khoảng khắc, nhưng những nắm đấm tấn công của Sheryl truyền lại cho tôi hình ảnh của người đàn ông đã nuôi dạy cô ấy. Ông nội của cô ấy, người bạn thân kinh dị của tôi.Hình dung lại nụ cười gớm ghiếc thường ngày của lão ấy, tôi chỉ muốn thở dài.Tôi không có cái sở thích lên lớp người khác về cách dạy dỗ con cháu của họ, nhưng trong cái thể loại này thì, tôi nghĩ mình nên nói với lão ấy một câu.…Giờ thì cái đó đã quyết định rồi– đầu tiên là mình phải kết thúc chuyện này đã.Tập trung ý thức thưa thớt của mình lại, tôi làm tâm trí mình tĩnh lặng tựa một dòng chảy. Điều đó giúp tôi có thể nhận biết được mọi thứ xung quanh một cách sắt bén hơn.Việc này cho phép tôi dễ dàng thấy được từng đòn tấn công của đối thủ một cách dễ dàng. Tôi chỉ băn khoăn không biết mình đã quan sát dòng chảy sức mạnh như này được bao lâu rồi.Cái này quá dễ. Quá dễ dàng.Nhắm vào một trong số các cú đấm của con ấy, tôi túm lấy tay trái cô ấy và kéo cô về phía mình. Với sức mạnh kinh người của Sheryl, cô ấy chỉ đơn giản là di chuyển về phía trước mà không hề mất đà.Nên, để mình không bị mất đà của bản thân, tôi chuyển hướng của nắm đấm và mượn đà của cô ấy ấy để giữ đà..Khi tôi làm thế, Sheryl, người đã dồn quá nhiều lực không cần thiết vào nắm đấm của mình, bị kéo theo khi tôi quét chân cô ấy và nâng người cô lên, nắm đấm của cô ấy cũng bị đổi hướng mà đấm thẳng lên trờiThời gian dường như trôi chậm lại khi cô ấy bị ném lên trời bởi quán tính của chính mình. Dõi theo Sheryl, tôi mới nhận ra nắm đấm của cô ấy mạnh đến nhường nào.–Và rồi cứ thế, sau khi bay đi vài mét, cô ấy rơi xuống.Mặc dù Sheryl có một cơ thể nhỏ nhắn, nhưng vì cô bay quá nhanh nên khi đáp cũng có vẻ không nhẹ nhàn gì. Dù cho đất ở đây có mềm nhưng với một cú đáp như thế, damege chắc cũng đủ lớn để giết chết cô ấy mất….“Ahaha! Quả đúng như mong đợi từ Slava-kun. Cũng đã được một khoảng thời gian dài kể từ lần cuối ta cảm thấy cái gì đó như là đau đớn.”…Cái đó, là nếu như chúng ta đang nói về một người bình thường. Mấy cái lo lắng đó là không cần thiết với cô gái này.(wá trâu bò)Sheryl đứng dậy như thể éo có cái gì phải xoắn và quay mặt về phía tôi với một nụ cười vui vẻ.default.jpgGeez, lão già đó nhận được một đứa đệ tử đáng sợ vãi nồiTôi chỉnh lại tư thế của mình trong khi cái hình ảnh vừa nhảm ruồi vừa quen thuộc của ông nội Sheryl hiện lên trong đầu.–Giờ thì, tôi nghĩ là mình sẽ giải thích tại sao tôi lại đánh nhau với cô ấy ở đây chứ nhỉ.Đó là câu truyện của một lão già già; chắc là nó có hơi dài một chút. Câu chuyện bắt đầu từ hơn 30 năm trước đây. Và vì nó dài quá nên nó sẽ được kể ở chương sau.

Bình luận (0)Facebook