Chương 12
Độ dài 4,573 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-09 22:00:17
Chuyến hẹn hò thủy cung với Mitsumine
Hôm đấy là thứ bảy. Sau một hôm mất ngủ, day dứt bởi biểu cảm hiu quạnh của Mitsumine lẫn hối hận bởi cái cách diễn đạt kém cỏi của mình nên cô ấy mới tức giận, thì ngày mới cuối cùng cũng đã đến.
“…Chà, hôm qua xảy ra chuyện gì thì hãy kệ nó đi. Dù gì thì, hôm nay mình cũng phải cố hết sức mình.”
Cơ thể của tôi được phản chiếu trên cửa sổ tàu, và trên tay tôi đang đeo một chiếc nhẫn ngón út sáng bóng, một thứ mà tôi không thường đeo cho lắm. Mấy đêm vừa qua, tôi đã học tập cách ăn diện ở một số tạp chí thời trang khác nhau, song tôi vẫn chả biết mặc gì cả. Đến cuối cùng, tôi quyết là sẽ phối áo trắng với quần skinny…. Hoặc ít nhất thì tôi đã định thế, cơ mà—
Ah, trời ạ, tôi đã kiểm tra áo quần mình nhiều quá rồi phát điên lên mất. Ý tôi là, đây là cuộc hẹn hò với Mitsumine, bạn biết đấy. Sao mà tôi có thể mặc mấy đồ thường để đi karaoke với mấy thằng bạn được.
Mặc dầu, bọn tôi có hôm đi ra ngoài để đi học nhóm thật, song lần đó bầu không không hề có chút gì giống một buổi hẹn hò cả, và bọn tôi cũng chỉ mặc những trang phục hết sức bình. Thế nên là tình huống lần này hoàn toàn khá so với lần trước. Hơn thế nữa, bây giờ khi mà tôi cuối cùng cũng nhận ra được cảm xúc của mình dành cho Mitsumine rồi, thì cũng chỉ làm tôi căng thẳng hơn thôi. Dầu tôi có đang sắp gặp cô ấy thật, song người ngợm tôi lại run rẩy không ngừng.
“Khá chắc là mình phải xuống ở trạm này—“
Nghe thấy thông báo của tàu, tôi liền lấy điện thoại ra kiểm tra nhanh xem rằng đây có phải chính xác là chỗ cần xuống không. Đây hẳn là ga gần nhất với thủy cung.
Trời ạ, nhẽ ra tôi nên hỏi thông tin liên lạc của cổ trước. Dầu tôi có sợ là cô sẽ từ chối với câu “Dù cho tôi sẽ sớm chết á?”, thì tôi cũng nên hỏi. Trong lúc bản thân lại đang tiếp tục hối hận bởi quyết định đó, thì tôi cũng đã đi khỏi cổng soát vé và bắt đầu tìm kiếm Mitsumine—Ồ—
“….Ôi trời, cô ấy nổi bật quá.”
Sau khi ngó nhìn xung quanh chút, thì ánh mắt tôi liền va vào một cô gái vô cùng xinh đẹp. Vâng, đó là Mitsumine đấy.
Kiểu dáng cô ấy lúc này đúng chuẩn là bước ra từ bức họa mang chủ đề mùa hè. Diện trên mình bộ váy liền thân ren trắng, phần váy ren mỏng dài đến đầu gối để lộ ra đôi chân thon thả, trắng mượt. Trên đôi tay cô là một chiếc giỏ xách khá lớn đựng một chiếc mũ rơm được cài thêm ruy băng, có lẽ là để đội tránh bị cháy nắng. Đến ngay cả mái tóc thường để thẳng tắp, nay cũng được chải chuốt thành kiểu xoăn xoăn đôi chút.
Và đương nhiên, cũng như tôi, trên ngón út đấy cũng được đeo chiếc nhẫn làm bằng ngọc trai.
Nếu mà ai đó bảo cô là người mẫu, thì tôi chắc chắn sẽ tin ngay tắp lự. Ngoại hình của cổ quá sức tuyệt diệu đi.
Đến nỗi, tôi có đôi chút lưỡng lự để gọi một người đẹp như thế.
Không không không. Chờ tí đã, chờ tí đã. Người con gái tôi thích đẹp đến những này sao?!?!
Phải làm bây giờ, Mitsumine quá ư là dễ thương đi.
Mitsumine Iroha là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần.
Tôi biết rất rõ điều đó kể từ hồi tôi nhìn ngắm ngưỡng mộ cổ từ xa rồi. Cơ mà, giờ khi mà tôi gần gũi hơn và đã thích cổ rồi, thì chuyện lại khác.
Bên cạnh đó, một Mitsumine với vẻ đẹp đáng kinh ngạc này, cảm giác khác hoàn toàn với dáng vẻ như sắp tan biến vào hoàng hôn lúc thường. Thật khó để bước tới phía cô ấy quá đi.
“Này—! A-kun! Đứng đó làm gì vậy hả! Đã mời mà lại còn đi trễ nữa là tội lỗi lắm đó, nghe chưa!?”
Mitsumine, người nãy giờ mải miết nhìn xung quanh, cuối cùng cũng thấy tôi. Và đến cả khi tôi đưa vé thủy cung thì cô nàng vẫn tiếp tục mắng mỏ tôi.
Dĩ nhiên là, bị mắng thì cũng đáng cả thôi. Với cả, nếu tôi nói cho Mitsumine biết sự thật là— cô ấy đẹp đến nỗi tôi phải lưỡng lự để gọi tên— thì chắc chắn 100% là tôi sẽ bị cười vào mặt mà thôi.
Dầu sao thì, cái vé đấy là tất cả số tiền sót lại của tôi đó. Mẹ kiếp, tôi nghèo rớt mùng tơi luôn rồi.
“Tạm biệt tiền ăn vặt tuần tới. Và rất vui khi được quen biết cậu…”
“Ổn mà, cậu đang tiêu tiền của mình vô thứ hữu ích hơn mà đúng chứ? Thôi nào, đi thôi.”
Nói đoạn, cô lấy ra trong túi một tờ gấp quảng cáo về thủy cung và bắt đầu đọc sơ qua nó. Nhìn thoáng qua từ bên cạnh cổ thì tôi có thấy vô số chữ màu khác nhau trên các mặt chữ.
"Vậy thì, hôm nay bọn mình nên tới chỗ nào thăm quan đây?"
“Cá voi sát thủ. Sau đấy, thì sang chỗ hải cầu và chim cánh cụt. Rồi kết thúc bằng chỗ triển lãm sứa.”
“…Cậu thực sự muốn đi kiểu thế ấy à?”
“Hửm? Nếu không theo lịch trình như thế, sao mà bọn mình có thể chinh phục tất cả các sự kiện trong đấy được. Cậu nghĩ thủy cung là trò đùa hay gì?”
“Lần đầu tiên mình thấy ai đó năng nổ về chuyện thăm quan chỗ nào trước ở thủy cung như cậu luôn ấy, nhưng mà được rồi.”
“Nhanh nào, A-kun. Buổi biểu diễn cá voi sát thủ diễn ra đầu tiên đó, tôi không muốn bỏ lỡ đâu!”
Chưa kịp trả lời, thì cô ấy đã bắt đầu đi trước luôn rồi. Thấy vậy, tôi đành thở dài rồi bật cười. Như thường lệ, cô nàng này vẫn hách dịch ghê ấy, cơ mà mặt đó của cô cũng thật là đáng quý làm sao.
“…Hử. Chờ đã, A-kun.”
“Chuyện gì nữa đây…—Huh!?”
Đột dưng, Mitsumine quay ngoắt người về phía tôi, hành động đấy làm tôi khá là ngạc nhiên. Đoạn, cô ấy nắm lấy tay tôi, chạy về phía chỗ chụp ảnh.
Uh, ừm, bọn tôi đang nắm, uh, tay đấy. Hẳn là cổ chỉ vô thức nắm thế để kéo tôi đi mà thôi… Chỉ là vô tình thôi…. Chỉ là vô tình thôi mà, đúng không!?
“Hãy chụp ảnh ở đây đi.”
Mitsumine vẫn cứ tiếp tục nắm chặt lấy bàn tay tôi, chạy đến chỗ chụp ảnh mà chẳng màng lấy cảm xúc hoảng loạn của tôi. Trong lúc đấy, những chiếc nhẫn ngón út cũng đắm mình vào ánh ban mai, tỏa sáng rực rỡ. Liệu đây có phải là cách Mitsumine tái hiện lại cái vụ hòa hợp gì đó của cặp đôi được nhân viên cửa hàng nói bữa trước không vậy?? Trời ạ, giờ tôi bắt đầu ngóng trông chuyện gì đó rồi nè?!
*+
Sau khi chụp ảnh xong xuôi, Mitsumine đứng lại kiểm tra lại thư mục ảnh của mình một lúc, đoạn nở một cười hoan hỉ. Chỉ mới trước đó thôi, cổ còn rất là hăng hái về cái lịch trình nghiêm ngặt kia, cơ mà với cái tốc độ này, tôi không biết là bọn mình có thực hiện nó được không nữa.“….Hehe. Nhẫn, cặp nhẫn của chúng ta nè–”
Mitsumine vươn bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy tay tôi này ra trước ngực, đoạn nhìn vào cặp nhẫn đấy, mỉm cười hiền dịu.
Ahh! Ai cũng được, hãy giúp tôi ngăn cô gái xảo quyệt này đi, cô gái này đang cố tiêu diệt người khác bằng vẻ dễ thương của mình nè!!
*+
Sau đấy thì, dĩ nhiên là bọn tôi chạy bạt mạng đến thủy cung, cố để bù đắp lại chỗ thời gian bọn tôi lãng phí. Thật sự, tôi chưa bao giờ đi chuyến thủy cung nào mà mệt mỏi như chuyến này, song vẫn vui vô cùng. Chính nụ cười hoan hỉ của Mitsumine suốt từ nãy tới giờ đã chứng tỏ được điều đó rồi.
Sau khi dạo quanh một hồi, bọn tôi quyết định là sẽ ăn trưa ở quán cà phê thủy cung. Tôi thì gọi món “gratin hải cẩu trắng” còn Mitsumine thì là “cà ri cá voi sát thủ” và bọn tôi đang ngồi cạnh nhau ở hai cái ghế trống.
Những họa tiết đen trắng trên món “cà ri cá voi sát thủ” của Mitsumine được làm bởi những miếng phô mai mỏng mỏng, còn món gratin của tôi thì được được trang trí bằng hình hải cấu hết sức là dễ thương. Tựu chung lại, cả hai món ăn đều được thiết kế, bày biện một cách rất gọn gàng.
“Wow—….. Ngon quá điiiiiii…..”
“Cậu biết không, Mitsumine. Cả ngày hôm nay cậu ồn ào—”
“Cậu đang nói cái méo gì thế, A-kun. Cả ngày hôm nay cậu còn phiền phức hơn đấy. Thế nên phàn nàn cái gì.”
Cổ phồng má bĩu môi phản đối. Chà, chắc là hôm nay tôi đúng là hơi ồn ào hơn thật. Đặc biệt là khi đối mặt với mấy con chim cánh cụt, thật sự tôi không thể không ngừng chụp những chú chim cánh cụt bước đi lạch bạch được, nên là lúc ở đấy liên tục có tiếng cạch cạch của máy ảnh vang lên.
Mà, tôi khá chắc là Mitsumine cũng đã làm y hệt vậy. Ước gì tôi có thể ngó xem thư mục ảnh của cô ấy để chứng minh rằng là cổ nói vậy là sai rồi. Sao mà cô ấy dám đổ vấy hết tội lỗi lên tôi trong khi cả hai cũng làm y chang vậy chứ!
Đơn cử như, lúc bọn tôi đến chỗ tham quan cá mập ấy, lúc đấy cả hai hét lên “Samegon hàng thật kìa!” cơ mà.
Với lại, Mitsumine cũng rất rất là hào hứng với buỗi triển lãm sứa đến độ mà tôi phải sửng sốt luôn đấy. Lúc mà thấy Mitsumine bị mê hoặc đến mấy con sứa đến vậy, cảm giác nó cứ siêu thực tế nào ấy, bởi đôi mắt cổ cứ sáng lấp lánh hết cả lên.
“Đứa bé đó dễ thương ghê hen?”
“Đứa bé….”
“Thì cậu biết đấy, cái con cánh cụt ở cuối hàng ấy. Có vẻ nó hơi bị lạc lõng và nó cứ làm tôi nhớ đến cậu kiểu gì ấy.”
“Chỗ nào chứ?!”
“Thôi nào, A-kun, thôi nào— Được người ta so sánh với chim cánh cụt là khen rồi đó. Tôi thậm chí còn mua móc khóa chim cánh cụt ở cửa hàng lưu niệm này.”
Cổ hét lên “nhìn nè, nhìn nè!” rồi háo hức đưa cho tôi xem chiếc móc khóa chim cánh cụt nhồi bông cho tôi xem. Thực sự, tôi rất muốn hỏi cô ấy thấy tôi giống chim cánh cụt chỗ nào, song chim cánh cụt nhồi bông lại có một gương mặt dễ thương khó mà ghét được, nên là chắc là ổn ha.
(…Chúa ơi… Mình thật sự không muốn cắt khuôn mặt này ra đâu)
Song đó lại là số mệnh của nó. Tôi cứ thế nhẫn tâm lấy muỗng múc lên chỗ mặt chú hải cẩu trên món gratin, rồi buột miệng nói ra suy nghĩ nào đó trong đầu tôi.
“Nếu mà tớ được đầu thai, thì tớ muốn trở thành một chú hải cẩu.”
“Tại sao?”
“Tớ muốn thử sống một cuộc sống mà nằm dài ra cũng được cưng chiều. Nếu tớ trở thành Goma-chan, thì tớ làm gì cũng được yêu cả.”[note60409]
Sau khi nói ra cái suy nghĩ lười biếng đấy, Mitsumine nhìn tôi với vẻ dường như không thể tin nổi, chán tôi lắm rồi. Ánh mắt lạnh lùng như xuyên sâu vào ngực tôi… Đau, đau lắm.
“Cậu bị ngốc hay sao vậy? Những con hải cẩu hoang ngoài kia, cuộc sống của bọn nó vô cùng khó khăn, tràn ngập trong sợ hãi và luôn phải đấu tranh đấy. Một con hải cầu nghèo, lười biếng như cậu sẽ bị loại bỏ ngay thôi.”
"Thế còn mấy con ở thuy cung thì sao."
“Ngay cả khi ở trong thủy cung, ngồi ăn không được nuông chiều thì cũng chả sống sót được đâu. Chỉ có mỗi dễ thương không thôi thì chả sống sót được đâu. Nếu cậu không làm theo những gì khách tham quan muốn, thì họ sẽ tức giận từ đó sẽ phê phán cậu. Thêm vào đó, chính sự dễ thương của cậu sẽ là thứ để người ta ghen ghét. Thật không dễ để tồn tại ở môi trường đó… Ngay cả Goma-chan cũng không thể chỉ nằm dài cả ngày được. Dù sao thì, bất kể cậu có chọn sống ở vùng hoang dã hay thủy cung đi nữa, thì có lẽ cả hai cũng sẽ làm cậu cảm thấy ngột ngạt như nhau mà thôi.”
“Hừm…. tớ hiểu rồi.”
“Đúng là như vậy đấy. Và đó cũng là cách xã hội loài người vận hành nữa, cậu biết không? … Nổi bật quá mức cũng không có gì tốt cả.”
Nói ra mong muốn trở thành một con hải cẩu hoàn toàn là cũng do ngẫu hứng mà ra cả, song nhờ đó mà góc nhìn của Mitsumine về chuyện đó bộc lộ ra, và cách cô ấy bày tỏ quan điểm của mình lại chân thật một cách kì lạ.
Rốt cục, “cậu” mà cậu nhắc tới nãy giờ là ai vậy? Có phải đấy là do kinh nghiệm của cậu về việc phải liên tục chống chọi sự ghen ghét, đố kỵ của người khác nhắm đến con người hoàn hảo, một đóa hoa không thể với tới của cậu không? Và chính vì những sự kỳ vọng đó đã làm cậu đau đớn đến mức cậu mong muốn được chết để giải thoát khỏi nó sao?
—–Nè… Đó có phải những gì cậu nghĩ về cuộc sống mình không vậy?
Nếu mà tôi nói ra những lời đó với giọng hờ hững như thường khi, thì có lẽ cô ấy sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi mà thôi. Thành ra, tôi chỉ đơn giản hỏi, "Vậy thì nếu được đầu, cậu muốn trở thành gì?"
“Tôi ấy hả? Chắc là tôi muốn trở thành…. một con sứa chăng?”
────“Vào cuối đời mình, sứa sẽ tan biến ở biển rồi biến mất.”
Trong một khắc, tôi chợt nhớ ra những lời Mitsumine đã nói ngày hôm qua.
Chỉ một bước nữa thôi… Chỉ một bước nữa thôi là tôi có thể thực sự chạm tới cô gái đấy rồi. Song một bước đấy lại có cảm giác vừa gần lại vừa xa vô đỗi. Thật là bực ghê ấy.
Sau câu nói đấy của cô, tất cả những gì tôi có thể làm là dừng hết mấy suy nghĩ hỗn loạn ấy lại và hẳn là Mitsumine cũng thấy ngượng nghịu để tiếp cuộc trò chuyện sau câu nói vừa rồi. Nên cuối cùng thì khi ra khỏi thủy cung, bọn tôi chỉ nói chuyện về mấy thứ vô nghĩa nào đó. Sau đấy, chúng tôi đến ga tàu, cùng nhau đợi tàu đến.
(Không lý nào mình lại để hôm nay kết thúc như vây được….!)
Ngay vào thời khắc đó, tôi cuối cũng đã gom nhặt đủ sự quyết tâm, dũng cảm.
Ừm. Tôi cần phải cố gắng hết sức. Chí ít thì tôi cần phải làm thế.
Bởi lẽ đây là thời điểm vô cùng thích hợp. Nếu không làm bây giờ, thì sẽ không có cơ hội thứ hai nào để sửa sai.
Chí ít, tôi muốn thấy được nụ cười ấy lần cuối, thành thử tôi thốt ra lời mời tôi mà tôi đã dành cả ngày hôm qua để luyện tập.
"À, đúng rồi. Mitsumine, mai cậu à? Nếu cậu rảnh, có nơi tớ muốn đến ý. Cậu có muốn đi cùng không?"
“Sao tự nhiên cậu cư xử như mấy thằng playboy vậy?”
“Là vì tôi luôn nóng bỏng. Check.”
“Khá chắc là cậu cũng chả biết cái “check” đấy nghĩa gì đâu. Và A-kun, khi cậu nói ra cái câu đó, cảm giác nó cứ chán chán ấy, cậu biết không? Sao cậu không đọc một số bộ manga shoujo rồi luyện tập cách rủ ai đó đi chơi đi?”
“Ugh! Đúng như thường lệ, chỉ với vài từ thôi mà, cậu đã làm trái tim tớ tan nát… Tớ còn nghĩ câu mời chào này là hoàn hảo nữa vậy mà…!”
“….Khoan đã. Đừng nói với tôi là… Đấy là thành quả luyện tập của cậu ấy nha?”
“Im đi!! Không phải như thế đâu!”
Xấu hổ quá, thật sự xấu hổ chết miẹ đi được. Cả ngày hôm qua, tôi đã tuyệt vọng cào lướt trên mạng mấy câu như thế để luyện tập đấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ thất bại thảm hại đến mức vậy.
Đám người dùng trên internet khốn lạn… bọn nó bảo tôi là cứ làm theo chỉ dẫn của chúng là lời mời nào người ta cũng nhận, và ngay cả khi có bị từ chối đi chăng nữa, thì nó cũng chả kết thúc tệ hại đâu! Thằng lào đã đưa ra mấy cái thống kê về việc thêm câu đùa vào là sẽ thành công vậy?? Tất cả những gì đã xảy ra với tôi là tôi bị cười thẳng vào mặt đấy. Ôi, trái tim yếu ớt này đã bị tổn thương rồi!
Tớ cúi đầu mình xuống, lúc này có lẽ nó đã ửng đỏ lên cả rồi, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng bằng cách trừng mắt về phía Mitsumine.
“Vậy, mai cậu có đi hay không?”
“…. Mai tôi có bài kiểm tra thử rồi, vậy nên không được đâu. Dù cậu đã nỗ lực hỏi tôi vậy mà… Xin lỗi.”
“…Dù tớ không hiểu sao giờ cậu vẫn chăm chỉ đến thế, cơ mà được thôi–”
“Thì câu biết đấy… Không phải là do tôi thích học hay gì cả!”
“…….”
“Mọi người thích một tôi thông minh hơn. Thế nên tôi mới học mà thôi. Nếu không làm vậy, thì sẽ chẳng ai cần đến tôi nữa!”
Đôi mắt tôi mở to ra kinh ngạc.
Lúc nào tôi cũng nghĩ rằng, một học sinh ưu tú số một như Mitsumine thông minh đến độ có thể nghe giảng mà vẫn được điểm cao.
Chứ tôi chưa bao giờ nghĩ đến cái chuyện cô ấy phải thúc ép mình để đạt được số điểm đấy cả.
Dầu cho tôi rất muốn nói ra, dầu tôi biết là mình phải nói ra, song cổ họng tôi lại nghẹn lại, khẽ phát ra mấy ầm ừ. Như thể tôi đang bị chết đuối ấy, không khí cứ từ từ thoát ra khỏi người tôi.
Thấy hiện trạng lúc này của tôi, Mitsumine chỉ mỉm cười cay đắng.
“Ra vậy đúng như tôi nghĩ. Dĩ nhiên là cậu không nhận ra rồi. Ừm… Vậy là tôi làm tốt quá rồi. Nếu cậu mà nhận ra, thì chứng tỏ là tôi diễn chưa đủ sâu.”
“…………..Mitsumine”
“Tất cả mấy người đều nghĩ là tôi thật sự muốn làm điều này… Mỗi đêm, tôi đều phải học cho đến khi nào buồn nôn, luôn phải nỗ lực duy trì điểm số của mình, luôn phải chấp nhận rằng mình sẽ có thêm việc cần phải làm, và phải đứng ở cái vị thế mà mình lúc nào cũng phải nở nụ cười trên môi… Đấy là những gì Mitsumine “bình thường” sẽ làm, đúng chứ? Mặc dù, tôi có ghét phải đi học mỗi ngày, mặc dù cũng có những ngày tôi chỉ muốn khóc toáng cả lên rồi trốn học, cơ mà tôi vẫn luôn gắng chịu đựng. Ngay cả vậy đi chăng nữa, sẽ không ai chịu công nhận những nỗ lực đó cả. Bởi lẽ, đó là Mitsumine “bình thường”. Và nếu như tôi không đáp ứng được những kỳ vọng đó, tôi sẽ không còn “hoàn hảo” nữa, mọi người sẽ ngay lập tực quay lưng lại với tôi và rồi họ sẽ ra vẻ thất vọng. Với lại, tôi cũng chẳng có để tâm sự hết những nỗi lo đó cả… Những phiền muộn đó tôi chỉ có thể kiềm nén nó lại rồi chịu đựng nó một mình!”
Những lời đó của cô làm tôi nhớ đến cuộc nói chuyện về hải cẩu vừa nãy.
Và đúng như những gì cô ấy nói. “Mitsumine hoàn hảo” là một điều hết sức hiển nhiên đối với tôi như kiểu nước thì ướt vậy. Dầu tôi có biết rằng cô ấy là một người rất chăm chỉ, song chưa bao giờ, kể cả trong những suy nghĩ vô lý nhất, lại nghĩ rằng cô gái này đã thúc ép bản thân rất nhiều.
Song không biết rằng liệu vỏ bọc hoàn hảo này có phải là thành phẩm sau bao ngày sinh tồn, cố gắng bảo vệ vị thế của mình để nó không gặp nguy hiểm hay không.
Khi nghĩ tới điều đấy, tôi nhận ra rằng tài năng của Mitsumine, vốn sáng chói vô cùng, giờ đây lại cảm thấy nó rỗng toét. Việc hâm mộ cái tài năng được chúa trời ban cho đấy có nghĩa lý gì, khi thực tế nó chỉ là một lớp vảy dễ bị tróc ra thôi chứ.
“…..Hiểu rồi.”
Mitsumine mỉm cười như thể cổ đã bỏ cuộc hoàn toàn.
Ngay cả trở nên “bình thường” với tôi đã khó rồi.
Không biết là cô gái đấy đã phải thúc ép bản thân nhiều đến độ nào để bản thân “hoàn hảo”.
Hẳn mức độ nỗ lực đấy nằm ở cái mức phải nghiền nát tâm can của mình mới làm được, một mức độ có mơ tôi cũng không mường tượng ra được. Đó là lý do tại sao, cô bị dồn ép tới độ suýt nữa là kết liễu mạng sống của mình.”
“Mitsumine–”
Vào khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn ôm chầm lấy cô gái mỏng manh, dễ vỡ lại vào lòng. Hòng ngăn cô ấy tan vỡ.
Bởi lẽ, một ngày nào tôi muốn rằng mình có thể truyền đạt rõ ràng cảm xúc của mình cho cô.
“….Sao nữa đây?”
Tôi dang rộng hai tay ra, và Mitsumine cứ nhìn tôi như kiểu tôi giống mấy sinh vật sống kỳ quái ngoài kia ấy.
“Bây giờ, tớ muốn ôm cậu.”
“Cái gì ...? Cậu đang nói cái quái gì vậy?”
Sau khi nói ra những suy nghĩ chân thật nhất của mình, thì ánh mặt của Mitsumine trở nên ngày càng lạnh lẽo hơn.
Tuy vậy, tôi cũng không thể bị đánh bại bởi ánh mắt đấy được. Tôi có rất nhiều thứ quan trọng cần phải nói với cô ấy.
Đoạn tôi nhìn vào mắt cô ấy rồi từ từ mở miệng ra.
“…..Thì, ý tớ là, cậu đã nỗ lực rất rất nhiều. Hơn thế nữa, cậu đã phải đối phó với vô số vấn đề mà có lẽ cuộc đời này tớ sẽ không bao giờ sẽ phải đối mặt. Thế nên tớ nghĩ là tớ phải khen lấy cậu một tiếng… Để vinh danh những thứ cậu đã làm.”
Kế tiếp hành động đó, là câu “Vào đi!”. Trong thoáng chốc, Mitsumine đã hoàn toàn choáng váng, song nhanh chóng bắt đầu cười khanh khách.
“Haha…Ahahaha. Thế là sao cơ chứ— Cậu làm tôi chết mất. A-kun, cậu thật ngốc quá đi.”
“Hả—?! Tớ nói có gì sai sao.”
“Không, cậu chỉ là một thằng ngốc thôi à. Một tên ngốc chính hiệu.”
Trái ngược lại với tông giọng lộ rõ vẻ tôi là người phiền phức đấy, thì gương mặt cô ấy lại sáng bừng, trên môi tràn ngập nụ cười. Có vẻ như cô ấy hạnh phúc đến độ nụ cười cam chịu trước đó giờ đã biến mất từ thuở nào.
“….. Cơ mà, cảm ơn cậu. Tôi sẽ nhận lấy tấm lòng đấy— Cơ mà, chỉ tấm lòng thôi.”
Nụ cười lúc thốt ra những lời đó, quả thực vô cùng rực rỡ và quyến rũ đến mức không nói nên lời.
“……. Hmph, chỉ nhận lấy tấm lòng của tớ thôi… Dẹp hết mấy vụ dè dặt này nọ đi nhảy vào vòng tay tớ nào!”
“Cậu có bị điên không vậy? Tôi không có dè dặt chút nào hết ấy.”
"Chà, thật đau lòng quá đi. Cậu không thể nói là do cậu dè dặt được à!!!”
Trong giây phút đau đớn, tuyệt vọng đó, tôi đã hét lên như vậy. Đoạn, tôi nhìn lên mặt Mitsumine. Và đúng như dự đoán, gương mặt của cô lúc này là sự pha trộn giữa ngạc nhiên và khó chịu. Song, gương mặt đó vẫn tốt hơn nhiều so với vẻ cam chịu trước đó. Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm khi thấy vậy.
“Vậy thì, đổi lại mai tớ sẽ cổ vũ, khen ngợi cậu cả ngày lun! Dù sao thì, cậu cũng đã cố gắng rất rất nhiều rồi. Rồi ngày kia, bọn mình sẽ gặp nhau ở phòng học trống tổ chức một bữa ‘tiệc mừng công sức của Mitsumine’. Dĩ nhiên, tớ sẽ đãi hết… Vậy nên, mai đừng có chết nghen?”
“Tôi không cần mấy bữa tiệc kiểu vậy… Nhân tiện, kĩ năng đặt tên của cậu tệ quá đấy. Với cả, cái câu cuối đó không cần phải hỏi xác nhận làm gì. Tôi sẽ ổn cả thôi.”
Mitsumine mơ hồ mỉm cười trước khi tiếp tục nói.
“A-kun, cậu kỳ lạ lắm đấy.”
“Thật sao? Tớ lại không nghĩ vậy.”
"Không, cậu chắc chắn rất kỳ lạ.”
Câu nói đó được đưa ra mà không hề do dự gì.
“Chẳng có người nào tôi biết giống như cậu cả. Ở bên cậu, không khí dường như trở nên đỡ ngột ngạt hơn vậy.”
“Cảm ơn cậu rất nhiều vì lời khen. Tớ đây là máy lọc không khí độc quyền của cậu.”
Thấy Mitsumine nở nụ cười vui vẻ trên môi làm tôi hạnh phúc lắm, thành thử tôi đã đáp lại bằng một câu đùa. Và Cô ấy mỉm cười thích thú.
"Đừng có tự mãn. Tôi có nói gì về chuyện đó đâu nha, okay?.... Chờ chút đã. Đó là chuyến tàu của tôi thì phải."
“Được rồi, vậy đi đi! ....... Nhớ là đừng có chết ấy nha!”
“Người đâu mà ngoan cố thế không biết!”
Vừa nói, Mitsumine vừa bắt đầu đi về phía đoàn tàu mới đến trước mặt bọn tôi. Nhà của Mitsumine có hơi xa hơn nhà tôi chút đỉnh, do đó cô ấy đã mua vé tốc hành đặc biệt. Thành thử, bọn tôi không thể đi về nhà cùng được.
Cơ mà, nhìn cô ấy đi lên tàu từ đằng sau, tôi thấy dáng đi cô có vẻ hơi loạng choạng và run run. Một phần của cô ấy dường như bị tổn thương và trở nên mỏng manh. Đó hoàn toàn trái ngược những thứ tôi muốn; Ngực tôi đau lắm.
Tôi vỗ nhẹ vào má để cố gắng tự an ủi bản thân.
—— Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không để Mitsumine chết đâu.
[Trans: Cuối cùng chị gái tôi cũng nói ra nỗi lòng của mình rồi huhu. Và chap sau sẽ là một bước biển chuyển lớn về quan hệ của hai người đấy nên là cứ hóng chờ đê!]