Chương 2-7
Độ dài 2,755 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-05-11 07:45:13
Hoàn thành xong việc, tôi duỗi thẳng lưng đứng dậy.
“Này, cô đang làm gì ở đó vậy?”
Tôi nghe thấy tiếng gọi từ phía sau. Vì quá bất ngờ nên tôi giật nảy người, bối rối quay lại nhìn.
Tôi lập tức nghi ngờ vào mắt mình khi nhìn thấy những dòng chữ lấp lánh trên mái tóc hồng.
[Độ hảo cảm 7%]
Chỉ trong một tuần, độ hảo cảm của Reynold đã tăng 4%.
‘Không, mấy anh em nhà này không cần nhìn thấy Penelope thì độ hảo cảm cũng sẽ tự tăng lên à?’
Tôi cảm thấy có gì đó oan ức. Khi chơi game, tôi phải lo mở khóa để những câu chuyện không xảy ra, vì thế tôi chẳng nắm được tình hình. Không ngờ lại có thể dễ dàng nâng cao độ hảo cảm như vậy. Thật đáng tiếc cho đêm qua tôi đã thức trắng đêm để khởi động lại vô số lần.
“Sao lại đứng nhìn ngơ ngác vậy. Cô đang làm gì đó?”
“Ơ, ơ?”
Tôi đã tỉnh táo lại bởi giọng nói hối thúc của Reynold. Tôi rời mắt khỏi độ hảo cảm và đáp.
“Chỉ là đi dạo chút thôi.”
”Đi dạo……?”
Đôi mắt của Reynold nheo lại khi nghe thấy câu trả lời của tôi.
“Sao đi dạo mà lại đứng gần cái lỗ chó này, đây cũng quá trùng hợp rồi.”
“……”
Hộc, tôi đã nhịn được trong gang tấc, suýt chút nữa là tôi phát ra tiếng giật mình. Da gà cũng nổi đầy sau gáy.
‘Làm thế nào mà anh ta nhận ra được vậy? Mình đã che lại cẩn thận rồi mà!’
Tôi liếc nhìn những bụi cây ngụy trang đã được sắp xếp lại, nó vẫn giống như ban đầu.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi cố gắng nói chuyện một cách bình thường.
“......Sao anh lại ở đây?”
“Anh đang trên đường về dinh thự sau khi kết thúc huấn luyện.”
Nhìn kĩ lại thì đúng là như vậy, mái tóc hồng của Reynold ướt đẫm mồ hôi. Anh ta mặc bộ đồ tập luyện không được khít chặt cho lắm nên da thịt bên trong cứ ẩn hiện ra.
‘Ô hô , thân hình đẹp đấy.’
Trái ngược với gương mặt thanh tao, cơ thể với cơ bắp đầy rắn chắc trông quyến rũ khó tả.
‘Phải rồi. Phải có thứ gì đó đáng để ngắm nghía thì mới có thể tiếp tục tồn tại ở cái nơi chết tiệt này.’
Tôi nhìn anh ta một cách lạnh lùng, giả vờ như mình không phải loại người như vậy và trả lời một cách thờ ơ.
“Vậy thì anh cứ đi đi. Em sẽ đi dạo thêm một lát nữa.”
Tôi đã cất bước rời đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi đã cách xa anh ta được mấy bước chân.
“Này, dừng lại.”
Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói giễu cợt ở phía sau gáy. Tôi muốn phớt lờ nhưng vì độ hảo cảm nên đành phải dừng lại, quay đầu trả lời.
“......Cái gì?”
“Mới đó mà cô đã quên là 4 năm trước mình bắt chước mấy đứa trốn học nhảy qua bức tường ở gần đây khiến chân bị gãy phải chữa trị thật lâu à?”
“......”
“Nếu phải viết ra những gì khi ấy binh sĩ kể về cô thành sách, chắc lúc đó cũng khéo đến tận mười chương không chừng đó.”
Thảo nào, bảo sao bức tường bao quanh dinh thự lại cao đến thế.
‘Ý anh ta là tất cả chuyện này đã xảy ra sao?! Ha, đứa trẻ này cũng thật sự……’
Bốn năm về trước, vào năm mười bốn tuổi, muộn lắm thì cũng đã học gần hết tất cả các tiết học lễ nghĩa rồi. Tôi bực bội vì quá khứ khủng khiếp của Penelope, và sự giễu cợt mỉa mai của Reynold lại không xuất hiện trong trò chơi.
“......Không phải như vậy.”
Khi tôi trả lời một cách cộc lốc, anh ta không nói thêm gì nữa. Giọng nói ấy nhỏ đến mức tôi chẳng nghe được. Reynold đã dùng chất giọng đáng sợ như thế để nói với tôi.
“Thay vì làm những chuyện như thế thì cô hãy mạnh dạn đứng ra xin phép cha cho ra ngoài đi. Đừng để những việc làm khác thường của mình bị đánh giá như thế.”
“Không phải như vậy đâu mà.”
Anh ta thẳng thừng nói với tôi, sau đó không còn nói thêm câu nào nữa. Thay vào đó, cho đến tận cuối cùng, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi một cách nghi ngờ rồi sau đó quay lại, và rời đi trước tôi.
Đó là lúc tôi nhìn chằm chằm vào [Độ hảo cảm 7%] đang xa dần. Một cửa sổ hình vuông màu trắng hiện ra trước mắt tôi.
〈HỆ THỐNG〉Nhiệm vụ bất ngờ! Bạn có muốn tiến hành nhiệm vụ [Tham quan lễ hội] cùng với [Reynold] không? (Phần thưởng : Độ hảo cảm của Reynold +3% và những phần thưởng bí mật khác.)
[Chấp nhận / Từ chối]
Quả nhiên, nhiệm vụ mà tôi lo lắng đã xuất hiện.
“Mình lại phải thực hiện nhiệm vụ này với anh ta sao? Hơn nữa phần thưởng cũng chỉ có mỗi 3% à?”
Nhớ lại cách nói chuyện khi nãy của anh ta làm tôi rùng mình ghê tởm.
Ngày đó, vì tiếc 3% trong trò chơi mà tôi đã phải chấp nhận làm lấy nhiệm vụ, và cuối cùng là tôi đã phải ấn nút thiết lập lại trò chơi không biết bao nhiêu lần. Oan ức hơn cả là cuối cùng tôi cũng không thể mở khóa hết các nhiệm vụ được.
“Không làm, không làm đâu!”
Dòng chữ biến mất, tôi liên tục nhấn nút ‘Từ chối’.
“Nhìn mình như này ai lại có thể đi xem lễ hội với một tên điên gào rú chứ?”
Bây giờ tôi không còn tiếc nuối 3% nữa. Tôi còn có ‘10% và 7%’ nữa mà! Hơn nữa, tôi có thể ra ngoài tham gia lễ hội một cách bình thản, không cần phải phí hoài công sức như này nữa.
Tôi nhìn chằm chằm vào vị trí mà Reynold đứng khi nãy.
‘Đồ đáng ghét.’
Nói một cách không khiêm nhường như vậy thì Penelope……
“......Càng cấm càng muốn làm, không phải là điều đương nhiên sao? Hộc hộc.”
Tôi lẩm bẩm lời chưa kịp nói với Reynold ngày hôm qua, ném sợi dây làm bằng ga trải giường ra ngoài cửa sổ. Sức cùng lực kiệt, tôi áp mặt vào khung cửa sổ, thở hồng hộc một lúc lâu.
Ngày đầu tiên của lễ hội sáng bừng lên. Đến khi màn đêm buông xuống, ngay sau khi Emily hầu hạ tôi đi ngủ xong và rời khỏi phòng, người đang bình tĩnh chờ đợi là tôi đây lôi ga trải giường từ tủ âm tường ra và buộc chúng lại. Đây là cách bỏ trốn cổ điển nhất mà.
“Bây giờ, nhảy xuống thử một lần xem nào.”
Hô hấp như chững lại, ở khung cửa sổ, tôi nhấc người lên. Việc chuẩn bị trước đã hoàn toàn kết thúc. Để che đi khuôn mặt và mái tóc này, tôi đã mặc một chiếc áo choàng dày cộp.
Và tôi cũng đã gói ghém một ít đồng vàng cùng với tấm séc trắng mà Công tước đã tặng tôi làm phần thưởng hồi trước. Giờ đây, chỉ còn lại việc xuống tầng 2 bình an vô sự nữa thôi.
“Ha…… Mình phải làm đến cả việc này cơ đấy.”
Tôi ngó xuống phía dưới cửa sổ, thở dài một lượt, rồi lập tức quyết tâm, nhảy xuống.
Dù sao cùng lắm thì tầng Hai thôi mà. Sau khi đi đi lại lại phía ngoài dinh thự, với kết quả ước lượng bằng mắt mấy chục lần của mình, tôi chắc chắn rằng mình hoàn toàn có thể xuống được.
Rõ ràng là thế mà……
“......Điên thật.”
Chiều dài của sợi dây buộc bằng ga trải giường bỗng ngắn lại. Cứ thế mà nhảy xuống thì có thể phát ra tiếng động đánh thức người khác, vì tối quá mà chần chừ thì từ độ cao này chắc hẳn sẽ khiến tôi bị thương hơn nữa.
‘Rốt cục…!”
Tôi gào thét sau khi nhận ra thực tế và sự áng chừng bằng mắt lại có khoảng cách lớn thế này. Nếu mà leo lên phía trên thì, khoảng cách với cửa sổ phòng là tương đối lớn. Với cả, tôi không còn tí thể lực nào để leo ngược lại lên trên nữa. Chật vật để không bị tuột xuống, tất cả những việc tôi có thể làm là giữ thật chặt ga trải giường.
“Ha…… Mình làm sao đây.”
Cánh tay run lên bần bật. Chưa được bao lâu mà lòng bàn tay tôi đã đầy mồ hôi. Và dường như, cơ thể này dần dần, từng chút một tuột xuống.
Khi vừa lén lút nhìn xuống phía dưới, tôi quên bẵng đi niềm quyết tâm trước đó của mình, và chứng sợ độ cao trước đây đột nhiên ùa về.
“Mình, thực sự, phải làm sao đây……”
Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, tôi sụt sùi khóc cho hoàn cảnh tuyệt vọng của mình. Chính là lúc đó.
“Này, bây giờ, cô đang làm cái gì đấy hả?”
Chợt tôi nghe thấy giọng nói vang lên từ phía dưới. Tôi lén nhìn xuống dưới. Vào khoảnh khắc ấy, tôi đã chạm mắt với một người nào đó.
“Hơ.”
Tiếng cười khẩy liên tục vang tới.
“......Reynold?”
Màu tóc hồng của anh ta phản chiếu dưới ánh trăng nhàn nhạt. Reynold đang nhìn lên tôi đang ở phía dưới cửa sổ với vẻ mặt cạn lời.
“Anh, sao anh lại đi ra từ đó?”
“Cô đùa hả? Dưới phòng cô là phòng tôi mà?”
“.......”
Tôi mím chặt miệng lại. Phòng của anh ta ở dưới phòng của Penelope, làm sao mà tôi biết được.
“Bây giờ cô…… Hơ, tôi cạn lời quá mà. Cô giờ đang định bỏ nhà ra đi đó hả?”
“Bỏ nhà ra đi cái gì cơ chứ!”
Tôi nhảy cẫng lên vì lời nói châm chọc kia.
“Chà, em chỉ định ra ngoài một chút thôi.”
“Ra ngoài? Ra là dạo này, giữa những đứa con gái đồng trang lứa với cô đang thịnh hành kiểu nhảy tường khi ra ngoài hả?”
“......”
Vì hoàn toàn không còn lời nào để đáp lại, tôi nhìn vào ngọn núi xa xa kia. Nhưng mà, vì quá hoảng loạn mà tôi đã quên béng đi mất. Chuyện cánh tay đang giữ chặt ga trải giường đang đến giới hạn.
Tôi cũng không ý thức được tay mình mất sức, vừa chớp mắt đã trượt tuồn tuột xuống dưới.
“A á!”
Tôi hét toáng lên, trước khi rơi xuống cố sống cố chết chộp lấy mép ga trải giường.
“Hộc, hộc…”
Tôi giống như ve sầu mắc trên cây cổ thụ vậy, đung đưa lủng lẳng ở bức tường ngoài của dinh thự.
“Này!”
Lúc đấy, Reynold bất thình lình hét toáng lên, nhanh nhẹn leo lên đứng trên khung cửa sổ phòng. Anh ta liên tục nhìn lên phía tôi, rồi vội vội vàng vàng nhảy xuống ra bên ngoài cửa sổ, không hiểu sao, gương mặt anh ta hơi tái nhợt đi.
“Bỏ tay ra đi.”
Reynold đã ra ngoài, dang hay tay hướng về phía tôi đang đu bám và nói.
“Anh, anh nói gì cơ?”
“Cô buông tay ra và nhảy xuống phía tôi đi. Tôi sẽ đỡ cô.”
Khoảnh khắc ấy, câu nói ‘Sao em tin anh được?’ đã dâng lên đến cuống họng tôi.
“Còn không muốn nhảy thì cô cứ đu bám tiếp ở đó đi nhá.”
Tuy do dự nhưng trước mấy lời gắt gỏng của anh ta, tôi không còn sự lựa chọn nào khác.
“……Đừng bắt hụt đấy. Đỡ em cho chắc nha.”
Tôi khẩn khoản nài nỉ anh ta. Cho dù tôi là đứa em nuôi đáng ghét, nhưng lẽ nào đến mức anh ta phải cố tình giết tôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi quyết định buông tấm khăn trải giường đang khư khư giữ chặt.
“Hụp-!”
Luồng gió dữ tợn sượt ngang qua má. Những cơn choáng váng cứ ồ ập tấn công lấy người tôi, hệt như đang ngồi trên tàu lượn.
Bộp-.
“Bắt được rồi.”
Khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt Reynold đang cười như một đứa trẻ tinh nghịch.
“……Thả, thả em xuống.”
Chợt nhận ra mặt chúng tôi đã quá gần nhau, tôi vội vàng nhảy xuống khỏi vòng tay của anh ta. Tôi chỉnh trang lại vạt áo choàng xộc xệch của mình. Đột nhiên Reynold hỏi.
“Cô định đi đâu vậy?”
“Chỉ là đi dạo……”
“Nếu lại nói là chỉ đi dạo thì bây giờ tôi sẽ đi đến chỗ của cha đấy.”
Tôi oán giận nhìn chằm chằm cái tên chưa gì đã vội ngắt lời mình. Dù bị bắt thì hà tất gì tôi lại cứ bị bắt bởi cái gã này vậy chứ.
‘Mà không. Dù vậy vẫn đỡ hơn là bị Derrick bắt.’
Tôi lập tức thay đổi suy nghĩ, nhẹ nhàng mở lời biện minh cho bản thân.
“Em định đi xem hội.”
“Ban ngày ban mặt không đi, mà lại muốn đi lúc nửa đêm thế này à? Cô đang làm loạn hả?”
“Cũng có những lúc như vậy mà. Nhưng anh không cần quan tâm chuyện này đâu.”
“Đi xem hội một mình mà không có hộ vệ thì còn chuyện gì chứ! Cô biết thời buổi này đi ra ngoài nguy hiểm chừng nào không hả? Con nhỏ này không sợ……”
“Reynold.”
Tôi bực dọc gọi tên anh ta.
“Thật sự cảm ơn anh vì đã giúp em. Nhưng lần trước em đã nói với anh rồi mà. Bây giờ em sẽ tự lo việc của mình, nên anh đừng quan tâm đến làm gì nữa.”
“Này. Cô……”
Reynold nói lắp lắp như gà mắc thóc trước thái độ rạch ròi, lạnh lùng của tôi,.
Thoáng nhìn thấy [Độ hảo cảm 7%] từ anh ta, tôi thản nhiên mở lời.
“Giờ em cũng là người lớn rồi mà. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì em cũng sẽ tự chịu trách nhiệm hết được. Hơn nữa, là anh em thì những chuyện thế này, anh cứ vờ như không thấy gì……”
“Vậy tôi cũng đi cùng cô.”
“……Gì cơ?”
Lần này đến lượt tôi cứng họng vì câu trả lời đột ngột đó. Trước vẻ mặt ngơ ngác của tôi, tên Reynold vẫn thản nhiên, dõng dạc nói.
“Đi chung cũng được đó ha. Vậy thì tôi vừa có thể bảo vệ cô như hộ vệ, vừa có thể chăm sóc cô với tư cách là anh trai nữa. Không phải là vẹn cả đôi đường sao?”
“.......”
“Tôi sẽ giữ bí mật với cha về việc này. Chúng tôi đi thôi.”
‘Hơ.’
Tôi hoang mang đến nỗi không nói được lời nào. Rốt cuộc tại sao anh ta lại như vậy chứ.
‘Cái tên xấu xa chỉ cần nhìn thấy Penelope thôi đã nghiến răng nghiến lợi ấy, vậy mà hắn lại rủ mình cùng đi xem hội gì chứ!’
Bấy giờ, với đôi mắt run rẩy, tôi bắt đầu thuyết phục anh ta.
“Chẳng phải anh ghét em mà. Sao anh lại nhất định...”
“Ai nói tôi ghét vậy?!”
Thế nhưng tôi còn chưa ngắt lời, anh ta đã hét lên một cách cáu kỉnh.
“Cô mới là người hét toáng lên là ghét tôi đến gấp trăm ngàn lần, ghét đến chết đấy!”
“Suỵt!”
Tôi giật mình, đưa ngón trỏ lên miệng rồi dáo dác nhìn xung quanh. Tôi sợ ai đó sẽ nghe thấy giọng nói vang rền của anh ta. Thật may, dường như không ai nghe thấy cả, xung quanh vẫn yên ắng.
“Không phải thì thôi, sao anh lại hét toáng lên vậy chứ?”
Tôi giận dỗi, thì thầm với anh ta.
‘Với cả, em nói vậy khi nào chứ?’
Tôi muốn nói anh ta đừng có bịa chuyện mà bắt bẻ lại tôi, nhưng tình huống này thật không như mong đợi. Phải nhanh chóng đi cứu Eckles thôi. Tôi vừa nghĩ đến chuyện đó thì tên Reynold lại nói với tôi một cách thô lỗ.
“Dù sao thì cô cứ biết là chúng ta sẽ đi cùng nhau. Cho dù cô không thích thì ta cũng sẽ đi theo.”
Vào khoảnh khắc đó.
〈HỆ THỐNG〉Xuất hiện một nhiệm vụ đột xuất! Bạn có muốn tiến hành nhiệm vụ [Đi xem lễ hội] cùng [Reynold] không? (Phần thưởng : Độ hảo cảm của Reynold +3% và những phần thưởng bí mật khác)
[Chấp nhận / Từ chối]
Nhiệm vụ mà tôi từ chối ngày hôm qua lại xuất hiện trước mắt tôi trong ô cửa sổ hình vuông màu trắng.
Tôi nhìn vào gương mặt cố chấp của Reynold rồi lại nhìn vào cửa sổ hiển thị nhiệm vụ, và cứ thế hít một hơi thật sâu. Dù sao cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Được thôi. Vậy cùng đi nào, đi.”
***
Đọc bản dịch gốc và ủng hộ nhóm dịch tại ln.hako.re