Chương 16: Cha
Độ dài 1,212 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 05:00:36
Translator: Love Fragments
-------------------------------------------------------------------------
Sau khi về đến nhà, tôi thay đồ sang bộ vớ đen với bộ đồ màu vàng mà tôi đã mua. Sau đó, tôi nằm bệt xuống giường trong khi cố hồi phục từ cơn say xe. Cứ như vậy, tôi đã thiếp đi lúc nào không hay biết.
Khi tôi thức dậy, tôi đi xuống phòng khách, tôi thấy mẹ chuẩn bị bữa tối.
Không nói một lời, tôi ném cơ thể mình xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách và mở cuốn 「Alice ở xứ sở thần tiên」mà tôi đã mua trước đó.
Câu chuyện bắt đầu với một cô gái tên Alice đi lang thang vào xứ sở thần tiên sau khi đi theo một con thỏ trắng biết nói, cơ thể của cô phát cứ lớn lên và thu nhỏ lại trong cuộc phiêu lưu và cuối cùng cô tỉnh dậy từ giấc mơ và trở về thực tại - Đó là câu chuyện về Alice Xứ sở thần tiên.
『Một câu chuyện kỳ lạ…』
Khung cảnh đặc biệt của thế giới và nhân vật trong câu chuyện đã tạo ấn tượng mạnh trong trái tim trẻ em. Tôi thậm chí có thể dễ dàng nhớ lại bản tóm tắt của câu chuyện này.
「Đó là một cái nhìn vô lý và bất công về thế giới, nhưng nó vẫn rất vui. Câu chuyện về Alice có nhiều nét cuốn hút đến mức nó khiến ta hơi buồn khi phải trở lại với thực tế. 」
『… Em hiểu cảm giác đó. Mặc dù em chỉ đọc nó lần đầu tiên ngày hôm nay, có một cảm giác hoài niệm bí ẩn. 』
「Alicia được sinh ra trong một thế giới tương tự như câu chuyện…」
Nó thật sự là một kiệt tác.
Tôi đã nghĩ về điều này ngày hôm qua, thật tốt khi có thể nêu ra suy nghĩ của bản thân ngay sau khi đọc …
Yuna cũng thỉnh thoảng nói về những thứ mà cả hai chúng tôi đều thấy thích, nhưng việc đó thường chỉ là do ý thích nhất thời mà thôi.
Trong khi tôi đang nghĩ vậy, tôi nghe thấy tiếng cửa.
Tôi đứng dậy và đi đến chỗ cửa ra vào, ở đó là một người mà tôi luôn mong đợi.
「Cha!」
Tôi chạy về phía cha tôi.
Nhìn thấy tôi, cha giật mình trong giây lát,
「... Con là Ikutari?」
Và hỏi tôi điều đó.
「Là con đây, mừng cha đã về!」
「Cha đã về - cả con cũng vậy nữa. Dù đã nghe điều này từ mẹ con, con đã trở nên nhỏ hơn, con...」
Trong khi nói vậy, cha tôi cúi xuống và xoa đầu tôi.
Tôi đang bị đối xử như con nít vậy.
... Tôi muốn được cao hơn cha tôi.
Khi lên trung học, chiều cao của tôi vốn đã vượt qua ông ấy, nhưng lúc ấy, ông đã phải đi xa ra nước ngoài công tác.
Vì vậy, lần sau khi gặp lại ông ấy, tôi muốn nói với ông điều đó, nhưng điều đó sẽ không bao giờ đến vì cơ thể tôi đã trở thành một cô bé.
「Chồng à, mừng đã về.」
「Papa đã về!」
Yuna và mẹ bước ra cửa.
「Ou, cha về rồi đây. Hai người vẫn không thay đổi gì cả .... Có phải của Yuna đã lớn hơn rồi không?」
「Ehehe, đúng thế!」
Với hai tay chống hông, Yuna ưỡn ngực như để nhấn mạnh những "thứ" đã thay đổi với ông ấy.
「Cha, thế là quấy rối đấy .... Yuna, em cũng không nên đáp lại như vậy chứ! 」
「Đây chỉ là việc trao đổi giữa phụ huynh và con cái thôi.」
「Anh cũng không muốn quan tâm nữa.」
Tôi thở dài. Tôi không phải là người có vấn đề... Tôi nghĩ vậy.
『Ikutou-san, liệu em có thể chào hỏi ông ấy chứ?』
Alicia hỏi tôi.
『Được thôi.』
Tôi kết nối với cha bằng thần giao cách cảm.
『Rất vui vì đã được gặp, thưa cha.』(T/N: Alicia đang nói một cách rất trang trọng)
Tôi bắt trước cử động Alicia muốn làm và quay về phia cha.
『Con là Alicia. Con đã mắc nợ con trai của mọi người rất nhiều, Ikutou - san. Con nghĩ con đã gây ra rất nhiều rắc rối với gia đình trong thời gian qua. Con thành thật xin lỗi.』
Tôi (Alicia) cúi đầu xuống.
『Không không, ta nghe nói con trai ta đã quay về an toàn là nhờ con. Ta muốn bày tỏ lòng biết ơn của ta về việc đó, con không cần phải xin lỗi gì cả. Về phần con trai ta, hãy đối xử thật tốt với nó trong tương lai.』
Cha tôi nói vậy với một thái độ nghiêm túc hiếm thấy đối với gia đình, và cúi đầu xuống.
『Con cũng vậy, hãy đối xử tốt với con.』
「Yare yare ... Đó là một lời giới thiệu hơi bị gượng ép đó. Alicia - chan ổn chứ?」
『À, vâng!』
「Ta đã nghe kể chi tiết, cảm ơn con vì mọi thứ đã làm cho Ikutari,. Cảm ơn con nhiều lắm.」
Cha tôi trở lại với vẻ mặt bình thường và đưa tay ra cho tôi (Alicia).
Tôi (Alicia) nắm lấy tay anh ta trong khi hơi bối rối. Bàn tay to và gồ ghề - đó là bàn tay của cha.
「Giờ hãy vào phòng khách nói chuyện nào, mẹ sẽ pha trà.」
Theo lời mẹ, chúng tôi quay về phòng khách.
Cha đang trở về phòng để cất hành lý, nên tôi và Yuna ngồi chờ ở bàn ăn trước.
Trong khi đó, mẹ chuẩn bị trà cho mọi người.
Khi cha đến, tất cả chúng tôi bắt đầu uống trà mà không nói một lời nào.
Tôi với tới chiếc sô-cô-la được bọc ở giữa bàn và tháo nó ra, đặt một miếng vào miệng tôi. Tôi có thể nghe thấy giọng của Alicia khi vị ngọt ngào hoài niệm chạm vào lưỡi.
『Gì thế này, ngon quá đi ! Vị ngọt đang lan tỏa trong miệng em ... Ha ... Em thật hạnh phúc.』
『Loại kẹo này được gọi là Sô-cô-la, em thích nó chứ?』
『Vâng! Em thích hươmg vị ngọt ngào của nó.』
Tôi tự hỏi nếu tôi cảm nhận được hương vị của Alicia, liệu tôi có thấy vị ngon hơn không. Trong khi nghĩ vậy, tay tôi lấy thêm một chiếc sô-cô-la nữa.
Bố đang nhìn tôi với vẻ mặt lạ lùng.
『Ah-. Ah-. Thử xem, xem nào... Fumu, có vẻ như ta cũng có thể nói như thế này. 』
Cha có vẻ quan tâm đến thần giao cách cảm.
『Đây là thần giao cách cảm, ta đã nghe nó trong câu chuyện của con, nó thật thú vị. Ikutari, phạm vị hiệu quả của nó như thế nào?』
『Nếu là bình thường thì, phạm vi của nó là 5 mét. Nếu nhìn thấy lẫn nhau thì sẽ là 20 mét.』
『Fumu, vậy là nó có thể dựa vào phương hướng ... Cái này có vẻ thú vị đây.』
『Nói chuyện trong lúc uống trà cũng rất tiện lợi nữa!』
『A, đúng thế.』
『Yuna, nói nhiều trong khi đang ăn là không tốt đâu.』
『Vâââng.....』
Yuna nhún vai.
Chúng tôi đã dành thời gian trò chuyện với một cảm giác như vậy.
「... Vậy thì. Chúng ta sẽ nói về những gì chúng ta sẽ làm trong tương lai? 」
Sau khi uống trà xong, cha quay sang tôi và bắt đầu nói chuyện.
「Ikutari, giờ con có hai lựa chọn - một là sống như một Kisaragi [note9710], hoặc là sống như một người hoàn toàn khác.」