• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 234: Tồn tại mang tên Leona 2

Độ dài 1,092 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-19 03:57:17

“Ta muốn trở thành [Boss Cuối]!”

Leona lặp lại lần hai. Có lẽ vì điều đó rất quan trọng.

Ý cô là gì? Leona tiếp lời khi tôi định hỏi.

“Ta, ừm, muốn dùng sức mạnh theo cách ta muốn, khi ta muốn, làm chuyện ta muốn, ích kỷ, nhẫn tâm, vô trách nhiệm, và không bao giờ nghĩ về những thứ kìm hãm mọi người như xin lỗi, lý do, cân nhắc, bất tiện và thuận tiện. Ta chỉ muốn tận hưởng bản thân… Tóm lại, ta muốn làm mọi điều ta thích trong thế giới này, ta muốn trở thành Boss Cuối! Fufufu.”

Leona cười vui vẻ. Nhưng chưa kết thúc. 

“Gần đây hay có kiểu bẻ lái Boss Cuối như [Hắn thật ra là người tốt] hay [Không còn lựa chọn nào khác] hay [Kẻ ác duy nhất thực ra là loài người]? Ngu ngốc làm sao, ta ghét chuyện như thế. Boss Cuối đáng lẽ phải hành động theo nguyện vọng và sử dụng sức mạnh theo cách chúng muốn. Một kẻ phản diện chà đạp, chiếm đoạt, vơ vét, và đánh cắp mọi thứ mà không mảnh may cảm thấy tội lỗi. Ta muốn loại đặc quyền tuyệt đối đó.”

Nói cách khác, là người toàn tâm theo đuổi sự ích kỷ. Có vẻ Boss Cuối là tồn tại mang tên Leona.

“Thế giới này có Quỷ Vương, và cũng là thần. Dẫu tự nhận là Quỷ Vương, nhưng hắn là Lõi Hầm Ngục. Họa Thần là Quang Thần và Ám Thần là Tà Thần—Thần Sáng Tạo không làm gì cả. Bọn họ không mang lại cảm giác của Boss Cuối tí nào nhỉ? Đó chính là lý do ta trở thành và mọi chuyện là vậy.”

Như thế sao… tốt hơn tôi không nên hiểu. 

… Khoan. Quang Thần là Họa Thần và Ám Thần là Ác Thần, cái gì cơ? Lần đầu tôi nghe đấy! Còn có vị thần tên là Thần Sáng Tạo? Và ông ta ở mức tạo ra vạn vật à? Làm ơn đừng nói mấy câu điên rồ như thể không là gì…

“Aah, nhưng ta có nguyên tắc riêng của mình! Một trò chơi với vài điểm chấp càng trở nên thú vị.”

“… Tôi hỏi được không? Điểm chấp là ý gì?”

“Ufufu, khá nhiều, nhưng nếu nói đơn giản… Ta thích những đứa trẻ làm hài lòng mình. Ta không phấn khích với việc giết chúng, trái lại ta ban phước lành khiến chúng không chết.”

Là lời nguyền mới đúng…

“Ta dành thời gian và nỗ lực để giáo dục những đứa trẻ mạnh mẽ và khôn ngoan. Hy vọng chúng có thể giết ta vào một nào đẹp trời nào đó. Cho nên đến lúc chúng đủ sức giết ta, ta sẽ thu hoạch chúng… Aah, không đợi được! Ước mơ của ta là biến những đứa bé yêu vào một ngày đủ sức giết ta thành những thú cưng không làm gì được ngoài phẫn nộ và chửi rủa! Ta nóng lòng muốn xem chuyện gì diễn ra khi ta vẫn còn yêu thương chúng… Hah hah!”

“Loại tình yêu điên cuồng, cảm xúc bị hủy hoại đó… được gọi là yandere nhỉ?”

“Keima-san, ta sẽ nâng sức mạnh của cậu tới giới hạn nếu cậu là ứng viên vị trí một trong các thú cưng của ta. Nghĩ sao, muốn ký khế ước không?”

“Xin lỗi, tôi từ chối.”

“Ah, tiếc ghê. Đáng ngạc nhiên là có nhiều kẻ muốn mạnh hơn đến nỗi bán linh hồn cho ác quỷ. Thậm chí, xác suất chúng ký khế ước sau khi ta đề nghị khoảng 80%. À, ta cũng sẽ giữ lời hứa. Đó là nguyên tắc khác của ta.”

“… Leona, cô là ác quỷ sao?”

“Ơ kìa, gọi một thiếu nữ ngây thơ khả ái là ác quỷ… Rất đáng khen. Ờ, có vài kẻ tà giáo tôn sùng ta làm [Thần Hỗn Mang] hay gì đó, nên khả năng ta cũng là ác quỷ.”

Người này hỏng rồi, tôi phải nhanh làm gì đó… nhưng không thể biến thành cuộc chiến. 

“Đến lượt cậu, Keima-san. Người có hoàn cảnh tương tự ta, cậu mong ước gì ở thế giới này? Nếu muốn nửa thế giới, cậu có thể đồng hành cùng ta.”

Hoàn cảnh tương tự, cô ta có lẽ nhắc đến hai thứ xung đột lẫn nhau, rằng tôi vừa là Chủ Hầm Ngục và Anh Hùng.

Nhưng mong ước của tôi à? Tôi nhận ra rồi. 

“Tôi không muốn gì đó lớn lao như nửa thế giới. Tôi chỉ muốn được ngủ yên bình.”

“Ồ, thật đáng yêu. Có một giấc mơ đơn giản như thế là chuyện tốt. Ngoại trừ sự nhàm vãi c*t của nó.”

“Cám ơn lời khen. Tôi cũng nghĩ ước mơ của cô rất tuyệt—nếu cô hiểu nghe rắc rối đến vô lý.”

“Nhắc mới thấy đúng là rắc rối. Chúng ta đã là bạn bè! Đúng hơn là bạn thân!”

“Nói trước tôi không trả phí kết bạn hay ký khế ước nào đâu.”

“Aw, tiếc ghê. Ờ không sao Haku-chan đã trả phí rồi. Nơi này là chỗ yêu thích của Haku-chan, nên ta hứa không phá hỏng.”

Haku-san đang trả phí bạn bè gì à… ồ, đó là lý do chị ấy đi săn lùng và tấn công các hầm ngục một thời gian dài? Lẽ nào… không, dừng lại ở đây. Chỉ là tưởng tượng của tôi.

“Ta sẽ sống ở đây một thời gian. Thỉnh thoảng ta sẽ đi dạo vài vòng, nhưng cậu không phiền đâu nhỉ?”

“… Tôi không bận tâm vì cô phần nào giống nhân loại, nhưng đừng nói gì gây rắc rối nhé? Bao gồm cả mấy đứa cháu.”

“Tương tự với Succubus. Họ không khác gì nhân loại nếu giấu đi vài bộ phận. Như nữ bồi bàn ở đây nè… ooh? Tại sao sức tấn công của con bé là 0? Chuyện đó siêuuu thú vị!”

“Đừng hỏi.”

Leona búng tay lần nữa. Tiếng ồn xung quanh quay trở lại.

“Cám ơn vì bữa ăn. Thêm chút gạo vào lương thực lần tới cho bọn ta nhé?”

“Tôi sẽ xem xét.”

Trả lại chiếc đĩa đã ăn xong, Leona rời khỏi phòng ăn. 

“… Má ơi, tưởng sắp chết…”

Mồ hôi túa ra. 

Tôi đã mất ý thức nếu tắt [Kháng Ngất].

… Từ giờ, tôi nên dùng [Siêu Biến Hình] kể cả trong nhà trọ nhỉ?

Tôi ăn bữa tối nguội lạnh và trở về phòng. 

Nhân tiện, sau khi thành bữa ăn của Succubus, Setsuna và Nayuta được lăn ra ngoài hầm ngục vào hôm sau với đôi mắt trống rỗng. Golem của bọn tôi là người lăn họ ra.

Cố đừng bị cảm ngoài trời nhé?

Bình luận (0)Facebook