Chương 44-1. Lời nhắn từ quá khứ (Cuối)
Độ dài 3,124 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-14 22:31:05
Chương 44. Lời nhắn từ quá khứ (Cuối)
Gần đến tháng Sáu, thời tiết ngày càng nóng nực. Đến tận chiều muộn mà trời vẫn chưa tối hẳn và cũng không hề se lạnh như mùa xuân.
Dù vậy, từng ngọn gió thổi qua vẫn như gai nhọn đâm lên làn da tôi. Trong tiết trời chẳng hề lạnh lẽo, tôi vẫn đút hai tay vào túi áo, hai vai co rúm lại như đang bước đi trong trời đông khiến nhiều người đi qua phải ngoái lại nhìn.
Ngay khi định rẽ bước đến khu nhà thương mại mà mình thường đến mỗi khi cảm thấy bức bối, tôi nhanh chóng khựng lại. Hôm nay là ngày nghỉ nên chắc hẳn nơi ấy đã bị đám học sinh rảnh rỗi thống trị.
Cuối cùng, tôi lại đổi hướng và chậm rãi đi theo con đường vắng người. Bước dưới cây cầu cắt ngang trạm tàu điện và cứ thế đi tiếp, dần dần, xung quanh tôi chẳng còn gì ngoài vài tòa nhà thương mại 2-3 tầng và nhà dân. Một đám trẻ con tầm sáu, bảy tuổi đang hò hét gì đó với nhau và chạy qua tôi.
Bước chân chợt khựng lại, tôi quay ra nhìn thật kỹ mặt mũi của những đứa trẻ vừa chạy lướt qua mình. Gương mặt rạng rỡ, không có chút buồn bực của chúng khiến tôi lại một lần nữa thở dài.
Tôi chợt nghĩ đến cha mẹ của chúng chắc hẳn đang ở đâu đó trong khu nhà này. Có lẽ cũng giống như bố mẹ tôi, đôi khi họ khen ngợi con mình, có lúc lại mắng mỏ, và khi nào gắt quá thì to tiếng cãi cọ với nhau. Cứ lặp đi lặp lại như thế.
Và đám trẻ kia sẽ có lúc khóc cười, đôi khi còn ấm ức đến mức đạp cửa bỏ ra ngoài. Cũng giống như tôi.
Vuốt tóc ra đằng sau tai, tôi khẽ lẩm bẩm.
“Mình đang làm gì thế này? Có phải trẻ con mới đến tuổi nổi loạn nữa đâu.”
Hơn nữa, bây giờ tôi đã lên lớp 11 rồi. Trên bàn học của tôi vẫn còn bộ đề bị tôi bỏ lại để chạy đi chơi với Ban Yeo Ryung kia kìa. Đáng lẽ ra hôm nay tôi phải ngồi giải quyết nốt chỗ bài tập đó, thế mà cả ngày còn chưa giở ra xem một lần nào.
Trước đó, vì thấy bản thân không hợp với lớp học thêm nên tôi đã quyết tâm sẽ tự mình cố gắng, thế thì lại càng phải chăm chỉ hơn mới được. Tôi đâu thông minh đến mức chẳng cần nỗ lực vẫn học giỏi như Ban Yeo Ryung.
Chính suy nghĩ ấy lại khiến tôi càng thêm buồn bực. Tôi vừa lấy tay đánh nhẹ vào đầu mình vừa khẽ lẩm bẩm.
“Mày nghĩ thế là tự hại mình đấy!”
Nhưng mặt khác, tôi cũng hiểu mình không nghĩ như thế mới là lạ.
Đã từ rất lâu rồi, tôi và Ban Yeo Ryung đã luôn dính với nhau, hầu như Ban Yeo Ryung làm gì thì tôi làm đó, và ngược lại. Đến cả tôi, dù chỉ mới quen Ban Yeo Ryung được vài năm cũng đã vô thức hình thành thói quen tự so sánh bản thân với cô ấy trong mọi tình huống. Vậy một người đã ở bên cô ấy từ khi đeo tã sẽ còn ám ảnh đến mức nào nữa?
Vấn đề cũng một phần nằm ở bố mẹ tôi. Nghĩ đến đây, tôi ngay lập tức nhíu mày.
Đảo mắt nhìn xung quanh, tôi chợt phát hiện ra một băng ghế đá như sinh ra để cho mình ngồi. Phủi qua mặt ghế, tôi ngồi phịch xuống rồi cứ thế trầm tư suy nghĩ.
Bố mẹ tôi…
Hình ảnh của mẹ trong quá khứ ở thế giới này là điều khiến tôi ngỡ ngàng nhất.
Trong ký ức ở thế giới này, mẹ chưa bao giờ cố hiểu cho tâm trạng của tôi. Bà luôn mặc định coi mọi điều tôi làm là do ghen ăn tức ở, chứ đừng nói đến chuyện bình tĩnh ngồi xuống và hỏi xem tại sao tôi lại hành động như thế.
Đó quả là một cách suy nghĩ tiện cho bà và bất công cho tôi. Đến đây, tôi lại tìm ra một manh mối khác. Tôi cúi gằm mặt rồi nghĩ tiếp.
Lỡ đâu, chính vì trải qua những chuyện ấy nên tôi của thế giới này mới hy vọng không phải chịu đựng chúng một lần nữa thì sao?
Cách để thoát khỏi tình cảnh ấy rất đơn giản: Chỉ cần Ban Yeo Ryung không sống ở nhà bên nữa là được.
Nhưng phải làm cách nào mới đuổi được cô ấy ra khỏi căn nhà mình đang sống đây? Chẳng lẽ bắt cả gia đình Ban Yeo Ryung phải chuyển nhà? Hay nhà chúng tôi chuyển trước? Đó là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra, vì lúc ấy hai đứa chỉ vừa lên cấp hai và bước vào môi trường mới. Hơn nữa, một người nghĩ con mình cầu xin không học cùng trường với bạn chỉ vì “ghen tị” như mẹ tôi, còn lâu mới đồng ý chuyển nhà dễ dàng như thế. Bà ấy không bắt tôi đi làm lành với cô ấy là may rồi.
Vậy nếu ngay vào lúc tuyệt vọng nhất, tôi đã khẩn thiết cầu nguyện thì sao?
Nếu tôi cầu mong rằng bản thân sẽ không sống gần với Ban Yeo Ryung nữa, và rồi ước nguyện tưởng như bất khả thi ấy trở thành sự thật thì sao?
Tôi đã từng đọc sách về học thuyết thế giới song song. Theo học thuyết, mỗi khi chúng ta đưa ra sự lựa chọn nào đó thì quyết định ấy sẽ trở thành điểm phân nhánh và tách đôi thế giới. Trong thế giới nhánh, chúng ta lại lựa chọn một lần nữa khiến thế giới tiếp tục phân tách, cứ như thế đến khi các nhánh thế giới đã xum xuê như cành lá trên một cái cây khổng lồ.
Nếu trong vũ trụ này, hoặc ở chiều không gian khác, có tồn tại một thế giới nơi bố mẹ tôi không kết hôn với nhau, vậy trong thế giới đó tôi cũng chưa bao giờ chào đời.
Tương tự, trong vô số thế giới nhánh ấy, chắc hẳn cũng tồn tại một nơi không có Ban Yeo Ryung, giống như thế giới cũ của tôi vậy.
Nếu chính nhờ ước nguyện mãnh liệt ấy mà tôi của thế giới này và tôi của thế giới cũ đột nhiên đổi chỗ cho nhau thì sao…? Suy nghĩ đó khiến tôi lại lắc đầu một lần nữa.
Không, giả thuyết này vẫn còn điểm nghi vấn.
Tôi phải giải thích như thế nào về việc mình thỉnh thoảng vẫn quay về thế giới cũ đây? Chắc chắn không thể vì tôi của bên đó đôi khi nhớ thương Ban Yeo Ryung nên muốn quay lại. Bởi vì mỗi khi tôi về thế giới cũ, tất cả những ai quen biết tôi ở thế giới bên này sẽ hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi. Tức là tôi sang thế giới cũ, không có nghĩa là “tôi” của thế giới cũ cũng đồng thời sang đây.
Vậy rốt cuộc là thế nào?
Có lẽ hiện tại tôi vẫn chưa biết đủ manh mối để tìm ra sự thật. Không phải đến bây giờ tôi mới biết đến chuyện xảy ra giữa mình và Ban Yeo Ryung vào bốn năm trước đó sao? Đương nhiên, một phần cũng tại tôi không thể tự nhiên thú thật với cô ấy “Thực ra, tớ là người từ thế giới khác đến…” được.
Nhưng rồi, tôi nắm chặt tay lại vì cảm giác tiếc nuối dâng trào. Cảm nhận móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, tôi khẽ lẩm bẩm.
“Phải chi tuần trước bắt được cô bé ấy…”
Có vẻ như cô bé biết điều gì đó mà tôi hoàn toàn không hay. Nếu không thì em ấy sẽ không hoảng hốt chạy trốn mỗi khi thấy tôi như thế.
Quan trọng nhất là ánh mắt kỳ lạ của em ấy khi nhìn Ban Yeo Ryung hay Tứ đại thiên vương. Phải đến bây giờ, tôi mới nhận ra rằng trong khi mọi người ai cũng nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, chỉ mình cô bé coi họ như đối tượng mình cần phải trốn tránh càng xa càng tốt. Miệng thì nói mình hâm mộ và còn xin bắt tay, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ngưỡng mộ nào. Thậm chí, tôi còn thấy rõ thái độ luống cuống của cô bé, chắc hẳn chỉ cần có sơ hở thôi thì cô bé sẽ chạy biến khỏi chỗ đó ngay.
Và đó chính là ánh mắt mà tôi từng thấy trong gương vô số lần.
Nghĩ đến đây, tôi lại thở dài thườn thượt và lắc đầu.
“Thôi thì… dù gì cũng chạy rồi, đoán thêm cũng có ích gì đâu.”
Thế là tôi lại thay đổi hướng suy nghĩ. Thay vì suy đoán về những chuyện đã qua, tôi nên nghĩ xem sau này mình cần phải làm gì thì hơn.
Tôi có nên nói chuyện mình vừa biết được cho bố mẹ không? Có lẽ bây giờ vẫn chưa quá muộn để khôi phục mối quan hệ giữa bố mẹ và “tôi của thế giới bên này”, từ đó sự việc trong quá khứ sẽ không tái diễn nữa.
Hoặc, tôi cũng có thể tạm quên đi mọi chuyện đi và vẫn tiếp tục sống như bình thường, bởi tôi đâu phải là người trực tiếp trải qua sự việc ấy. Hơn nữa, nói đúng ra thì có lẽ đó chỉ là tình tiết truyện mà tác giả bịa cho gay cấn thôi, chắc gì bố mẹ đã cố tình làm thế với tôi…
Thật ra, ngay cả khi không có Ban Yeo Ryung thì bố mẹ vẫn thỉnh thoảng so sánh tôi với những đứa học giỏi và nghe lời hơn. Đôi khi họ lấy điểm số ra để chọc tôi, nếu tôi khùng lên thì họ cũng sẽ quát tháo và bảo “Bố mẹ chỉ muốn tốt cho con mà thôi”.
Tôi giơ tay bóp trán và lại một lần nữa thở dài. Vậy tôi cũng có thể quay về nhà nói rõ mọi chuyện cho bố mẹ. Nhưng phải nói thế nào đây?
“Mẹ ơi, mẹ còn nhớ chuyện xảy ra bốn năm trước không? Con mong mẹ đừng bao giờ so sánh con với Yeo Ryung nữa.” Nếu mẹ tôi lại nổi giận và bảo tôi đừng ghen ăn tức ở nữa thì sao? Lúc đó chắc tôi sẽ phát điên mất.
Sau một hồi tự nghĩ tự lắc đầu, tôi đứng bật dậy. Những người đi qua hoặc tỏ ra lo lắng, hoặc nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. Thật may là tôi nhận ra kịp thời, nếu không ai đó sẽ tưởng tôi là trẻ nổi loạn bỏ nhà ra đi và báo cảnh sát mất. Cứ rời khỏi đây trước đã.
Vừa vội vã rời đi, tôi chợt cảm thấy điện thoại trong túi áo mình đang rung lên và lấy ra xem.
“Á!”
Thôi chết, trượt tay làm rơi điện thoại xuống đất mất rồi.
Điện thoại của tôi lăn vài vòng dưới đất, và cuối cùng dừng lại với hình dạng như bị bẻ ngoặt. Sốc đến mức đứng đần ra một hồi, tôi vội chạy đến rồi lúi húi nhặt điện thoại lên.
“Hầy.”
Có vẻ phần từng bị hỏng và được sửa lại lần trước dễ vỡ hơn hẳn những phần khác, thế nên bây giờ điện thoại của tôi lại tan tành y hệt cái lúc tôi đụng phải Ban Hwi Hyul trong ngõ. Sửa lại kiểu gì mà đụng cái là vỡ thế này, có nên đến trung tâm sửa điện thoại đòi lại tiền không? Tôi vừa lẩm bẩm như vậy vừa mân mê chỗ bị vỡ. Đương nhiên là phải đòi rồi, vấn đề là điện thoại bật không lên nữa.
“Hình như vừa có ai gọi đến thì phải.”
Phải đến lúc này, tôi mới sực nhớ ra trước khi đi, mình đã nhờ Ban Yeo Ryung về nhà mang kỷ yếu sang. Nếu cô ấy quay lại nhà tôi ngay sau đó thì sẽ nhận ra tôi đã rời đi từ lâu, và vì biết rõ tôi hoảng loạn đến mức nào nên đương nhiên sẽ gọi điện để tìm tôi.
Sau một hồi vò đầu bứt tai, cuối cùng tôi thở dài rồi đổi hướng đi.
“Đến lúc quay về rồi…”
Từng bước chân nặng trịch hệt như bóng tối dày đặc dần che phủ bầu trời.
Trên mỗi bước chân, trong đầu tôi cứ vang lên câu hỏi: Mình có nên quay về vào lúc này không? Liệu khi gặp bố mẹ, mình có thể tỏ ra bình thường mà không gây gổ với họ được không?
Với câu hỏi nào tôi cũng lắc đầu. Nhưng sự thật là tôi không còn nơi nào để đi cả. Điện thoại không bật được, vì quá hoảng loạn nên lúc rời đi tôi còn không mang theo ví. Thế thì tôi thậm chí còn chẳng thể vào quán cà phê nào đó giết thời gian, và cũng không thể ngồi ngoài công viên mãi.
Đây vốn đã chẳng phải chuyện của mình, việc gì mình phải bối rối đến mức này nhỉ? Ngay lúc tự nạt mình như vậy, ánh đèn lướt qua tầm mắt khiến tôi ngẩng đầu lên.
Thì ra từ nãy đến giờ tôi vẫn vô thức đi về hướng một tòa nhà chung cư nằm trên đồi và cao hơn hẳn những tòa nhà thấp xung quanh, thế nên bây giờ tôi thậm chí còn chẳng nhận ra đây là đâu.
Nhìn xung quanh một hồi, tôi khẽ thở dài. Sao lại là nơi này cơ chứ?
Trong khu phố này có quán cà phê của chú Ban Yeo Ryung, và cũng là nơi trú ẩn mỗi kỳ nghỉ của chúng tôi. Tại sao tôi lại vô thức tìm đến nơi liên quan đến Ban Yeo Ryung cơ chứ? Khẽ thở dài, tôi bước đến gần quán và chăm chú nhìn đằng trước quán, càng nhìn càng cảm thấy ngờ vực.
Khu này tuy không quá sầm uất, nhưng vì có nhiều quán cà phê tư nhân nên đến cuối tuần cũng khá nhiều khách. Nhưng chưa bao giờ đến mức này. Đám người vây quanh quán cà phê đông đến mức còn lấn sang cả các quán xung quanh. Đồ uống của quán dù ngon đến mấy thì chẳng qua cũng chỉ do nhân viên bán thời gian pha chế, quán không bán đồ ăn nên họ chẳng việc gì phải xếp hàng chờ cả. Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, tôi lại một lần nữa tiến đến gần.
Người tuy đông nhưng cũng chưa đến mức không chen qua được. Đến đây thì tôi đã biết đường. Chỉ cần chen qua chỗ này, tôi có thể đi thẳng một đường về nhà.
“Cho mình đi nhờ.”
Mỗi lần tôi nói như thế, người nào người nấy đều sẽ thân thiện nhường đường cho tôi. Ở đây hầu hết đều là thanh niên hoặc học sinh.
Có chuyện gì mà tự nhiên họ tụ tập đông thế nhỉ? Và rồi tôi chợt nhớ ra đồn cảnh sát cũng ở ngay khu này. À, họ đang biểu tình hả? Mà không, biểu tình thì phải ra Gwanghwamun chứ.
Và rồi, một ánh đèn chói lòa bỗng chiếu xuống ngay trước mặt tôi. Tôi vội nheo mắt và lùi lại mấy bước. Sau một hồi chớp chớp mắt mới dám ngẩng lên, trước mắt tôi là biển quảng cáo, một chiếc đèn siêu lớn và vài chiếc xe hối hả qua lại. Mọi thứ rõ ràng đến mức chẳng hiểu sao trước đó tôi không nhìn thấy.
Tôi tự hỏi: Quay phim? Khu phố nhàm chán này có cái gì mà quay? Thà vào cái ngõ toàn quán ăn ngon đằng kia còn thú vị hơn… Thế rồi, tôi chợt nhớ ra chuyện mình vừa được nghe kể vào tháng trước.
“A…”
Vài tháng trước, hay nói chính xác hơn là mới chỉ một, hai tháng trước, ấy vậy mà tôi đã quên sạch rồi. Bộ phim “Mưa Đen” mà Yoo Cheon Young tham gia thuộc thể loại trinh thám và quay ngay tại quán cà phê của nhà Yeo Ryung nằm đối diện đồn cảnh sát.
Chà, tức là họ đang quay phim ấy hả? Tôi chớp mắt quan sát tình hình xung quanh.
Nhìn vào trong cửa kính quán cà phê, tôi thấy những người ngồi trong đó quả thật rất khác biệt, nhìn qua là biết diễn viên đang giả vờ làm dân thường. Trong số đó, tôi có thể thấy ngay Lee Na Ra đang ngồi ở bàn cà phê nổi bật nhất và nói gì đó với người đối diện. Nhìn vẻ ngoài điển trai của đối phương thì tôi có thể đoán đó là một nam diễn viên nổi tiếng, mỗi tội không nhớ nổi là ai.
Đang nói chuyện thì Lee Na Ra bỗng nhiên tỏ ra giận dữ rồi hất nước vào mặt nam diễn viên kia. Ơ kìa, đây là phim trinh thám cơ mà? Sao lại có vẻ máu chó giống mấy bộ phim ba xu thế này? Trong khi tôi còn đang thầm bình luận, Lee Na Ra đã đeo cặp lên rồi hùng hổ đẩy cửa bước ra ngoài.
Đúng lúc đó, có một chàng trai cũng đang từ ngoài định đi vào. Có vẻ như vì giận dữ đến mức chẳng thèm nhìn ai nữa nên Lee Na Ra ngay lập tức đâm sầm vào người nọ.
Phải đến lúc này, gương mặt tức tối của Lee Na Ra mới thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng. Chị ấy ngẩng đầu lên rồi hỏi.
“A, xin lỗi… Ủa, sao em lại ở đây?”
Phải một lúc sau, chàng trai kia mới đáp lại.
“Có chuyện gì… vậy ạ?”
Tôi vừa quay đi định tìm đường khác về nhà, nhưng giọng nói quen thuộc ấy nhanh chóng khiến tôi quay đầu lại.
Phải đến lúc này, tôi mới nhìn thấy mái tóc đen lấp ló trong đám đông của người kia. Dáng vẻ ấy nổi bật đến mức tôi không thể hiểu nổi làm thế nào mà đến bây giờ mình mới nhận ra.
Khi chàng trai chậm rãi nghiêng đầu, ánh đèn chói mắt lướt qua sống mũi cao của cậu ấy.
Là Yoo Cheon Young.
---
(Hiện tại mình đang mở hoạt động dịch truyện để quyên góp tiền cho dân tị nạn Palestine và Sudan, tức là sẽ dịch chương mới khi có người quyên góp tiền cho quỹ dành cho các gia đình tị nạn và đề xuất cho mình.
Vui lòng vào link để tìm hiểu thêm: //shorturl.at/qBCO9)