Chương 32
Độ dài 1,544 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-30 03:30:15
Chương 32:
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: Lancelot
Artizea nhẹ nhàng mở mắt
Cô thấy mình được bọc trong một chiếc chăn bông ấm cúng trong một căn phòng kì lạ. Cô đang mặc một chiếc váy ngủ dài màu trắng.
Có củi đang đốt trong lò sưởi. Cô nghe tiếng củi lửa nổ ti tách.
Làm ấm phòng vào mùa này thật là lạ, nhưng điều này tốt cho cơ thể đang cảm lạnh của Artizea.
Artizea cử động tay chân khi vẫn đang nằm., cẳng chân và đầu gối của cô cảm thấy đau, cánh tay và bả vai cô đau điếng.
Mặt của cô cũng thế. Artizea cố gắng xoa vết thương trên miệng, chỗ cô bị tát vào nhiều lần.
Nhưng lần này mắt cô không bị đau nhói, khác hẳn mọi lần. Có vẻ như ai đó đã lau mặt cho cô.
Cô từ từ ngồi dậy.
Không chỉ có một số chỗ trên người cô, cả tứ chi, khắp người cô đều rất đau. Có vẻ như do cô cảm thấy căng thẳng hơn mọi lần.
Cô nghĩ là mình đã ngất, cô chỉ nhớ lúc Cedric giữ tay của Miraila lại.
Cô không nghĩ là bản thân đã ngất ngay sau đó.
Kể cả như thế, cô cũng không nghĩ là mình lại chẳng thể nhớ gì cả.
Mọi chuyện cũng chẳng là chuyện gì đáng nói, nhưng mọi chuyện có vẻ như đã căng thẳng khiến cô phải ngất lịm.
Cô đã từng phá đê điều, gây ra dịch bệnh, đương đầu với cướp biển ở phía nam của đế quốc.
Nhưng suốt những việc đó, cô chưa hề ngất như vậy bao giờ.
Artizea cẩn thận bước xuống giường.
Khi chạm tay vào bên gò má, chúng đau nhói lên.
“Phù…”
Cô thở dài, cô muốn soi gương, nhưng cô lại không muốn lắm. Chúng chắc hẳn phải trông tệ cực kì.
Nghĩ đến việc Cedric nhìn thấy cô trong bộ dạng như thế này. Cô cảm thấy có một nỗi buồn kì lạ.
Cô không nhớ gì cả, nên cũng không biết rõ được việc đó.
Artizea lại thở dài.
Kí ức trong đầu cô đang quá quá tải, có lẽ là vì những lộn xộn trong tâm trí cô.
Song, mọi việc hôm nay đến đây là kết thúc.
Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Cô không trả lời, nhưng người phía bên kia cửa vẫn nhẹ nhàng mở như là chỉ gõ để giữ phép lịch sự.
Đấy là Ansgar.
Khi ông thấy Artizea đã thức, ông ấy để chậu nước và khăn mặt ở trên chiếc bàn cạnh cửa, lịch sự cúi chào.
“Thưa tiểu thư, tôi là Ansgar, quản gia của nhà Evron.”
“Vâng.”
Artizea đáp là, kìm lại cảm giác khô rát trong cuống họng.
Nhưng cô lại không chịu được mà cất tiếng với giọng điệu đầy cảm xúc.
“Vâng, ta biết rồi.”
“Thật là vinh dự khi gặp tiểu thư. Ngài Ced đã nói là tiểu thư sẽ tá túc tại đây từ hôm nay cho đến lúc mọi việc lắng xuống, chúng tôi thật lấy làm vinh dự.”
“Vâng ta cũng thật biết ơn.”
“Xin cảm ơn người đã thông cảm cho chúng tôi. Nơi này thật là huyên náo, vì binh lính thường xuyên ra vào đây, chung tôi chỉ mới cho chỉnh trang từ tháng trước.”
“Vâng.”
“Tôi sẽ phục vụ người trong thời gian người ở đây, nếu có việc gì cần, xin hãy cứ nói với tôi.”
Vừa nói Ansgar, ông ấy tiến lại chỗ Artizea với một chiếc khăn ấm.
Cô nhận lấy và tự mình lau mặt.
“Bác sĩ nói người bị chấn thương và bất tỉnh những vết thương trên người là do một phần của chấn thương. Nhưng người sớm hồi phục tôi, tôi sẽ mang một chiếc gương cầm tay đến.”
“Không cần, không sao… ta không muốn soi.”
“Vâng, với bác sĩ cũng nói là người sẽ không bị sẹo nên đừng quá lo lắng.
“Vâng.”
Artizea đáp.
Không dễ dàng gì để đánh một người đến chết, đặc biệt nếu người đánh lại là một phụ nữ.
Miraila có sức hơn Artizea nhưng rốt cuộc cũng là nữ giới.
Thứ nặng nhất mà bà ta đích thân mang, chắc có lẽ là áo choàng của hoàng đế.
Đấy cũng không phải là bà thường xuyên đánh đập cô bạo lực như vậy, mà cũng không phải là lần đầu bà ta làm thế.
Artizea nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau mặt những chỗ ở vùng mắt, và những chỗ đau nhức ở trán hay má đều được cô lau nhẹ.
“Người hầu của tiểu thư cũng đang ở đây. Chắc họ đang dở hành lý, người có muốn tôi cho gọi họ đến không?” - Ansgar nhẹ nhàng hỏi.
Lý do mà Ansgar dám hỏi như vậy bởi vì tình trạng của cô khá tệ.
Những người quý tộc cao sang họ thường không thích để lộ mặt yếu kém của chính mình.
Và vị tiểu thư trẻ này chắc chắn còn cao nhã hơn hẳn mẹ hay anh trai cô ấy.
Ansgar để ý thấy có mấy lúc cô hay nén cảm xúc của mình không nói ra, nhưng ông lại không thể hiện rằng ông thấy tội nghiệp cô ấy.
Người trước mặt ông là vị hôn thê của Cedric, người sẽ trở thành đại công tước phu nhân, nên với tư cách một quản gia, ông tự thấy mình không đủ tư cách để đồng cảm với cô.
“Alice cô ấy thế nào rồi?”
“Người đang nhắc về người hầu thân cận của mình phải không, tôi nghe nói cô ấy chỉ bị trật cổ tay một chút, cô ấy nói là muốn ở cạnh người những tôi thấy cô ấy có vẻ mệt nên đã bảo cô ấy hãy đi nghỉ một chút.”
“Vâng, cảm ơn sự quan tâm của ngài.”
Artizea đáp với vẻ mặt điềm tỉnh và trầm tư.
“Marcus đang làm gì vậy? Tôi nghe nói ông ấy hiện đang tá túc tại đây cũng với đại công tước Evron.”
“Ngài Marcus đang làm một số việc cho tiểu thư, ngài Ced chỉ để lại kị binh ở đây thôi.”
“Kị binh thì có chút…”
Artizea lẩm bẩm, nhưng hiện tại cô quá mệt mỏi, những suy nghĩ của cô trôi ra khỏi đầu như là đấy là việc của người khác chứ chẳng phải cô.
Kể cả khi có là việc mà mình biết hay đã quá quen thuộc, nhưng cô không thể nào quen được việc bị ngược đãi về thể xác, cũng như tinh thần của cô.
Sao cũng được, vì việc ở dinh thự hầu tước hiện tại cũng không còn quan trọng nữa.
“Tôi sẽ mang cho tiểu thư vài món lót dạ, hãy cố ăn chút gì và nghĩ xem bản thân muốn làm gì nhé.”
“Tôi nghĩ mình không muốn ăn gì cả, hay ngài pha tôi một tách trà nhé.”
“Vâng, tôi sẽ quay lại ngay.”
Ansgar lẳng lặng lui ra.
Artizea thấy hoa mắt.
Ansgar lại lẳng lặng nhúng chiếc khăn của cô và chậu nước.
Cô nhận lấy và lại đắp nó lên mặt, chúng khiến cô thấy dễ chịu hơn.
“Cảm ơn ngài, Ansgar”
Sau đó cô thấy Cedric đang đứng ở chỗ cửa.
“Không sao đâu ạ, ngài công tước, ngài vào đi ạ. Trừ khi ngài thấy sợ gương mặt khó nhìn của tôi ạ.”
“T...ôi không có nghĩ vậy đâu.” - Cedric nói lắp.
“Tôi biết ngài không phải dạng người chú trọng vẻ bề ngoài mà.” - Artizea cười.
Cũng không phải là anh hoàn toàn không quan tâm, nhưng vốn dĩ là gương mặt không đẹp, lại còn chi các vết bầm, vết lở.
Hơn hết là cô còn khóc vì nên cô không chắc có thể nhìn thẳng vào anh.
Kì lạ thay trong tim cô lại rất điềm đạm, có vẻ như từ lúc quay lại quá khứ những tảng đá đè nặng lên ngực cô đã tan biến đi mất.
Việc này hoàn toàn là đúng bởi vì cô đã chọn con đường đúng và chọn đúng người.
Vị tách trà của Ansgar đã gợi cho cô ý nghĩ đó.
“Nàng cảm thấy ổn chứ?”
“Vâng, tôi ổn.”
“Ơn trời.”
Cedric đã bồn chồn suốt, anh không thể nào nhìn thẳng vào cô, vành tai anh đỏ ửng lên hết.
“Ngài đừng như vậy, hãy ngồi xuống đi ạ.”
Artizea mời anh ngồi.
Cedric lưỡng lự dời ghế sang chỗ bàn ngồi cách Artizea một khoảng.
Ansgar lùi vế sau rồi rời khỏi phòng.
“Xin lỗi vì đã đột nhiên xông vào như thế này, ta thấy lo lắng một chút nên định sẽ ghé qua xem thử trước khi đi.”
“Cảm ơn ngài về ngày hôm qua.”
Artizea nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn ngài đã đến giúp tôi, tôi không ngờ ngài lại đích thân đến như vậy.”
“Khi Rize đến để nhờ người giúp. Ta chỉ tình cờ ở bên ngoài dinh thự và gặp cô ấy.”
Khi anh trả lời, anh mới nhận ra.
Cô ấy không nghĩ anh sẽ đích thân đến, vậy tức là cô ấy biết sẽ có ai sẽ đến.
Điều này cũng có nghĩa là “việc nghĩ” của Artizea hoàn toàn khác hẳn những người khác nghĩ.
“Tia, nếu đúng vậy…”
“Vâng?”
“Sự việc này, có phải nàng đã tính toán trước việc này không?”
Chàng trai trẻ ngại ngùng lảng tránh ánh mắt của cô đột nhiên biến mất, hiện tại trước mắt cô là ngài đại công tước Evron.
Mặc dù mọi việc đang căng thẳng, cứ như đang nhìn sâu thẳm vào hố sâu không đáy, nhưng đôi mắt đen láy của anh đang nhìn thẳng vào cô.