• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 19 - Em gái nhõng nhẽo

Độ dài 800 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-07 17:15:59

“Onee-chan….Onii-chan vẫn chưa về sao….?”

Trong khi đang ngồi trên ghế sofa và đọc cuốn sách yêu thích của em ấy, Emma nhẹ nhàng kéo áo tôi. Và em ấy nhìn lên tôi với ánh mắt đẫm ướt. Emma, người tin rằng Aoyagi sẽ quay về nhà và chơi với em ấy, không ngừng chờ cậu ấy. Tôi chắc rằng em ấy đã nghĩ mình đã có một anh trai dịu dàng.

“Chị xin lỗi, Emma. Aoyagi-kun có nói cậu ấy sẽ về trễ, nên chị không nghĩ cậu ấy sẽ quay về sớm đâu.”

Aoyagi đã hứa sẽ không vấn đề gì khi dành thời gian với chúng tôi cả khi trời khuya. Tôi không được nói là mấy giờ, nhưng tôi chắc rằng vẫn chưa tới giờ.

“Hmph~”

“Phồng má như thế cũng không làm được gì đâu? Aoyagi-kun rất bận rộn mà”

“Hmphhhhh~”

Khi tôi nói không, Emma phồng má em ấy hơn nữa và đẩy mặt em ấy vào bụng tôi. có lẽ nó giống như một kiểu chống đối. nó không đau chút nào vì em ấy rất yếu, nhưng cằm của em ấy làm tôi hơi nhột.

“Nếu Emma cư xử như một bé ngoan và kiên nhẫn chờ đợi, Aoyagi-kun sẽ trở về sớm hơn, nên em hãy yên lặng chờ đợi được không?”

Tôi tách Emma ra khỏi người tôi và nhẹ nhàng xoa đầu em ấy. Emma có vẻ không thuyết phục, nhưng em ấy vẫn gật đầu đồng ý. Có chút ăn gian khi lợi dụng Aoyagi, nhưng có vẻ nó hiệu quả chống lại con b Bây giờ Emma cư xử như bé ngoan, nên tôi đã xoa đầu khen ngợi con bé.

“Emma nè, hãy đi ăn tối trước khi Aoyagi-kun về nhé? Chúng ta cùng đi siêu thị mua nguyên liệu nhé.”

“Vâng!”

Emma hạnh phúc gật đầu khi tôi rủ em ấy đi mua sắm cùng tôi. Em ấy có lẽ vui vẻ khi được đi ra ngoài. Emma sẽ bắt đầu học ở trường mẫu giáo vào tuần sau, vì tôi phải đi học vào buổi sáng, em ấy buộc phải ở nhà một mình. Chắc hẳn vì thế mà em ấy bỏ nhà đi vì thấy cô đơn.

Sáng nay, tôi đã nói cho em ấy là Aoyagi sẽ chơi với em ấy nếu em ấy ở nhà như một cô gái ngoan, và khi tôi về đến nhà, em ấy đang đợi tôi ở nhà. Tôi thật sự biết ơn cho Aoyagi vì đã giúp Emma ngoan ngoãn nghe lời tôi như vậy.

Sau khi tôi thay đồ, Emma và tôi rời khỏi nhà trong khi nắm tay. Có lý do cho nó là có thể sẽ gặp nguy hiểm nếu tôi không để ý đến con bé, nhưng tôi làm thế là vì con bé đơn giản la vì muốn nắm tay tôi. Emma nhìn rất hạnh phúc khi cả hai nắm tay. Em ấy, người rất thích nắm tay và được ôm thật sự là một cô gái nhõng nhẽo.

Tuy nhiên, trở về nước Anh, điều đó chỉ giới hạn với tôi và mẹ tôi…

Emma ghét nó khi người khác cố nắm tay con bé. Tôi nghĩ em ấy ghét nó là vì họ không phải gia đình con bé, nhưng con bé là là người yêu cầu Aoyagi nắm tay con bé. Có lẽ Aoyai được đối xử như một người đặc biệt với Emma.

Cậu ấy là một người rất dịu dàng, nên có lẽ khá tự nhiên nếu cậu ấy trở thành một người đặc biệt. Aoyagi chắc chắn đã được sống trong một gia đình rất tốt và hiền hậu. Tôi muốn Emma lớn lên thành một người dịu dàng như Aoyagi.

“Ah! Onii-chan kìa!”

Trong khi tôi nhìn qua Emma đang đi kế bên tôi, con bé đột nhiên lên tiếng với một giọng nói vui vẻ. Nếu em ấy gọi ‘Onii-chan’, điều đó nghĩa là…

Tôi quay đôi mắt mình khỏi Emma mà nhìn phía trước. Ở đó, người tôi vừa nghĩ tới đang đi trước mặt tôi. Cả khi cả hai sống gần nhau, tôi cũng cảm thấy lạ lẫm khi gặp mặt người quen trong khi đi mua sắm.

Nhưng cô gái đi bên cạnh anh ấy là ai thế? (Kuro: đánh ghen chăng? hóng)

Một cô gái đang đi cạnh Aoyagi. Mãi tóc màu đen xinh đẹp được buộc phía sau lưng, và tôi có thể nhận thấy từ phía xa là cô ấy có một khuôn mặt xinh đẹp. Tôi nghĩ cô ấy cao khoảng 1m4? (140cm)

Mặc dù cô ấy có một thân hình nhỏ nhắn, nhưng cô ấy cực kỳ dễ thương và có một khuôn mặt trẻ trung.

Còn nữa, cô ấy cực kỳ, cực kỳ gần với Aoyagi. (Kuro: Bắt đầu rồi:))

Tôi có chút tò mò về cô gái đứng đi cạnh Aoyagi với một nụ cười dễ thương.

Bình luận (0)Facebook