Chương 10: Elena và Sara
Độ dài 6,257 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 15:12:18
Akira đã chú tâm vào luyện tập bắn súng tại vùng đất hoang gần khu tàn tích Thành phố Kuzusuhara.
Cậu cố gắng giữ đúng tư thế trong khi đang cầm khẩu súng của mình. Nhìn qua thiết bị ngắm, Akira đang cố gắng căn chỉnh Đường Quỹ đạo Ước tính, gọi gọn là Đường TP[note19586], ngắm vào một hòn đá nhỏ. Nhưng Đường TP màu xanh lam, xuất hiện nhờ sự hỗ trợ của Alpha, đang động đậy nhẹ do hơi thở của Akira.
Akira hít một hơi thật sâu, nín thở và tập trung. Khi Đường TP màu xanh lam ngừng động đậy, ngay lập tức cậu bóp cò.
Viên đạn bắn ra từ họng súng xé toạc không gian theo một đường thẳng trước khi trúng vào hòn đá. Nó phá tan hòn đá thành từng mảnh, và bắn hết lên không trung.
「Whoa! Bắn vậy đã ổn chưa?」
Sau khi bắn trúng mục tiêu 3 lần liên tiếp, Akira cảm thấy kỹ năng bắn súng của mình đã tăng thêm một bậc và mỉm cười rất vui vẻ. Akira hiểu rằng cậu vẫn hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của Alpha và sẽ không thể tự mình bắn trúng mục tiêu. Nhưng rõ ràng, kỹ năng của cậu đã tốt hơn rất nhiều so với lúc chỉ là một kẻ nghiệp dư.
Alpha cũng mỉm cười vui vẻ.
『Có vẻ như cậu đã hoàn toàn vượt qua ngưỡng Thợ săn nghiệp dư rồi đấy. Cậu đang làm rất tốt và sự cải thiện của cậu cũng khá tuyệt vời.』
Nếu được ai đó khen ngợi sau khi làm việc quá lâu, thì rõ ràng người ta sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, và ngay cả với một con người hoài nghi như Akira cũng không ngoại lệ. Khi Akira mỉm cười với Alpha, cô liền mỉm cười lại với ý nghĩa sâu sắc hơn.
『Lần luyện tập tiếp theo, cậu cũng hãy luyện tập chăm chỉ như này. Do hiện tại đã hoàn thành xong một bước rồi, vậy nên hãy chuyển sang bước tiếp theo thôi. Chúng ta sẽ thay đổi mục tiêu, nói là vậy nhưng cậu chỉ cần làm những gì cậu đã làm cho đến bây giờ. Hãy bắn với suy nghĩ cậu sẽ bị giết nếu bắn trượt.』
Ngay sau đó, Alpha chỉ vào mục tiêu tiếp theo của Akira. Cậu tỏ ra có hơi nhức nhối khi đưa tầm nhìn của mình hướng về đó. Và vẻ mặt của Akira ngay lập tức tái nhợt đi khi mục tiêu tiếp theo rơi vào tầm nhìn của cậu. Đó là một con Weapon Dog suýt nữa đã giết cậu hôm trước.
Con Weapon Dog dài 2 mét. Là một con quái vật to lớn khủng khiếp với khẩu súng nòng xoay mọc ở trên lưng. Sự hiện diện của con quái vật vô cùng đáng sợ khi nó không tỏ vẻ lén lút chút nào cả. Nhưng tuy thế mà Akira lại không hề nhận ra sự hiện diện của nó cho đến bây giờ.
Akira sững sờ một chút, nhưng cậu ngay lập tức lấy lại ý thức và chuẩn bị chạy đi thì Alpha mỉm cười và nói.
『Đừng hoảng sợ, con Weapon Dog đó chỉ là một hình ảnh thôi.』
Akira bất giác nhìn sang Alpha. Khi thấy cô mỉm cười và nói không có gì nguy hiểm cả, cậu đã bình tĩnh trở lại. Với vẻ mặt vẫn còn nghi ngờ, Akira vẫn giữ nòng súng hướng về con Weapon Dog. Trái tim cậu đập thình thịch với nhịp độ như sắp nổ tung. Con quái vật trông rất thật cho dù Akira có nhìn như thế nào đi nữa. Nhưng bởi nó hoàn toàn đứng yên và không có bất kỳ phản ứng nào, dù cậu đã nhắm Đường TP vào nó. Nên cuối cùng Akira cũng hiểu ra rằng con quái vật không phải là thật và thở phào nhẹ nhõm.
「Đừng doạ tôi như thế chứ.」
Mặc dù Akira đang nhìn Alpha với vẻ mặt giận dữ, nhưng Alpha vẫn không ngừng mỉm cười với cậu.
『Kể từ giờ, cậu sẽ phải chiến đấu với rất nhiều quái vật. Vậy nên, cậu cần phải làm quen với chúng và biết cách phản ứng như thế nào khi một quái vật đột nhiên xuất hiện. Nếu bị choáng váng như vừa rồi, thì cậu sẽ bị giết đấy.』
Alpha đưa cho Akira tín hiệu tiếp tục luyện tập, vì thế, cậu đã sẵn sàng sử dụng súng mà không do dự.
『Điểm yếu của nó là ở chỗ giữa hai mắt ấy. Hãy giết nó trong một phát bắn.』
Akira quan sát mục tiêu của mình thông qua thiết bị ngắm. Mục tiêu của cậu được một chiếc khung màu đỏ bao quanh với một chỉ số đặt tại điểm yếu của con quái vật. Akira cố gắng căn chỉnh Đường TP màu xanh với điểm yếu đó, nhưng tay cậu lại cứ run lẩy bẩy, khiến cho Đường TP cũng động đậy không nhất quán.
(... Bình tĩnh lại nào, con quái vật đó chỉ là một hình ảnh. Nó chỉ như một mục tiêu khác giống với hòn đá nhỏ thôi mà...)
Ngay cả khi đã hiểu điều đó, nhưng những thứ đáng sợ vẫn đáng sợ với Akira. Đó là một con quái vật suýt nữa đã giết cậu, ngoài thực tế rằng nó không hề di chuyển chút nào, thì hình ảnh của nó trông vô cùng chân thực. Hơn nữa, vì Akira đang phải ngắm bắn, nên cậu buộc phải nhìn vào nó. Thật sự rất khó để Akira giữ được sự bình tĩnh.
Akira hít vài hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại từng chút một. Cậu nắm chặt hơn bàn tay vẫn còn run rẩy để trấn áp sự động đậy của Đường TP. Cố gắng giữ bình tĩnh, Akira ngừng thở, tập trung và bóp cò.
Cậu đã làm tất cả những gì có thể, nhưng viên đạn không trúng vào điểm yếu của con Weapon Dog. Thậm chí còn không trúng vào con Weapon Dog nữa là. Mà thay vào đó, nó găm xuống mặt đất cách không quá xa con quái vật.
Ngay sau đó, con Weapon Dog di chuyển. Nó đổi hướng cơ thể to lớn nó rất nhanh như thể đang phản ứng với phát bắn của Akira và chĩa khẩu súng nòng xoay về phía cậu. Akira vẫn đang quan sát con quái vật qua thiết bị ngắm trên khẩu súng, đã đông cứng lại ngay tức khắc. Và rồi, khẩu súng nòng xoay bắt đầu xoay và tạo ra tia sáng từ họng súng to tướng.
"Mình bị giết mất" Akira đã nghĩ vậy trong khi cứng đơ người lại tại chỗ.
Nhưng thật ngạc nhiên, những viên đạn không xả vào Akira và cậu cũng chưa chết. Thậm chí còn không cảm thấy đau chút nào. Akira đã rất bối rối cho đến khi nhớ lại rằng con quái vật đó chỉ là một hình ảnh.
Nếu không phải là luyện tập, thì cậu đã chết ngay tại đây rồi. Akira cuối cùng cũng hiểu tại sao Alpha lại cho cậu xem cảnh đó. Cậu thở dài trong khi cố giữ cho cơ thể khập khiễng của mình khỏi khuỵ xuống.
「Phải nói trước cho tôi vào lần tiếp theo đấy...」
Akira nhìn về phía Alpha với ánh mắt phản đối trong khi vẫn đang nhão hết cả người ra, nhưng Alpha chỉ chỉ ngón tay xuống đất. Có một xác chết bị đạn bắn nằm dưới đó. Và khi Akira nhận ra khuôn mặt của xác chết, mặt cậu tái nhợt ngay lập tức. Đó là một hình ảnh xác chết của Akira.
『Nếu không thể nhắm trúng vào điểm yếu và tiêu diệt con quái vật trong một phát bắn, thì ít ra, phát bắn của cậu cũng phải khiến nó yếu đi đến mức không còn di chuyển được nữa chứ. Nếu không, nó sẽ phản công và cậu sẽ kết thúc như thế này đấy. Cậu sẽ chết nếu bắn trượt, không phải tôi đã bảo cậu hãy nhắm vào chỗ đó sao? Cậu hãy tập luyện nghiêm túc vào để không có kết cục như thế này trong một cuộc chiến thực sự.』
「... Tôi hiểu rồi.」
Khuôn mặt của Akira trở nên co giật trong khi nhìn vào hình ảnh xác chết của bản thân mình lẫn Alpha, người vẫn mỉm cười như thường lệ.
Alpha đặt lại hình ảnh con quái vật, và việc luyện tập lại được tiếp tục. Mục tiêu của Akira là một con quái vật mà cậu có thể đánh bại được với trang bị của mình. Nhưng Akira lại không thể bắn trúng được phát nào và liên tục phải chiêm ngưỡng hình ảnh bản thân mình bị giết theo nhiều cách khác nhau, rồi cứ như thế, hình ảnh xác chết cậu nằm rải rác khắp xung quanh. Vừa nhìn vào những xác chết đó, Akira vừa tuyệt vọng tiếp tục luyện tập để không bị nhận phải những kết cục như thế ở trong thế giới thực.
Nhờ những xác chết cứ rải đầy xung quanh, Akira cũng bắt đầu quen với việc này. Cậu cố giữ bình tĩnh, nhắm thật cẩn thận, rồi bóp cò trong khi tự trấn an mình rằng lần này chắc chắn sẽ trúng mục tiêu. Nhưng đột nhiên, con quái vật lại biến mất. Trông Akira có vẻ khá ngỡ ngàng trong khi hạ súng xuống. Ngoài ra, toàn bộ những hình ảnh xác chết xung quanh cậu cũng biến mất.
「Alpha, hôm nay chúng ta sẽ nghỉ tại đây à?」
『Không phải vậy, Akira, có người đang đến đây.』
Akira liền tỏ vẻ bối rối và rút ống nhòm ra. Nhờ ống nhòm được tăng cường bởi sự hỗ trợ của Alpha, cậu tìm thấy ngay những người được nhắc tới. Là 2 Thợ săn trên một chiếc xe được thiết kế để đi trong vùng đất hoang.
Khuôn mặt của Akira nhăn nhó lại khi nhìn thấy họ. Cậu nhớ lại lúc bị một cặp Thợ săn khác tấn công vào hôm trước, bởi vậy Akira không thể nào không cảnh giác được. Mặc dù 2 Thợ săn này là con gái, nhưng đó không phải lý do để cậu hạ thấp cảnh giác.
「Đừng nói là họ đến đây để tấn công tôi như lần trước nhá.」
『Theo tôi, hai người này đến đây vì một lý do khác. Cũng có thể họ chỉ đơn giản là đang trên đường đến khu tàn tích Thành phố Kuzusuhara. Nhưng để đề phòng, chúng ta hãy vào khu tàn tích thôi. Vì họ đang đi xe hơi, mà nếu thực sự muốn tấn công cậu, thì cậu sẽ không thể chạy trốn khỏi họ ở nơi này đâu.』
Thợ săn này bắt gặp các Thợ săn khác tại vùng đất hoang không phải là chuyện hiếm, cũng như chuyện các Thợ săn đó không hề thiện chí chút nào cũng không phải hiếm có. Thế là, cả hai bên sẽ đề phòng và tạo ra một bầu không khí căng thẳng, và rồi bầu không khí căng thẳng ấy thường xuyên dẫn tới một cuộc chiến chỉ vì những chuyện tầm phào.
Akira đã siêu nhận thức về họ. Và một nửa tinh thần dành cho một cuộc chiến đã được thiết lập. Suy nghĩ về cách các thợ săn khác sẽ phản ứng với cậu, Alpha quyết định bảo Akira rút khỏi nơi này.
「Tôi hiểu rồi, đi thôi.」
Akira ngay lập tức kéo chiếc ba lô của mình lên và chạy vào khu tàn tích thành phố Kuzusuhara.
-
Hai nữ Thợ săn đang ngồi trên một chiếc xe được chế tạo đặc biệt để khám phá khu tàn tích. Họ cũng đang hướng tới khu tàn tích Kuzusuhara.
Trang bị của hai người không đạt tiêu chuẩn để khám phá nội khu tàn tích, nhưng rõ ràng vẫn quá ổn để khám phá vùng ngoại ô khu tàn tích. Không tính nhóm Thợ săn đặc biệt có thể giết quái vật bằng tay không, thì hầu hết các Thợ săn đều dùng các trang bị tỷ lệ thuận với kỹ năng của bản thân. Rốt cuộc, đó chỉ là một chỉ số cho thấy một Thợ săn có bao nhiêu kỹ năng vận hành và sử dụng các trang bị mà thôi. Vậy nên, nói một cách ngắn gọn, các Thợ săn khám phá Khu tàn tích Kuzusuhara không hoàn toàn là nghiệp dư nhưng đồng thời cũng không hoàn toàn là chuyên nghiệp.
Elena vừa lái xe vừa nói chuyện với Sara đang ngồi bên cạnh cô.
「Sara, chúng ta sẽ đến sớm thôi, chuẩn bị sẵn sàng đi.」
Sara, đang quan sát khu tàn tích qua ống nhòm, tỏ vẻ khó hiểu.
「Elena, cậu chắc là nơi này chứ?」
「Chúng ta đã thảo luận về vấn đề này hôm qua rồi, phải không? Đây là khu tàn tích duy nhất mà một đứa trẻ cũng có thể đi bộ từ Thành phố Kugamayama đến.」
「Không phải cũng có khả năng cậu bé đó đã tới khu tàn tích khác bằng cách sử dụng dịch vụ thông thường sao?」
「Khác với khu tàn tích Thành phố Kuzusuhara này, các khu tàn tích khác có nhiều dịch vụ đều là những tàn tích nguy hiểm. Tin đồn nói rằng có một cậu bé nghiệp dư đến Trung tâm Trao đổi với một di tích rất đắt tiền. Nếu cậu bé đó cũng lui tới những khu tàn tích khác, thì tin đồn đã không xuất phát từ nơi này, không có gì là lạ cả khi một cậu bé ở khu ổ chuột đến vùng ngoại ô khu tàn tích thành phố Kuzusuhara và tìm thấy một di tích đắt tiền nhờ may mắn thuần túy. Vậy nên, hẳn là phải nơi này.」
Có một tin đồn lan truyền giữa các Thợ săn ở Thành phố Kugamayama về một khu tàn tích gần thành phố nơi mà ngay cả một cậu nhóc cũng có thể tới, đồng thời có rất nhiều di tích đắt tiền bị bỏ sót ở đó.
Rõ ràng, tỉ lệ sống sót qua các khu tàn tích không nguy hiểm là cao hơn. Do đó, những Thợ săn không thể đến các khu tàn tích nguy hiểm đã cho rằng đó là lựa chọn tốt hơn để dành thời gian quét dọn khu tàn tích thay vì chiến đấu với những con quái vật nguy hiểm. Cũng chính vì thế, có những nơi vẫn còn nguyên các di tích sẽ được khám phá hoàn toàn ngay lập tức. Vậy nên, cũng không còn nhiều nơi có mức độ nguy hiểm thấp chưa được khám phá ở gần thành phố cả. Ít nhất, hầu hết các Thợ săn đều nghĩ như vậy.
Nhưng điều đó đã hoàn toàn bị bác bỏ. Rốt cuộc, một cậu nhóc với trang bị nghèo nàn đã mang những di tích đắt tiền tới Trung tâm Trao đổi.
Họ đã nhìn thấy cậu nhóc này, và không chỉ một lần. Thậm chí, cậu còn thường xuyên mang những di tích đến Trung tâm trao đổi và cũng đã tham gia vào một cuộc chiến trong khu ổ chuột để bảo vệ số tiền nhận được. Không những thế, tin đồn còn được cường điệu hơn rằng những Thợ săn bám đuôi cậu nhóc đã tìm ra một nơi chưa được khám phá và kiếm được một khoản tiền khổng lồ. Một tin đồn như vậy đã lan rộng trong thành phố, vì thế, có rất nhiều Thợ săn đã bắt đầu quay lại càn quét khu vực với mức độ nguy hiểm thấp một lần nữa.
Elena và Sara là một trong những Thợ săn đã nghe về tin đồn đó và quyết định càn quét khu vực có mức độ nguy hiểm thấp. Đối với họ, vùng ngoại ô khu tàn tích Thành phố Kuzusuhara không đáng để mất thời gian hơn nữa. Nhưng nếu tin đồn là sự thật, hai người họ nghĩ rằng có thể sẽ gặp may thì sao. Và dù cho tin đồn có sai sự thật, thì cũng không có gì gây nguy hiểm với họ cả. Đó là những gì Elena suy nghĩ khi đưa ra quyết định khám phá lại xung quanh khu tàn tích, và Sara cũng đồng ý với cô.
Tuy nhiên, không như Elena, Sara không lạc quan như vậy.
「Không phải cậu đã tìm kiếm rất kỹ lưỡng nơi đó trước đây rồi sao? Và kết quả tìm kiếm cũng không có gì thực sự tuyệt vời cả. Thành thật mà nói, tớ không mong đợi nhiều vào nơi đó đâu.」
「Ừm thì, không có gì gây hại khi làm việc này cả, phải không nào? Chúng ta hãy tìm kiếm lại nơi đó một lần nữa đi, có lẽ đã có một thứ gì đó đã thay đổi kể từ lần cuối chúng ta đến đây.」
Sau khi Elena nói với giọng điệu lạc quan, ánh mắt cô hướng về phía bộ ngực của Sara và tỏ vẻ lo lắng.
「... Phải rồi, về nanomachine của cậu, chúng ta phải nên bổ sung sớm hơn. Tớ biết cậu đã cắt bớt phần của mình vì chúng ta không kiếm được nhiều tiền gần đây, nhưng cậu có thực sự ổn không vậy?」
Sara nhìn vào bộ ngực của chính mình đang bị thiếu đi những đường nét như trong những ngày huy hoàng của nó. Elena và Sara đều biết rất rõ ý nghĩa của điều này. Và đó cũng chính xác là lý do Sara mỉm cười để không khiến Elena phải lo lắng.
「Được rồi mà, không có gì phải lo lắng đâu.」
Sara là một người tích cực tăng cường cơ thể bằng cách sử dụng nanomachine loại tiêu thụ, và ngực của cô là chỗ để chứa nguồn dự trữ nanomachine đó.
Làm việc như một Thợ săn và chiến đấu với quái vật như 2 mặt của cùng một vấn đề. Kẻ địch của Thợ săn là hậu duệ của vũ khí sinh học được tạo ra bởi thế giới cũ hoặc những cỗ máy hoạt động như cơ chế phòng thủ. Không hề dễ dàng gì khi chiến đấu với những kẻ địch đó bằng cơ thể con người cả. Để chiến đấu với những con quái vật đó, một số thợ săn đã tìm cách tăng cường sức mạnh thể chất của bản thân; mặc bộ đồ tăng cường, lắp chân tay máy, trở thành một cyborg, v.v.
Người ở khu phía đông đã nghiên cứu công nghệ thế giới cũ để chiến đấu chống lại những con quái vật của thế giới cũ, đồng thời đưa ra rất nhiều cách khác nhau để tăng cường khả năng thể chất của con người. Và một trong những cách đó là sử dụng nanomachine. Nanomachine có rất nhiều công dụng khác nhau như sử dụng trường lực để cường hoá cơ bắp, tăng cường tế bào, hay thậm chí còn có thể chỉnh sửa gen. Và khi nhắc tới các nanomachine tiên tiến, thì thậm chí chúng còn có thể thay thế các tế bào của một người bằng các tế bào được tạo ra bởi sợi nano và biến cơ thể họ thành tương tự như một cyborg. Những người đó có thể trông giống hệt như người bình thường, nhưng lại có thể lật đổ cả chiếc xe hay chống được đạn mà không cần sử dụng bộ đồ tăng cường.
Thật ra Sara gần như đã chết vì một hoàn cảnh nhất định và được điều trị bằng cách sử dụng các sợi nano. Việc trị liệu đã thành công, và cô đã thoát khỏi cái chết, thậm chí còn có được một cơ thể được tăng cường. Nhưng cũng bởi vậy mà Sara sẽ không thể sống thiếu nanomachine.
Cơ thể cô đang tích cực tiêu thụ nanomachine trong cuộc sống hàng ngày và mức tiêu thụ sẽ tăng lên mỗi khi cô làm việc như một Thợ săn. Tuy vậy, việc bổ sung nanomachine lại tốn khá nhiều tiền.
Sara thực sự cũng có thể điều trị để thoát khỏi sự phụ thuộc vào nanomachine, nhưng cô sẽ cần một khoản tiền rất lớn, hơn nữa, Sara sẽ chỉ nhận lại một cơ thể yếu ớt. Và điều này sẽ lại càng tốn nhiều tiền hơn để điều trị cơ thể yếu ớt của cô. Tóm lại, những vấn đề này mà chỉ giải quyết bằng tiền là không thể. Và do Sara cũng không phải người giàu có gì cả, nên cô chỉ có thể duy trì hiện trạng.
Một trong những lý do khiến Elena đặt cược vào tin đồn là vì Sara đang rất cần tiền để duy trì cuộc sống. Chưa kể Sara, người nắm giữ hỏa lực chính trong hai người sẽ được giảm bớt gánh nặng nếu họ khám phá khu vực chỉ có quái vật yếu. Lượng nanomachine mà Sara tiêu thụ khi chiến đấu đã được bổ sung bằng cách phân phối lượng dự trữ nanomachine trong ngực, và hiện tại ngực của cô đã bị thu nhỏ lại. Bởi Elena đã biết nó trông như thế nào khi Sara được bơm đầy nanomachine, nên cô không thể không lo lắng khi nhìn vào tình trạng hiện tại của Sara.
Elena nhìn chăm chú vào Sara và nói.
「... Cậu là người hiểu cơ thể của mình nhất, vậy nên tớ sẽ không nói nhiều. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, tớ sẽ bán trang bị cá nhân mình và ép cậu phải nạp nanomachine đấy, hiểu chưa.」
Sara nhìn lại Elena với ánh mắt mãnh liệt không kém.
「Thôi đừng làm vậy. Nếu cậu làm vậy, chúng ta sẽ còn ít trang bị và càng khó kiếm tiền hơn. Cậu có biết chúng ta đã phải mất bao lâu để kiếm được toàn bộ số trang bị này không?」
「Nhưng những trang bị này không là gì so với mạng sống của cậu cả. Nếu tình huống ép buộc, tớ sẽ làm vậy, và rồi chúng ta hãy lại cùng nhau đi lên trở lại. Còn nếu chuyến thám hiểm ngày hôm nay diễn ra tốt đẹp, chúng ta sẽ chi tiền trước để bổ sung nanomachine cho cậu, được chứ?」
Elena sẽ không chấp nhận bất kỳ sự phản đối nào. Mắt cô đang nói như vậy. Hai người họ đã là bạn từ trước cả khi trở thành Thợ săn. Cuộc trò chuyện đã đi đến một tình huống mà một người nên lùi lại hoặc sẽ không đạt được bất kỳ thỏa hiệp nào, vì vậy Sara chỉ biết chấp nhận và nở một nụ cười nhẹ.
「Được rồi, tớ hiểu rồi. Mặc dù vậy, nghiêm túc mà nói, chúng ta thực sự không thể sống thiếu tiền.」
Elena mỉm cười lại với Sara.
「Cậu đang nói gì thế? Thợ săn là như vậy mà, phải không nào?」
「Chà, đúng vậy nhỉ.」
Với rất nhiều điều trong tâm trí, Elena và Sara hướng đến khu tàn tích Thành phố Kuzusuhara trong khi mỉm cười.
-
Akira vẫn đang di chuyển quanh vùng ngoại ô khu tàn tích Thành phố Kuzusuhara. Cậu đã nghĩ đến việc tìm kiếm các di tích kể từ lúc đến khu tàn tích, nhưng cũng có rất nhiều Thợ săn khác trong khu tàn tích. Vì thế, Akira phải tiếp tục di chuyển để tránh khỏi họ.
Nhờ khả năng phát hiện kẻ thù nhanh nhạy của Alpha, Akira đã có thể tránh chạm mặt với bất kỳ con quái vật hay Thợ săn nào. Tuy nhiên, cậu cũng không thể tìm kiếm di tích hay tiếp tục luyện tập bắn súng, vì thế Akira có hơi thất vọng.
『Akira, tiếp tục di chuyển thôi.』
「Lại nữa sao? Tại sao nơi này lại có rất nhiều người đến vậy chứ? Và còn nữa, điều này thực sự bình thường với một khu tàn tích như thế này sao?」
『Đều là phụ thuộc vào khu tàn tích, nhưng khu tàn tích này đã bị bỏ hoang. Khi tôi gặp cậu, thậm chí còn không có một Thợ săn nào khác ngoài cậu. Và ngay cả sau đó, những Thợ săn khác mà tôi thấy quanh nơi này chỉ có hai tên mà cậu đã giết hôm trước.』
Biểu cảm của Akira trở nên nhăn nhó.
「... Thế vậy, không phải là bọn họ đang lần mò, tìm kiếm tôi sao?」
Akira khá lo lắng, cậu không thể gạt bỏ suy nghĩ những Thợ săn đang tìm kiếm cậu vì lý do y hệt như cặp Thợ săn đã theo đuôi cậu vào hôm trước. Nhưng lần này, họ mang theo rất nhiều Thợ săn.
Alpha mỉm cười và cố trấn tĩnh Akira.
『Đừng lo, ngay cả vậy, cậu sẽ ổn thôi vì đã có tôi mà.』
「Ừm, tôi rất trông cậy vào cô về khoản đó, nhưng...」
『Hơn nữa, theo tôi, những Thợ săn đó không nhắm đến mục tiêu cụ thể nào với cậu đâu. Tôi đã hiểu mơ hồ về mục đích họ ở đây. Cũng chính vì thế tôi mới nói, không có gì phải lo cả.』
Sau đó Alpha đã tiến hành giải thích cho Akira về tin đồn mà Elena và các thợ săn khác đã nghe thấy, nguồn gốc của tin đồn và những điều mà các Thợ săn khác đang tìm kiếm sau khi nghe tin đồn. Nghe xong lời giải thích của Alpha, Akira nhận ra rằng cậu chính là nguyên do cho mọi việc đang diễn ra, và vì thế mà khuôn mặt cậu đã tái nhợt hẳn đi.
「Vậy ra đó là những gì đang diễn ra sao. Thật là rắc rối.」
『Ừm, vì chỉ là tin đồn thôi. Tôi chắc rằng chỉ có một nửa số người biết tin đồn là thực sự tin vào nó. Tin đồn sẽ biến mất nhanh thôi ngay khi các Thợ săn hiểu ra rằng sẽ không thể tìm thấy bất kỳ di tích nào. Cũng chính vì thế, theo tôi, cậu không cần phải lo lắng về vấn đề này đâu. Đi thôi.』
Akira cảm thấy khá phức tạp về những Thợ săn đang lan tràn khắp khu tàn tích bởi những việc cậu đã làm, nhưng Akira không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, vậy nên cậu gạt cảm xúc đó sang một bên, và tiếp tục đi trong khu tàn tích theo chỉ dẫn của Alpha.
-
Về phần Elena và Sara, họ vẫn chưa nhận được kết quả nào. Mặc dù Sara rất mong đợi về nó, nhưng cô vẫn cảm thấy khá thất vọng và thở dài.
「Mặc dù không có mong đợi nhiều, nhưng tớ cũng không ngờ rằng nó sẽ không đem lại kết quả nào.」
Elena mỉm cười cay đắng và cố gắng động viên Sara.
「Nếu dễ dàng đến vậy, thì đã có người phát hiện ra trước rồi, đúng chứ. Hãy cứ kiên nhẫn tiếp tục tìm kiếm nào.」
「Dù cậu có nói vậy, nhưng tớ không hề có cảm giác như chúng ta sẽ tìm thấy thứ gì đó nếu cứ tìm kiếm một cách mơ hồ như thế này. Elena, cậu có theo bất kỳ một dấu vết nào không vậy?」
「Thực ra, tớ đang tìm kiếm dấu chân của cậu bé đó. Nếu đúng là có một cậu bé tìm ra một khu vực chưa được khám phá như tin đồn, thì rất có khả năng tồn tại những dấu chân nhỏ dẫn chúng ta đến đó.」
「Đúng như mong đợi, cậu luôn có một quan điểm độc đáo.」
Công việc trong nhóm của Elena được phân phối rất rõ ràng. Elena chịu trách nhiệm thu thập thông tin, còn Sara thì chịu trách nhiệm chiến đấu. Và hai người cũng được trang bị khá ổn so với công việc tương ứng của mình.
Trang bị chính của Elena là thiết bị thu thập thông tin. Đó là một thiết bị công nghệ cao để trinh sát bao gồm máy dò chuyển động, bản đồ sonar[note19587] và phạm vi tăng cường. Cô đã sử dụng nó để thu thập thông tin trên phạm vi rộng như thiết lập bản đồ khu tàn tích hay quét và định vị nơi ẩn náu của kẻ địch. Elena cũng có một khẩu súng, nhưng so với thiết bị của Sara, khẩu súng của cô chỉ là một trang bị nhẹ.
Trang bị chính của Sara là một khẩu súng mạnh mẽ. Thông thường, người ta sẽ cần sử dụng quần áo tăng cường để xử lý trọng lượng và độ giật của khẩu súng, nhưng cô có thể xoay nó như không có gì nhờ cơ thể tăng cường của mình. Về phần áo giáp, Sara được trang bị một bộ giáp chắc chắn để xử lý tình huống khi cần phải trở thành tấm khiên cho Elena.
Elena sẽ tìm ra kẻ địch, sau đó Sara sẽ chăm sóc kẻ địch. Đôi khi Sara cũng sẽ đi một mình mà không có Elena, đó là cách nhóm Elena khám phá khu tàn tích.
Elena, người chịu trách nhiệm thu thập thông tin đã làm tất cả những gì có thể để trả lời những kỳ vọng của Sara. Chính vì những kỹ năng tuyệt vời của Elena mà cô đã có thể tìm thấy dấu chân trong khu tàn tích đầy bụi bay xung quanh. Nhưng kết quả không như mong đợi. Vì vậy, Elena chỉ có thể trả lời lại Sara với một tiếng cười cay đắng.
「Ừm thì, tớ vẫn chưa thể tìm thấy bất kỳ dấu chân nhỏ nào, nhưng tớ đã tìm thấy rất nhiều dấu chân của người lớn.」
「Vẫn còn tốt hơn là tìm kiếm một cách mù quáng. Vậy tiếp theo chúng ta sẽ tìm kiếm ở chỗ nào?」
「Chúng ta hãy thử tìm ở những nơi mà đứa trẻ có thể tới đi. À, đúng rồi, để tớ nói với cậu điều này khi còn có cơ hội, Sara. Sương mù không màu ngày càng dày hơn rồi đấy, vì vậy hãy cẩn thận vào.」
「Hiểu rồi. Nếu điều này trở nên tồi tệ hơn, thì chúng ta sẽ quay lại. Elena, tớ sẽ để cho cậu quyết định khi nào thì trở về.」
Sau đó, Elena và Sara di chuyển sâu hơn vào khu tàn tích trong khi vẫn đề phòng cảnh giác.
-
Akira di chuyển một cách thật cẩn thận trong khu tàn tích. Để tránh chạm mặt các Thợ săn khác, cậu đã trốn trong một tòa nhà bỏ hoang. Cậu đang theo dõi tình hình bên ngoài tòa nhà qua một ống nhòm.
Mỗi lần tìm thấy một Hunter khác qua ống nhòm của mình, Akira sẽ tự hỏi liệu Hunter đó trở về sớm không. Còn Alpha thì quan sát hành động của cậu và nói.
『Akira, vì đây là cơ hội tốt, tôi sẽ giải thích cho cậu về màn sương không màu.』
「Sương mù không màu?」
『Đúng vậy. Nó đang bắt đầu dày hơn rồi đấy. Hãy nhìn về hướng kia đi.』
Ngay sau đó, Alpha lọt vào tầm nhìn thông qua ống nhòm của Akira và đang chỉ ngón tay về một phía.
『Thử nhìn hướng kia và hướng này xem, cậu có nhận ra sự khác biệt không?』
「... Tôi không thấy sự khác biệt nào cả, trông như nhau mà.」
『Cậu chắc chưa?』
Alpha mỉm cười với Akira như thể đang thúc giục cậu quan sát lại lần nữa. Vậy nên, Akira đã nhìn lại một lần nữa nhưng cẩn thận hơn so với lần trước. Tuy nhiên, cậu chỉ có thể nhìn thấy những tòa nhà xếp thành hàng ở cả hai phía, một cảnh tượng phổ biến trong khu tàn tích. Với cậu, trông chúng y hệt nhau. Nhưng bởi Alpha có vẻ như đang mong đợi một câu trả lời, nên Akira đã cố gắng hết sức để tìm kiếm sự khác biệt giữa chúng.
「... Nếu nói một cách khắt khe, thì tôi nghĩ bên phải có phần mờ nhạt hơn.」
Alpha mỉm cười và gật đầu.
『Đúng thế. Sương mù không màu bên phải dày hơn.』
「…Là vậy sao?」
『Đây là phần quan trọng nhất. Sẽ rất nguy hiểm nếu một Thợ săn khu phía đông không biết điều này, vì vậy hãy lắng nghe cho kỹ vào.』
Với Akira, trông có vẻ bối rối, Alpha mỉm cười như để khuyến khích cậu và bắt đầu lời giải thích của mình.
Sương mù không màu là cái tên mà người dân ở khu phía đông đã đặt cho một hiện tượng nhất định. Khác với sương mù thông thường trông có màu trắng do tán xạ ánh sáng, phạm vi và độ dày của sương mù không màu này chỉ có thể quan sát qua độ mờ của trường nhìn.
Toàn bộ các khu vực bên trong sương mù không màu sẽ bị mờ. Nếu nó chỉ cản trở tầm nhìn đến một mức độ nhất định, thì có thể sẽ gây ra một số vấn đề, và các Thợ săn sẽ dễ dàng đối phó bằng cách sử dụng các thiết bị thu thập thông tin công nghệ cao, tuy nhiên hiệu ứng của sương mù không màu không chỉ dừng lại ở đó. Có rất nhiều hiện tượng không thể giải thích được bao gồm cả sương mù không màu.
Sóng vô tuyến, tín hiệu điện từ, thậm chí âm thanh và mùi cũng sẽ bị ảnh hưởng trong khu vực sương mù không màu. Cả sinh vật và máy móc sống sẽ gặp vấn đề trong việc thu thập thông tin với môi trường xung quanh. Như thể toàn bộ các thiết bị gây nhiễu mạnh mẽ đều hoạt động cùng một lúc vậy. Hiệu suất của ngụy trang quang-nhiệt sẽ giảm đáng kể đến mức gần như vô dụng. Sau đó bắt đầu từ các loại chức năng quang học, toàn bộ sẽ không thể sử dụng được nữa. Giao tiếp không dây sẽ chứa đầy tiếng nhiễu và thậm chí sương mù còn đã có lần ảnh hưởng đến cả giao tiếp có dây.
Hơn nữa, tất cả các khẩu súng sẽ mất đi sức mạnh và tầm bắn của chúng. Quỹ đạo sẽ đi chệch rất nhiều, mất đi độ chính xác. Và khi sương mù không màu đủ dày, ngay cả đường đi mà viên đạn đi lệch cũng có thể nhìn thấy rõ.
Hiện tượng này ảnh hưởng rất lớn đến hoạt động của các Thợ săn ở khu phía đông. Chỉ là một Thợ săn thiếu kinh nghiệm, Akira không thể hiểu hết được sự nguy hiểm của hiện tượng này ngay cả khi đã nghe lời giải thích của Alpha.
「Ít nhất, tôi đã hiểu sẽ rất tồi tệ mỗi khi có sương mù không màu.」
Alpha có thể nhận thấy rõ Akira hiểu tình hình đến mức nào, nên cô lắc đầu và giải thích nghiêm túc.
『Có vẻ như cậu vẫn chưa hiểu hẳn nhỉ, vậy tôi sẽ chỉ giải thích những phần ảnh hưởng đến cậu. Trước hết, lý do tại sao quái vật không dễ dàng tấn công người ở khu phía đông đều là vì sương mù không màu này. Những con quái vật cũng bị ảnh hưởng bởi sương mù. Nhờ đó, chúng sẽ gặp khó khăn trong việc tìm kiếm con người, nên con người mới có thể sống ở đây được. Còn nếu không có sương mù không màu, thì ngay cả những con quái vật ở phía bên kia của khu tàn tích cũng cùng có thể phát hiện sự hiện diện của cậu. Chức năng phát hiện được lắp đặt trong vũ khí của lũ quái vật do thế giới cũ tạo ra chỉ đơn giản là mạnh mẽ như vậy.』
Không xét đến việc Akira có thực sự hiểu ý nghĩa khả năng phát hiện của quái vật hay không, nhưng ít ra cậu cũng hiểu được tầm quan trọng của việc tránh sự phát hiện của kẻ địch. Akira gật đầu như đang kinh ngạc.
「Ra vậy, tôi hiểu rồi, đúng là thực sự rất quan trọng đấy.」
『Còn một điều nữa. Một khi sương mù không màu trở nên cực kỳ dày, nó sẽ làm ảnh hưởng đến quái vật, con người và máy móc, do đó sẽ làm giảm khả năng phát hiện kẻ địch. Trong trường hợp tệ nhất, thậm chí cậu còn có thể chạm chán kẻ địch trước cả tôi phát hiện ra đấy. Cũng chính vì thế, hiện tại nếu sương mù dày hơn nữa, thì cậu cần phải thôi khám phá khu tàn tích và quay về thành phố.』
Akira vô cùng ngạc nhiên trong khi lắng nghe lời nói của Alpha, cuối cùng cậu cũng hiểu được sự nguy hiểm của sương mù không màu.
「... Đợi đã, chẳng lẽ khi sương mù không màu đủ dày, vẫn có khả năng cao gặp quái vật kể cả tôi có sự hỗ trợ của cô sao?」
『Ừm, đúng vậy.』
「... Nếu tôi gặp phải một con quái vật, theo cô, hiện tại khả năng chiến thắng của tôi là bao nhiêu?」
『Trong trường hợp sương mù không màu đủ dày và sự hỗ trợ của tôi bị cản trở đến mức vô dụng, thì tất cả các cuộc chạm trán của cậu đều sẽ là ở cự ly gần. Và vào thời điểm đó, sẽ khá vô vọng đối với cậu đấy.』
「... Cô nói hiện tại sương mù không màu ngày càng dày hơn, phải không?」
『Đúng thế.』
Akira đột nhiên ngừng nói và sử dụng ống nhòm để quan sát kẻ địch ở xung quanh. Tất nhiên, rất hiếm khi sương mù không màu lại dày đến mức này. Tuy nhiên, Alpha dù đã biết điều này, nhưng cô vẫn chỉ giữ bí mật trong khi mỉm cười tinh nghịch.