• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 02 ~ Phần 01

Độ dài 3,042 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 18:05:28

Buổi Lễ Khai giảng

◇◆◇◆◇

Một tòa nhà lớn nằm trong khuôn viên của ngôi trường. Bên trong một căn sảnh trang trọng vốn sẽ không thể xây dựng được tại thế giới này. Hiện giờ có 410 người sẽ là tân học viên của Học viện Muhle khi bắt đầu học kỳ này.

Tuy nhiên, bởi tôi thực sự đã không liệu trước sẽ có nhiều học viên đến vậy, chúng tôi đã không thể tập hợp đủ ghế cho mọi người. Xét cho cùng, năm đầu tiên chúng tôi chỉ có mười bảy học viên và năm thứ hai thì nó chỉ tăng lên đến ba mươi học viên mà thôi. Nó đã tăng lên đến sáu mươi từ đó, rồi thành 100, và giờ đây là hơn 450 học viên tổng cộng lại.

Tôi thấy rất có lỗi với mọi người nhưng bạn sẽ cần phải đứng vì chuyện này đấy.

Nhân tiện, hầu như tất cả các học viên kỳ thứ năm đều sẽ ghi danh làm học viên bình thường ngay lập tức. Không cần thiết cho họ để phải trải qua bất kỳ khóa học chuẩn bị nào cả. Điều đó không có nghĩa là tỷ lệ biết chữ của thường dân là gần 10% đâu.

Ban đầu, khoảng một nửa trong số họ trước tiên sẽ cần phải học kiến thức cơ bản.

Tuy nhiên, nhờ việc phái các học viên trên trung bình đến chỗ những Lãnh chúa xung quanh, hầu hết các tân học viên đều đã học được những điều cơ bản rồi.

Và do vậy, hầu hết các tân học viên xem ra đều đã sẵn sàng để học. Nó khá là khác biệt so với những học viên kỳ đầu tiên đã bị bán làm nô lệ và những học viên kỳ thứ hai đã có những hiểu lầm khác nhau về tôi.

"Chẳng phải thế này tuyệt vời lắm hay sao?"

Tôi bỗng có thể nghe thấy một giọng nói phát ra từ bên cạnh mình. Tôi bèn ngoảnh sang để trông thấy một cô gái mà mình không hề nhận ra, đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cô ấy có lẽ nhỏ tuổi hơn tôi một chút và có đôi mắt màu đỏ kèm mái tóc đỏ. Cô gái này trông có hơi kỳ lạ một chút.

"Hey, chẳng phải thế này tuyệt vời lắm hay sao?"

"Nó thực sự rất tuyệt vời. Tớ đã không liệu trước sẽ có nhiều người như vậy đâu."

Tôi nhận ra rằng cô ấy đang nói chuyện với tôi và bèn nhanh chóng trả lời cô ấy. Ngay lập tức sau đó, cô gái liền chớp mắt trong ngạc nhiên và rồi bật cười.

"Không, đó đâu phải là ý của tớ. Tớ đang nói về công nghệ tại thành phố này cơ, bao gồm cả tòa nhà này nữa."

"Eh?...... A-Ah, tớ hiểu rồi."

Đúng rồi. Một người bình thường sẽ rất ngạc nhiên trước công nghệ tại thành phố này. Lỗi của tôi.

Tôi cần phải cẩn thận hơn mới được. Tôi không muốn các học viên khác biết rằng tôi là một quý tộc hay, quan trọng hơn, biết rằng tôi chính là Leon đâu. Nếu điều đó mà xảy ra thì cuộc sống học đường bình thường của tôi cùng với Alice sẽ chấm dứt mất.

Tôi cần phải cẩn thận với mọi người xung quanh mới được.

"Nii-san, cậu là..."

Đôi mắt sắc bén của cô có vẻ nhìn thấu tôi rồi.

Tuy nhiên,

"Cậu hẳn đã sống tại thành phố này trước khi ghi danh. Tớ hiểu cậu cảm thấy như thế nào mà."

"... Eh?"

"Tớ cũng đã bị thu hút bởi sự lôi cuốn của thành phố này. Tớ đã sống tại Muhle khoảng hai tuần nay, cho nên tớ đã bắt đầu quen với tất cả những điều tuyệt vời ở đây rồi."

"... ah, phải rồi. Tớ cũng cảm thấy tương tự đấy!"

Khá là may mắn cho tôi khi cô ấy đã hiểu lầm những lời nói của tôi. Vào khoảnh khắc đó, đôi mắt của cô gái kia bỗng nheo lại.

"Tớ hiểu rồi. Tớ không biết tại sao cậu lại đang giấu diếm nó nhưng cậu là một quý tộc, đúng chứ?"

"Fwa!? C-C-C-Cậu đang nói cái gì vậy!?"

"Nii-san, phản ứng của cậu thành thật quá rồi đó. Cậu cũng trông có vẻ quá hạnh phúc khi nghĩ rằng tớ đã hiểu lầm lời nói của cậu đấy."

Việc cô ấy hiểu nhầm tôi là một cái bẫy sao? Tôi đoán là nó không thể khác được bây giờ rồi.

"Tớ dễ dàng bị nhìn thấu đến thế sao?"

"À thì, bầu không khí mà cậu toát ra khá là khác thường đấy, nii-san. Trông kìa, hãy nhìn cô gái đằng kia đi. Chẳng phải cô ấy toát ra một dáng vẻ thanh lịch phần nào hay sao?"

Cô ấy liền chỉ vào một cô gái khác với mái tóc vàng kim dài ngang vai rạng rỡ.

Làm da của cô ấy thì bóng mịn và mái tóc của cô ấy trông rất mềm mại và mượt mà. Vẻ ngoài của cô ấy cũng khá là thanh lịch - chẳng phải đó chính là Sophia hay sao?

Tại sao Sophia lại ở tại buổi lễ khai giảng vậy?

... Cô ấy đang giả bộ sẽ ghi danh vào năm nay sao?

Hẳn là không có bất cứ học sinh nào sẽ nhận ra cô ấy, cho nên nó hẳn sẽ ổn thôi. À thì... tôi đoán rằng việc này sẽ giúp cô ấy có được những người bạn mới đấy.

"Còn cô gái ở phía sau nữa. Chẳng phải cô ấy toát ra một dáng vẻ điềm tĩnh và dịu dàng hay sao?"

Tôi liền ngoảnh lại để nhìn cô gái kia song tôi không nhận ra được cô ấy.

Cô ấy có mái tóc màu bạc ánh xanh lam và đôi mắt lớn màu tím. Cô ấy rõ ràng trông cũng có vẻ rất thanh lịch. Tương tự như Sophia, bộ ngực của cô ấy khá là lớn so với độ tuổi của cô ấy.

Cô ấy cũng nổi bật hệt như Sophia vậy. Tôi thực sự không biết cô ấy, nhưng tôi có thể nhận ra rằng cô ấy chính là một quý cô thực thụ đấy.

"Tớ hiểu những gì cậu đang nói. Vậy cậu định làm gì tiếp theo đây?"

"Đừng lo lắng, tớ sẽ không nói với bất cứ ai đâu."

"Thật sao?"

"Tên của tớ là Akane. Tớ là con gái của Công ty Cloud, Akane. Rất vui được gặp cậu, nii-san."

"Eh? Ah... Tên của tớ là Leo. Rất vui khi được gặp cậu."

Theo cái cách cô ấy nói chuyện, tôi có khả năng sẽ bị cuốn theo tốc độ của cô ấy nếu tôi không cẩn thận. Quan trọng hơn, cô ấy đã nói rằng mình sẽ không nói với bất cứ ai.

"Cậu không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì đâu. Miễn là chúng ta hòa thuận thì sẽ ổn thôi mà."

"Là vậy sao?"

"Tại sao cậu lại có vẻ ngạc nhiên như thế vậy? Cậu tệ quá đấy. Tớ thực sự trông ác đế thế sao?

"Eh? Xin lỗi, à thì..."

Tôi bèn liếc qua Akane lần nữa.

Cô ấy có lẽ hơi nhỏ tuổi hơn so với tôi. Nó có lẽ phù hợp hơn đối với cô ấy, xem xét độ tuổi của cô, song cô ấy lại ngực phẳng hoàn toàn. Cô ấy trông khá là kỳ lạ và tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ trông rất tuyệt trong một bộ kimono. Và, bộ ngực cô ấy quả là phẳng mà.

"... tại sao tớ lại cảm thấy như thể cậu đang nghĩ về thứ gì đó rất thô lỗ vậy nhỉ?"

"Đó chỉ là trí tưởng tượng của cậu mà thôi."

... à thì, ngoại hình của cô ấy phù hợp với độ tuổi của cô và cô ấy có một cách đặt trọng âm rất đặc biệt.

Phương ngữ của cô ấy, theo tôi, là một sự hòa lẫn giữa phương ngữ Kansai và Kyoto. Thế giới này rõ ràng không có những phương ngữ đó, song đó chỉ là những gì mà nó gợi cho tôi nhớ đến thôi mà.

"Nii-san, cậu định tiếp tục nhìn chằm chằm vào tớ bao lâu nữa đây? Tớ thực sự đáng ngờ đến thế với cậu sao? Tớ sẽ cần một phút vậy, tớ đã không nhận ra rằng mình là một người đáng ngờ như thế. Tớ có hơi sốc một chút đấy."

"Oh, xin lỗi. Cậu không đáng ngờ gì cả đâu. Tớ chỉ là chưa từng bao giờ ở quanh ai đó giống như cậu trước đây mà thôi."

"Huh? Là vậy sao? À thì, tớ nghĩ rằng sẽ có lợi cho cả hai chúng ta nếu hòa thuận với nhau đấy."

"Có lợi cho cả hai chúng ta sao?"

"Oh, xin lỗi. Tớ đang nghĩ về nó bằng cái đầu của một thương nhân. Đầu tiên, chúng ta hẳn sẽ có thể tin tưởng lẫn nhau thôi."

"... Vậy ý cậu là?"

"Thực tế rằng tớ không có kế hoạch nói với bất cứ ai rằng cậu là một quý tộc và thực tế rằng tớ muốn chúng ta trở thành bạn bè không hề liên quan mà."

"Tớ hiểu rồi..."

Tôi đoán rằng cô ấy không phải là một cô gái tệ. Ngoài ra, có một cô gái thú vị như thế này làm bạn của mình hẳn sẽ dẫn tới một cuộc sống học đường khá là vui vẻ đấy.

Nó hẳn cũng sẽ giúp ích nếu mà có nhiều người hơn biết được bí mật của tôi. Bằng cách đó, họ có thể giúp che giấu nó.

"Akane, hãy có một năm học thật tốt cùng nhau nhé."

"Cậu cũng vậy, nii-san."

◇◆◇◆◇

Tôi đã nói chuyện với Akane suốt phần còn lại của buổi lễ khai giảng. Trong khi làm vậy, tôi đã có thể hiểu thêm được một chút về cuộc sống cá nhân của cô ấy.

Rõ ràng, Akane đến từ một gia đình thương nhân — Công ty Cloud.

Họ vận chuyển những sản phẩm quốc gia đặc biệt trên khắp đất nước. Tuy nhiên, gần đây dường như doanh số bán hàng đã giảm đi và những mặt hàng xa xỉ được bán riêng cho giới quý tộc thì không còn bán được nữa.

Điều này khá là hiển nhiên song đối với một gia đình thương nhân như của cô ấy, việc có thể bán được những sản phẩm chất lượng cao nhất chính là cốt yếu để họ có được sức mạnh và thành công về tài chính.

Nói cách khác, các quý tộc cấp cao và người giàu có đều muốn những sản phẩm được tạo ra tại Muhle.

Cho nên, nếu bạn muốn làm kinh doanh với quý tộc, bạn hẳn phải bán những sản phẩm được làm ra tại Muhle. Vấn đề duy nhất là việc những sản phẩm làm ra tại Muhle được sản xuất khá là chậm, do vậy các thương nhân không có quan hệ sẽ không thể giao dịch được.

— Vậy ra đó là những gì cô ấy đã nói.

... bằng cách nào đó, tôi cảm thấy rất có lỗi.

Tôi không thể xin lỗi bởi vì tôi không phải là 'Bá tước Leon' ngay bây giờ, cho nên tôi chỉ có thể xin lỗi trong tâm trí của mình mà thôi... đúng vậy. Mọi thứ tôi thực hiện ảnh hưởng đến rất nhiều người trong đất nước này theo nhiều cách.

Tôi cần phải suy nghĩ về mọi thứ một cách khác biệt và thay đổi cách chúng tôi thực hiện mọi thứ để giúp đỡ nhiều người hơn mới được.

"... Umm, à thì, điều đó xem ra khó khăn cho cậu lắm nhỉ."

"Nó thực sự rất khủng khiếp đấy. Nếu chúng tớ không thể bắt kịp thời gian thì sẽ không thể tiếp tục giao dịch, đó là tại sao tớ lại quyết định đến ngôi trường này. Tớ sẽ có thể học được những thủ thuật kinh doanh mới và hình thành chút quan hệ cá nhân ở đây."

"–Akane!"

"Uwaa, nó làm tớ hoảng hồn đấy. Tại sao cậu lại đột nhiên hét tên của tớ vậy?"

"Tớ rất cảm động bởi lối suy nghĩ của cậu, Akane! Tớ có một sự tôn trọng mới dành cho cậu đấy!"

"Y-Yeah? V-Vậy thì tuyệt thật."

Akane thực sự không hiểu ý của tôi.

À thì, về cơ bản tôi thích những người nào nỗ lực thật chăm chỉ — nó không hề liên quan đến việc cô ấy là một cô gái đâu nhé. Đây cũng là tại sao tôi lại làm rất nhiều để giúp đỡ Crane khi chúng tôi lần đầu bắt đầu làm việc cùng nhau.

Tôi không có kế hoạch sẽ cho cô ấy sự hỗ trợ nhiều hơn chút nào so với tôi đã cho anh ta. Tôi muốn giúp đỡ cô ấy bởi vì cô ấy là người bạn của tôi ở trường.

"Nhân tiện, nii-san. Cậu đang cố che giấu danh tính của mình, phải không? Cậu không nghĩ rằng mình nên nói chuyện bớt hình thức hơn sao?"

"Tớ đâu phải cố tình làm vậy mà. Cảm ơn vì đã cố gắng giúp tớ che giấu danh tính nhé."

"À thì... cậu hẳn có lên kế hoạch sẽ nói với mọi người vào cuối cùng, đúng chứ?"

"À thì, tớ nghĩ rằng mình có lẽ sẽ tiết lộ nó vào lúc tốt nghiệp."

Ngay cả khi tôi muốn giữ mối quan hệ bạn bè với những người mà mình gặp ở đây, tôi cuối cùng vẫn sẽ phải nói chuyện với các thương nhân với tư cách Bá tước mà thôi.

Akane liền đặt ngón tay vào gò má của mình và gật đầu.

"Tớ nghĩ rằng mình hiểu được những gì mà cậu đang làm đấy, nii-san. Thay vì cố gắng che giấu danh tính của mình, tớ nghĩ là cậu muốn học tại ngôi trường này như một học viên bình thường mà thôi."

"... Wow, cậu quả là rất giỏi đọc(ý nghĩ) mọi người đấy."

"Ngay cả khi tớ không trông thấy nó, tớ là con gái của một thương nhân đấy nhé. Tớ rất lấy làm tự hào về kỹ năng quan sát của mình đấy."

Akane liền tự hào ưỡn ngực ra.

Thật là tuyệt khi thấy cô ấy tự hào đến vậy về người cha của mình. Tôi thấy ghen tị với cô ấy một chút bởi vì tôi đã sớm mất đi người cha của mình trong kiếp này và trong cả kiếp trước nữa.

... Dẫu vậy, tôi vẫn còn Milli và mọi người khác mà.

"Tớ nghĩ rằng đó là ý tưởng đúng đắn cho cậu khi che giấu danh tính của mình trong khi học tại ngôi trường này đấy."

"Đó là bởi vì mọi người có xu hướng né tránh quý tộc nhỉ? Tớ đã nghe nói rằng mọi người ở đây đều được đối xử bình đẳng mà."

"Tớ cũng đã nghe thấy những tin đồn rằng vài quý tộc sẽ bị từ bỏ bởi gia đình của mình nếu họ bị đuổi khỏi ngôi trường này. Cũng có một sự ngờ vực chung đối với quý tộc trong số những thường dân đấy."

"Tớ hiểu rồi. À thì, chắc hẳn..."

Nếu họ cư xử giống như Patrick, họ sẽ bị tống cổ ra ngoài ngay.

Nói cách khác, điều đó có nghĩa là đã có những quý tộc khác đã đi quá xa và bị buộc phải thoái lui hoặc bị đuổi.

Chuyện đó xem ra khá khó tránh khỏi dựa trên những quý tộc mà tôi đã từng gặp.

"Tớ không nghĩ rằng mình sẽ giỏi hơn bất cứ ai khác đâu."

"Tớ muốn coi đó là thật, song tớ không thể biết điều đó khi xem xét rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà."

"Là vậy sao?"

Tuy nhiên, tôi e rằng hầu hết những quý tộc muốn vào học tại ngôi trường này đều tương tự như Patrick thôi.

Tôi có thể hiểu được tại sao cô ấy lại sẽ không dễ dàng tin tôi như thế.

"À thì, còn có một lý do khác để né tránh giới quý tộc đấy."

"Một lý do khác ư?"

"Phải, hầu hết những học viên đã đến đây đều có cha mẹ hoặc lãnh chúa mong đợi những điều tuyệt vời đến từ họ. Nhìn vào tất cả những khuôn mặt của họ đi. Họ đều có một gánh nặng mà mình phải mang theo đấy."

Tôi liền ngoảnh lại để nhìn vào rất nhiều những học viên được tập trung tại đây.

Sophia và cô gái còn lại mà Akane đã chỉ ra lúc trước trông khá là thoải mái, song mọi học viên khác đều trông rất căng thẳng.

Hàng trăm học viên mang theo sự mong đợi đến từ lãnh chúa và cha mẹ của mình.

Họ đều đang ở đây bởi vì họ được mong đợi sẽ tốt nghiệp vào năm tới và mang về những công nghệ của ngôi trường này. Liệu họ có muốn né tránh mối quan hệ giữa giới quý tộc không?

Nghe có vẻ khá là trẻ con khi nói rằng Alice và tôi ở đây để tận hưởng cuộc sống học đường. Tôi đã nghĩ rằng mình muốn có một năm học thật vui vẻ với mọi người song tôi tự hỏi liệu mình có nên nghĩ lại về điều đó không nhỉ.

"... eh, hmm? Akane, cậu đang nói chuyện với tớ đấy thôi."

"Đó là bởi vì cậu không giống như quý tộc bình thường mà tớ sẽ không thích, nii-san. Trên hết, mục tiêu của tớ là hình thành mối quan hệ và giao dịch hợp tác với mọi người mà. ”

"Tớ hiểu rồi..."

Nói cách khác, Akane có lẽ sẽ có thể làm bạn với Sophia và Alice đấy. Cô ấy xem ra không phải là một người xấu và cô ấy trông có vẻ đáng tin cậy, song... cô ấy dường như có hơi toan tính một chút.

Tôi khá là lo sợ về những gì mà cô ấy có thể hiểu được sau khi trông thấy mối quan hệ giữa Alice, Sophia và tôi.

À thì, tôi không nên sợ mới phải chứ. Tôi muốn hình thành mối quan hệ với những gia đình khác mà. Chủ yếu theo nghĩa kinh doanh thôi đấy.

À thì, tôi còn có cả năm học tới để quyết định tất cả chuyện này mà - trong khi đang suy nghĩ như vậy, Claire bỗng xuất hiện bên trên sân khấu. Chào đón những tân học viên đến với ngôi trường.

Bình luận (0)Facebook