Phụ chương: Anh hùng Wataru và Rin
Độ dài 1,244 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-26 13:13:29
"Gì cơ! Một con quỷ nguy hiểm đến làm tổ? Cứ để tôi!"
Tôi nói cho Wataru về Rin… ý là nói về con quỷ hiện trở thành mối đe dọa.
Khi tôi thảo luận với Haku-san về Rin vào ngày nọ, bả đáp, "Ừm, chị sẽ gửi Wataru đến. Cậu ta hẳn sẽ đủ tốt theo mặt nào đó."
Thực ra điểm tốt không phải sẽ có bên thắng, mà là sẽ có bên tạch—về nợ của Wataru, có vẻ Haku-san sẽ trả thay nếu anh ta chết trước khi trả hết.
Và giờ Anh Hùng Wataru sẵn sàng nhận nhiệm vụ. Chả biết Rin đánh thắng anh hùng không? Đây là cảnh đáng xem. Hãy cứ ngồi nhai bỏng ngô như người ngoài cuộc.
✩
Wataru nhanh chóng tiến lên trong hầm ngục, dễ dàng tới phòng Rin.
"... Đến lúc rồi."
Khi Wataru mở cửa, anh thấy con sói đen chờ đợi trong thế tấn công.
[Garururu!]
“Ồ, nhìn mạnh đấy… chắc còn mạnh hơn rồng?”
Sinh vật anh chọn đối đầu là Rin. Nó mở lớn miệng, cố cắn anh… nhưng Wataru trượt bên dưới và tránh ra xa, đánh mạnh từ bên sườn.
Rin bay đập tường bởi lực đánh. Với tiếng bùm, nó bắn tung tóe tạo thành cái lỗ đen trên tường.
"... Chỉ một đòn? Không, cảm giác không thể nào…"
Như Wataru dự doán, Rin chưa chết. Với âm thanh ùng ục, vệt đen di chuyển vào một điểm và khôi phục hình dạng con sói.
“Geh, ra là con quái vật như thế. Một con slime?”
[Gururu…! Ngươi không, qua được đâu!]
“Hể biết nói à…? Chuyện này là tệ nhất, tệ nhất luôn… Ta không muốn đánh.”
Tuy nói vậy, anh rút kiếm khỏi vỏ đeo ở hông. Đối thủ đã nhe nanh, anh mà không chuẩn bị thì chỉ có nước chấm hết.
Anh đúng là đã nhận nhiệm vụ, nhưng hẳn do nhầm lẫn—là biểu cảm hiện trên khuôn mặt anh.
[Garururu!… Hỡi lửa, bùng cháy rực rỡ và phát nổ—[Bom Lửa]!]
“Uwaaah!? Đợi đã—Ta chưa nghe về ma thuật bao giờ!?”
Wataru dùng kiếm hứng bom lửa Rin phóng vào. Bom lửa bị cắt làm đôi, nổ tung sau lưng Wataru.
[Hoh, nai xừ.]
“Aah, bất ngờ đấy! Ừ, hiểu rồi. Nói chuyện tí nào! Nếu mi có thể nói hãy làm vậy!”
[Mu? Được thôi.]
“Eh, nghiêm túc chứ? À không, cũng tốt nếu mi muốn nói chuyện.”
Wataru không thể giấu ngạc nhiên thốt lên.
Cuối cùng thì anh không ý định giết kẻ địch biết nói dù chúng là quái vật. Sẽ là câu chuyện khác hoàn toàn nếu chúng giết chóc vì niềm vui.
Tuy rằng nhiều nạn nhân do Rin gây ra, anh tạm gác qua một bên. Ngay từ đầu, mạo hiểm giả là nghề lành ít dữ nhiều, nên nạn nhân trong hầm ngục không thực sự được tính.
Anh cũng không nghe nói nạn nhân bên ngoài hầm ngục. Do đó, Wataru cho rằng đáng để thương lượng.
[Vậy thì, đầu tiên ta sẽ ăn ngươi, ở yên đó.]
“À tất nhiên—gì cơ!? Đầu tiên ăn ta!?”
[Đầu tiên, ăn rồi, nói chuyện sau.]
“Mi muốn nói cùng người trong dạ dày chắc!? Đấy là giết họ!”
[Không đâu? Đến nay, ta đã nói chuyện cùng hai người sau khi, ăn chúng.]
Nó đã gặp hai người có thể nói chuyện sau khi bị ăn? Wataru đầy ngạc nhiên.
Thực ra một trong hai là golem và Rin không phân biệt giữa quái hay con người.
[Và giờ ăn, nào.]
“Gì—!? Giải lao, giải lao! Đành như này, ta sẽ chia sẻ hộp sandwich, hãy chịu đựng chút."
[Sandwitch? Đó là gì?]
“… Fufufu, đây là bữa sáng của nhà trọ ngay bên ngoài cửa vào hầm ngục. Ta nhờ họ gói lại làm bữa trưa! Dùng bánh mì trắng đúng là ngon, và hương vị mang tính quyết định ở đây là mayonnaise!”
[Hiểu rồi. Đưa đây, ta ăn.]
Trông như Wataru đã thu hút được sự thích thú của Rin, nó di chuyển chân trước như thể thúc giục anh.
“[Kho Đồ]… à đây. Ta sẽ đặt ra cái đĩa này, và để đây, được chứ?”
[Umu.]
Đặt sandwich lên một đĩa trắng ở trung tâm phòng. Sau khi Wataru di chuyển ra xa, Rin lại gần và—sau khi ngửi vài hơi—nuốt cả cái đĩa vào bụng.
“Đợi đã—! Cái đĩa yêu thích của ta… ờ-ờm thôi được, vẫn còn bốn cái khác. Ta tìm được từ hầm ngục này…”
[Hoh, sandwitch, là, đồ tốt. Mềm, và giòn.]
“… Mi đang nói về dưa chuột à? Umm, ta có thêm, muốn không?”
[Đưa đây.]
Anh quyết định dùng đĩa gỗ để bày thức ăn lần này. Lấy ra thêm sandwich, anh đặt lên đĩa gỗ trên sàn.
[Oi. Khác loại, ban nãy! Garururu!]
“… Thấy chưa!? Đồ ngon đúng không? Đĩa đâu!? Chết tiệt, thôi được, đây!”
Wataru lần này lấy ra đĩa trắng.
… Anh kiếm được bộ gồm 5 cái từ rương kho báu, nên còn ba cái.
[Mu? Lần này, không có gì, ở trên?]
“Mi cũng muốn cướp chúng khỏi ta sao!? Không, được rồi. Đây, một cái sandwich. Trên đĩa.”
Khi Wataru lấy thêm sandwich đặt lên đĩa, Rin lại ăn tất với một ngoạm.
[Umu. Om, nom… nom, nom… hmph. Sandwitch, ngon. Nhưng dù sao không cần cần thứ ở trên.]
"Má nó! Trả lại bữa trưa đây! Thứ ở trên là sandwich, bên dưới là cái đĩa!”
[Kuku, khá, ngon. Được, chúng ta sẽ nói chuyện. Trước tiên, thêm cái nữa. Đưa đây]
“Yay cảm ơn! Má nooó!”
Chưa kể độc nhất kỹ anh hùng của Wataru, [Siêu May Mắn: Lv1] đã phát huy hết hiệu lực mà không có lý do cụ thể nào. Anh chưa hiểu chính xác chuyện gì diễn ra, nhưng biến thành họ mở tiệc rượu cùng nhau. Anh ngủ thiếp đi trong phòng, nhưng không bị cảm lạnh nhờ hệ thống sưởi hoạt động.
☆
“Và ờm, đó là cách bọn tôi chả hiểu sao thân nhau.”
“Oi, Anh Hùng-sama? Anh nói sẽ quay về mà không đánh quái vật?”
Anh ta hờ hững trở về. Rin vẫn an toàn bảo vệ phòng.
Mà anh đầy mùi cồn, dùng [Tẩy Sạch] đuy.
Hơn nữaaa, anh nói bỏ rượu đến khi trả nợ xong, quên rồi?
"Không không không, tôi tất nhiên không chỉ quay về! Tôi nhận được lời hứa!”
“Lời hứa?”
"Ngay cả khi gặp người, nó sẽ tha sống nếu họ đưa một cái đĩa trắng!"
Anh Hùng Wataru trông như vừa giải quyết tình huống. Tôi muốn đấm anh ta.
Nhưng đó không phải lời hứa tệ. Nếu Rin hứa, nó có lẽ giữ lời. Miễn là nó không đãng trí quên lần này.
… Hãy tăng giá bán đĩa trắng. Mức giá nào là ổn ta?
"À hình như nó sẽ để người ta nửa sống nửa chết nếu cái đĩa không phải màu trắng!"
“Eeh… vậy, anh tin nó?”
"Tôi nghĩ thế?"
"Trên cơ sở nào?"
"Trực giác… đoán vậy? Ờm tôi không nghĩ bản chất của nó xấu."
Anh ta có lẽ không sai, nhưng khiến tôi khó chịu. Với tư cách trưởng làng và mạo hiểm giả, không có thời gian để tôi tranh cãi.
“… Vậy, chuyện gì xảy ra nếu có người muốn tiến xa hơn trong hầm ngục?”
“Ah—”
“Đừng có “Ah”, anh hùng đần!”
"Không, nhưng…! Nó sẽ rời đi vào mùa xuân! Kiên nhẫn cho đến lúc đó!”
Tên này, anh ta nhận được nhiều thông tin tới vậy từ nó?
Cuối cùng, Rin không bị anh hùng tiêu diệt vì vài lý do. Anh ta không nhận được thưởng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tôi đưa 5 đĩa trắng làm phần thưởng nhờ thông tin có ích.
Anh ta vui mừng bởi mấy cái đĩa đều bị ăn sạch, nên tốt thôi.