Chương 34: Vì vậy nên đương đầu
Độ dài 4,468 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-16 10:31:33
“Được rồi, giờ thì lõi ở đâu đây…”
Chúng tôi đáp xuống mặt đất và tìm kiếm lõi của Zahakva. Thân thể cô ta bị phá huỷ nhưng lõi vẫn chưa bị đánh nát. Chiếc lõi ấy vẫn còn nằm đâu đó trong đống thịt tung toé này.
Vết thương do ma lực của Ma Vương khác sẽ không thể nhanh chóng được chữa trị. Đối phương cần cắt bỏ vị trí bị xâm thực rồi phục hồi. Và ở trạng thái của lõi cũng giống như vậy, nếu không cắt bỏ thịt bao quanh lõi thì Zahakva sẽ không thể tái sinh.
Kể cả khi không thể phân biệt vị trí lõi thì chỉ cần khiến nó lộ ra ngoài là đủ. Nếu có mảnh thịt nào động đậy dưới trạng thái này thì tôi sẽ lập tức thổi tung cả vùng đó.
“___ Không nhìn thấy đâu cả. Tôi không nghĩ chúng ta đã xử lý cả nó đâu…”
“Tôi cũng nghĩ thế. Chỉ với đòn cỡ đó thì tôi cũng không chết đâu. Cứ xem như cô ta đang chờ cơ hội để tái sinh vậy.”
Neirlyates vừa giẫm nát các mảnh thịt ở gần vừa tìm lõi Zahakva. Cả Mix lẫn Neirlyates đều không lộ chút sơ suất. Họ vẫn tin tưởng sức mạnh đối phương và không cho rằng Zahakva sẽ gục ngã dưới đòn vừa rồi.
Kể cả khi không tìm thấy lõi, chúng tôi vẫn không thể lơ là cảnh giác cho đến khi cuộc chiến ở tầng trên kết thúc. Vì Neirlyates đang nắm giữ tình huống toàn thể căn phòng nên cô ta không thể chạy ra ngoài.
“Có khả năng cô ta hạn chế hành động để khiến chúng ta nghĩ rằng đối phương đã trốn thoát khỏi phòng.”
“Cô ta không thoát được đâu. Ở dưới sàn nhà hai lớp vẫn đang liên kết với thần kinh của tôi.”
“Khi sàn bị xuyên thủng thì cô không bị đau à?”
“Nó giống như mấy lớp màng trong cơ thể bị xé rách thôi. Khá là sướng đó.”
“Ờ ờ… Nếu nhạy cảm đến thế thì cô sẽ nhận ra nếu đối phương thoát khỏi phòng nhỉ.”
“Cơ mà ma lực nồng đậm vẫn còn lưu lại trong mấy mảnh thịt của cô ta. Muốn xác định vị trí của lõi sẽ khá là khó___”
Ngay khi nhìn thấy Neirlyates phản ứng, Mix không chần chờ mà ném dao về phía tầm mắt của Neirlyates.
Ở đó là Zahakva đang trong quá trình tái sinh thành hình người. Đừng nói là quần áo, cả thân thể cô ta vẫn chưa được hồi phục hoàn chỉnh, và ở sâu trong phần đầu chỉ mới tái sinh một nửa đang lấp ló chiếc lõi.
Con dao Mix ném đi cắm vào chiếc lõi, Zahakva cất tiếng gào thét không nên lời mà quằn quại.
Tôi cũng dồn ma lực vào cánh tay và lao tới đối phương. Ở khoảng cách này thì tôi có thể nhắm trúng____
“Đó là bẫy! Lùi lại đi!”
“___!?”
Tôi nghe theo giọng nói của Neirlyates, phóng xuất ma lực đã tích tụ mà giãn cự ly. Ngay khoảnh khắc ấy, xung quanh Zahakva bỗng vặn vẹo như bị nghiền nát bởi bức tường vô hình.
Ma pháp Trọng Lực, hơn nữa nó còn liên luỵ cả đối phương. Nếu làm vậy thì chiếc lõi đang lộ ra ngoài sẽ không thể nào bình an. Khoan, Neirlyates vừa nói đó là bẫy. Vậy thì Zahakva ấy là giả mạo ư?
“Phản ứng nhanh đấy, nhưng ta cũng câu đủ thời gian để tái sinh rồi.”
Ở phương hướng phát ra tiếng nói là Zahakva đã tái sinh thân thể. Tuy phải trở lại hình người, nhưng vết thương đã được chữa trị hoàn toàn. Trong lúc chúng tôi phản ứng với đồ giả mạo thì cô ta đã hồi phục thịt xung quanh lõi.
“Tạo ra phân thân bằng những mảnh thịt còn sót lại à. Thậm chí còn tỉ mỉ đến mức nguỵ trang cả lõi. Ma lực còn lại của cô có đủ không đấy?”
“Đây là lần đầu tiên ta vứt bỏ toàn bộ thịt ngoài lõi. Nhờ vậy mà hầu như chẳng còn lại chút ma lực nào này.”
Zahakva vừa thở nhẹ một hơi vừa phục hồi trang phục. Ngoại hình đã quay trở lại ban đầu, nhưng đối phương đang mất đi rất nhiều ma lực. Kế sách tập kích mà chúng tôi tập trung thực hiện không hề uổng phí. Nếu cứ tiếp tục thế này thì Zahakva sẽ phải chiến đấu trong trạng thái gần như không thể sử dụng ma lực.
Chúng tôi đang nắm giữ lợi thế. Vậy mà sự thong thả ấy của Zahakva gây cảm giác thật khó chịu.
“Cô dùng ma lực ít ỏi ấy để phục hồi trang phục à? Ở đây không có đàn ông nên khoả thân cũng được mà.”
“Đây là ma lực cuối cùng trong thân phận con người nên ta muốn dùng cho giống người chút thôi.”
“Ối chà, tức là cô thừa nhận mình đã bị chúng tôi dồn vào đường cùng rồi nhỉ.”
“____ Cũng phải. Ta cũng ngu ngốc khi xem thường các ngươi chỉ là lũ tép riu so với đám trước đó… Nhưng ta thừa nhận mình cần phải làm vậy đối với bọn ngươi.”
Illias đã nói rằng bản thân từng cảm nhận được cơ thể của Zahakva xuất hiện vết nứt. Hiện tại tôi có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói ấy.
Dòng máu thú chảy trong người tôi đang phớt lờ ý chí của tôi mà tránh xa. Kẻ đang đứng trước mặt là con quái vật đội lốt người. Và hiện nó đang xé bỏ lớp vỏ mà bước ra ngoài.
“Cô định vứt bỏ mọi thứ của một con người ư?”
“Không phải tất cả đâu. Ta tin chắc rằng tình yêu đối với Ma Vương-sama vẫn sẽ còn đấy.”
“Tình yêu à… Cô không nghĩ đến chuyện ngăn cản sự điên cuồng của người mình yêu ư? Cô cho rằng vứt bỏ nhân tính vì người mình yêu là đúng sao?”
“Ta biết rất rõ lý do ngài ấy muốn huỷ diệt con người cho dù phải dùng bọn ta như tốt thí. Ta biết rõ tuyệt vọng cùng quyết tâm của ngài ấy. Vì vậy nên ta mới giết người vì Ma Vương-sama. Thích thú mà giết chóc. Vì để Ma Vương-sama ra lệnh và không cảm thấy hối hận vì bản thân, ta đã trở thành một con nhện lãnh khốc và tàn nhẫn phù hợp với con cờ của ngài ấy.”
Zahakva nhìn chằm chằm vào hư vô. Đôi mắt chứa đựng ngưỡng mộ, dịu dàng cùng tình cảm tràn ngập. Chắc chắn đó là ánh mắt hướng đến ai đó đang nhìn vào nơi này.
Tôi chợt hiểu được một chút cảm xúc của Zahakva. Bởi vì tôi cũng từng ôm cảm xúc “muốn duy trì một bản thân mà người mình yêu mong muốn.”
Tôi thuận theo Shishou, vui mừng với lời nói của Shishou. Tôi đã cố làm một Ulffe được Shishou chỉ dẫn và đưa ra kết quả tốt nhất.
Dụ hoặc của nguyện vọng muốn làm một bản thân mà người mình yêu mong muốn nhất không thể nào dễ dàng bị che lấp. Zahakva đã giữ mình không thay đổi suốt hàng trăm năm chỉ bằng cảm xúc ấy.
“Tôi không định tranh luận về hình thái yêu đương, nhưng ở đây đều là những kẻ chiến đấu vì người mình yêu. Tôi có chút hứng thú với chuyện bên nào sẽ mạnh hơn đấy.”
“Ta không cần phải so sánh với tình yêu của kẻ nửa vời thậm chí còn không thể vứt bỏ nhân tính mà chuyển hoá.”
Khi Zahakva giơ tay rồi cong cổ tay xuống thì một mảnh thịt nhỏ nằm trên mặt đất liền lao tới tay Zahakva. Có lẽ cô ta vừa phóng tơ nhện mà kéo nó tới.
Mảnh thịt ấy là chiếc lưỡi gắn Ma Cụ. Cô ta giật chiếc nhẫn khỏi chiếc lưỡi ấy, vừa ngắm nhìn với vẻ đầy yêu thương rồi liếm máu mình dính trên đó.
Đó là Ma Cụ có thể dịch chuyển trong cự ly ngắn. Tuy nhiên, nó chỉ có thể dịch chuyển đến nơi tồn tại ma lực của cô ta, trong căn phòng này lại đang triển khai kết giới ngăn cản dịch chuyển ra bên ngoài.
Tuy rằng không phải không thể dùng nó như phương pháp di chuyển trong phòng, nhưng Mix cũng đã chuẩn bị đầy đủ đối sách cho điều đó. Nếu Zahakva dùng chiếc nhẫn ấy thì chúng tôi có thể lợi dụng sơ hở của cô ta…
“Khi trao Ma Cụ cho các Ma Tộc, Ma Vương-sama đã hỏi ta rằng muốn nó có hình dạng như thế nào… Và ta không do dự mà nói mình muốn hình dạng chiếc nhẫn. Năng lực ấy có là gì cũng không phải vấn đề đối với ta. Ta đã nhận chiếc nhẫn từ Ma Vương-sama, chỉ cần như thế là đủ rồi.”
Zahakva đặt chiếc nhẫn lên lưỡi mình, hệt như nó là bộ phận phù hợp nhất trong cơ thể để bảo quản vật quý trọng, rồi từ từ nuốt vào.
Và khi cô ta một lần nữa nhìn về phía này, chuyện ấy đã xảy ra.
“__!?”
Cảm giác như có gì đó bao trùm cả người tôi. Không chỉ bản thân, cả Mix và Neirlyates cũng đang chịu ảnh hưởng của nó.
Đây không phải ảo giác, có một sức mạnh gì đó đang hoạt động. Điều tôi nghĩ đến đầu tiên từ cách chiến đấu của Zahakva là ma pháp Trọng Lực.
Tuy nhiên, Mix đang bố trí Phong Ma Thạch ở xung quanh. Nếu là loại ảnh hưởng lên phạm vi rộng thì nó sẽ bị vô hiệu hoá, còn nếu nhắm vào xung quanh đối tượng thì mỗi Mix sẽ không sao mới phải.
Tức đây không phải ma pháp, mà là bản thân trọng lực. Zahakva đã thao túng trọng lực xung quanh chúng tôi bằng thủ đoạn ngoài ma pháp.
“Chỉ chừng này thì không có vấn đề lớn cả! Cùng lắm cũng chỉ gấp vài lần trọng lượng cơ thể, chúng ta có thể chịu đựng bằng Cường Hoá Ma Lực!”
“Ai da, khó chịu quá đi. Vì ngực tôi lớn hơn nên phải chịu tác động nhiều hơn hai người nè!”
“Ồn ào quá nha!? Tôi xé chúng xuống đó!?”
“Dừng lại đi. Tôi suýt bị Tử Ma Vương làm một lần đau lắm rồi.”
Đúng là uy lực của nó khá hoà hoãn so với công kích từ ma pháp Trọng Lực. Có lẽ nó rất khó khăn cho người không thể dùng Cường Hoá Ma Lực như Shishou, nhưng mỗi người chúng tôi đều có thể phủ Cường Hoá Ma Lực đủ để chiến đấu trên toàn thân.
“Đây cũng chẳng phải công kích gì cả. Nói cụ thể hơn thì đây là sức nặng tình yêu đối với Ma Vương-sama của ta?”
“Nữ nhân cảm nhận sức nặng tình yêu bằng vật lý thì cùng giới tính cũng thấy rợn đấy. Với lại xin đừng áp đặt tình yêu lên người khác dùm.”
“Ta chỉ không kiềm chế được ThôI… tẠi VÌ… tA… KHônG cẦN… phẢI kIềm CHế… nỮa làM GÌ.”
Cơ thể của Zahakva nứt ra, chiếc chân nhện khổng lồ phóng ra từ bên trong. Làn da hay thịt đều nứt vỡ, xương dần bị nát vụn. Cơ thể ấy cứ như trở thành một cánh cửa thông tới thế giới khác, và từ bên trong là một thân thể khổng lồ dần bò ra cùng máu bắn khắp nơi.
“Ma Vương… Sama. ZaHAkVa… rẤT… Yêu… nGÀi…”
Lớp vỏ nhân loại buông ra những lời cuối cùng của một con người, sau đó là một con nhện khổng lồ xuất hiện trong thế giới này. Nơi đó đã không còn một chút bóng dáng con người nào, có chăng chỉ là sát ý ngùn ngụt ập tới cơ thể chúng tôi.
“Tôi cũng nghĩ là cô ta cuối cùng sẽ trở thành nhện thật. Đúng là chuẩn luôn.”
“Sát ý vô cùng rõ ràng… Cơ mà Neirlyates-dono… Cô nghĩ cô ta còn lý trí không?”
“Nhện có lý trí không ấy nhỉ? Chắc là____”
Neirlyates bỗng húc Mix đi. Khi tôi nhận ra chuyển động ấy thì nửa thân trên của Neirlyates đã trở thành thịt nát và văng ra khắp không trung.
Đó không phải ma pháp Dịch Chuyển, vừa rồi chỉ là tốc độ vô cùng áp đảo của một sinh vật. Tôi đã luôn tập trung ý thức vào chuyển động mà vẫn không nhìn thấy động tác của Zahakva.
Dù vậy, tôi vẫn lao đi theo phản xạ, đứng phía trước Mix và đấm vào Zahakva Tuy nhiên, cảm giác khi đấm vào rất lạ lẫm. Uy lực cú đấm của tôi bị triệt tiêu hoàn toàn hệt như lúc bị Bích Ma Vương chặn cú đấm lại vậy.
“Ulffe-chan!”
Trực giác của tôi báo rằng công kích đang lao tới nhờ giọng nói của Mix. Trước mắt không có gì cả, vậy thì nó đang đến từ phương hướng trái ngược. Tôi phóng xuất ma lực còn lại trong nắm đấm về hướng có lẽ công kích đang lao tới mà giãn khoảng cách.
Thứ gì đó vừa sượt ngay cạnh. Xung kích như thứ gì đó đâm vào không khí và quét cả không gian xung quanh khiến cơ thể tôi bay đi.
Tôi phóng xuất ma lực, vừa điều chỉnh tư thế vừa đáp xuống mặt tường phía trước rồi nhìn lại. Đó là Zahakva đang từ tốn thu chiếc chân vừa đâm ra.
Công kích mà mắt không thể bắt kịp. Tôi nhớ lại Murlusht mà mình từng chiến đấu tại Serend mà chảy mồ hôi lạnh.
Cú đâm của Murlusht là một đòn dốc toàn bộ sức mạnh, và trong đó còn bao hàm cả kỹ thuật của nhân loại. Tuy nhiên, Zahakva lại hoàn toàn khác. Tốc độ ấy chỉ đơn giản là quá nhanh mà thôi.
Lazalicata có thể bẻ cong sự thật bằng dối trá thông qua lời nói, Orphalow thiêu rụi mọi thứ đến gần bằng nhiệt lượng vô hạn. So với hai người kia, Zahakva luôn chiến đấu như thường lại tạo ấn tượng phàm tục. Tôi còn cho rằng Zahakva không sở hữu sức mạnh đặc biệt của Ma Tộc như hai người kia.
Song, tôi đã sai lầm. Zahakva đã trút toàn bộ ân huệ của Ma Tộc vào năng lực cận chiến. Chính vì vậy nên cô ta mới sở hữu khả năng siêu cường hoá thân thể tương đương với cả năng lực Đấu Tranh của Phi Ma Vương. Cô ta đã vượt qua quy tắc của sinh vật tồn tại trong thế giới này.
Về năng lực kiểu cường hoá thì Phi Ma Vương chắc hẳn ưu việt hơn, nhưng Phi Ma Vương dùng cơ thể con người, còn Zahakva lại đang cường hoá thân thể nhền nhện. Năng lực thân thể vốn có của nhện vẫn luôn áp đảo, và khi đạt kích thước lớn hơn cả con người thì hai bên không thể nào so sánh được.
Hơn nữa, cơ thể tôi vẫn nặng nề cứ như xung quanh Zahakva vẫn luôn phát động ma pháp Trọng Lực. Kể cả khi không tới mức không thể chuyển động, cô ta vẫn có thể nới rộng cách biệt với đối tượng vốn đang thua kém trong năng lực thân thể như chúng tôi.
“Phù… phù… phù…!”
Tôi thở mạnh cảm xúc đang dâng trào cùng hơi thở ra ngoài mà trấn định bản thân. Tôi đã từng đại bại trước hai người là Phi Ma Vương cùng Murlusht. Và kẻ có lẽ còn sở hữu năng lực thân thể cao hơn cả hai người đó chính là con quái vật nhện ở trước mặt này.
-------------------------------------------------------------------
Cuộc xâm lược này thực chất là cuộc chiến cuối cùng đối với cả hai trận doanh Hắc và nhân loại. Giữa Tedral và Bích Ma Vương, bên thua sẽ khiến trận doanh của mình có khả năng thua lớn hơn.
Điều đám con người có thể làm chính là giúp Bích Ma Vương chiến đấu với Tedral trong trạng thái tốt nhất. E rằng Zahakva đi cùng Tedral sẽ gặp màn chào đón không hề nhẹ nhàng chút nào.
“Thắng hay thua thật ra cũng chẳng liên hệ gì đến mình cả.”
Lazalicata cũng mang theo Melabis mà ra mặt trong lần cuối cùng. Theo tình trạng kia thì có lẽ cô ta định bước vào trạng thái thức tỉnh hoàn toàn.
Khi bước vào trạng thái ấy thì cơ thể sẽ biến đổi thành tượng trưng của nỗi sợ hãi đang khắc ghi trong mình. Bản năng chúng tôi hiểu được rằng chỉ cần bước chân vào đó một lần thì sẽ không thể nào quay trở lại.
Chính vì vậy nên tôi chỉ dùng toàn lực khi ở trong thế giới độc lập do mình tạo ra. Không gian ấy nằm trong quy tắc đã bị tác động, cho dù thức tỉnh hoàn toàn thì tôi vẫn có thể lấy lại cơ thể vốn có.
Tuy nhiên, Zahakva lẫn Lazalicata đều không mài giũa kỹ thuật tác động quy tắc như tôi. Các cô ấy chỉ có con đường một chiều không thể nào quay trở về.
Lazalicata có lẽ còn có thể nói chuyện. Tượng trưng nỗi sợ hãi của cô ấy là sự dối trá trở thành chân thực bị méo mó. Nếu là khái niệm do con người sinh ra thì cô ta có khả năng vẫn giữ bản ngã nhân loại.
Tuy nhiên, Zahakva lại là nhền nhện. Một con nhện không thể nào tồn tại trái tim con người. Vì có ma lực của Hắc chảy xuôi nên có lẽ cô ta còn có thể giúp ích như một thứ giết chóc con người theo bản năng, nhưng sau này thì cô ta sẽ chỉ tồn tại như một con quái vật vô tri giống như Idrac hay Melabis.
Khi trải qua thức tỉnh hoàn toàn và chuyển hoá thì Ma Tộc chúng tôi cũng không rõ bản thân có thể khống chế hay không. Tuỳ trường hợp mà cần phải xử lý cô ta nữa.
“Thật thảm hại nhỉ, Hắc. Người từng muốn dẫn dắt nhân loại như cô hiện tại chỉ có thể huỷ dệt con người mà thôi.”
Tôi hầu như chẳng nhớ nổi gì ngoài những việc ác mình từng làm. Còn về những việc ác ấy thì tôi lại nhớ rõ như in.
Tôi đã giết nhiều người, cũng giết đám người truy đuổi mình. Khi con người hành động với ác ý, họ có thể vượt trội người khác đến mức đáng kinh ngạc. Tôi không rõ tại sao mình không nhớ nổi khuôn mặt của tên đàn ông dẫn mình vào con đường tà ác, nhưng hiện tôi chỉ mang lòng cảm tạ với hắn ta mà thôi.
Mang ác ý đối mặt với người khác. Vì vậy nên tôi có thể duy trì bản thân như hiện tại.
Hắc đã từng cố cải tạo lại tôi. Cô ấy cho rằng tôi chỉ là kẻ bị hại, là kẻ lầm đường lỡ bước.
Cô ấy cùng Yugura đuổi tôi vào đường cùng. Sau khi nhận ra mình không thể chạy thoát, tôi đã giết kẻ mình bắt giữ cuối cùng trước mặt cô ấy.
Tôi cười và nói rằng “Bởi vì cô bảo rằng muốn cải tạo tôi nên người này mới chết đấy.”
Cô ấy phẫn nộ mà liên tục đấm tôi. Mặc dù rất đau, nhưng tôi lại nhớ rằng vì quá phấn khích nên tôi đã cười đến mức nghĩ rằng mình chết đi cũng chẳng sao.
Tôi không hề lầm đường lỡ bước. Tôi đã là cái ác ngay từ đầu. Tôi tuyệt đối không phải thiện nhân.
“Orphalow, anh chính là thiện nhân.”
“…”
Khuôn mặt của gã đàn ông ấy lướt qua đầu. Bởi vì chưa từng thật sự căm hận ai đến mức này nên tôi cảm nhận được sự mới mẻ khi bản thân chú ý đến một người đến vậy.
Sau khi trận chiến này kết thúc thì tôi nên giết gã như thế nào đây? Tôi đã luôn suy nghĩ về chuyện đó. Nếu được thì tôi muốn hắn thống khổ, nhưng không nên nói chuyện với gã lần nào nữa thì hơn. Cứ tiếp tục đối thoại thì có lẽ tôi sẽ lại càng cảm thấy khó chịu mà thôi.
Không được. Tại sao tôi lại để ý đến kẻ chỉ giỏi chọc tức thần kinh đối phương chứ? Hãy cứ là bản thân. Chỉ cần tỏ ác ý mà tước đoạt mạng sống là đủ.
“Đúng rồi còn gì. Nếu không hướng tới ác nhân thì anh đâu thể chịu nổi phải không?”
Tôi dùng ngón tay xuyên thủng hộp sọ mà thiêu đốt não. Quên đi, quên lời ấy đi. Đừng suy nghĩ đến ý nghĩa trong đó. Đừng thừa nhận, đừng chấp nhận. Hãy xem đó là tạp âm vô vị và xoá nó khỏi ký ức đi.
Nhờ thiêu đốt não nên ý thức tôi dần mơ hồ. Tôi đã khiến cảm giác đau đớn bị tê liệt từ đầu nên không hề có cảm giác đau đớn. Ngược lại, nhờ thiêu đốt não nên bản thân lại cảm thấy dễ chịu vì ý thức mơ hồ.
“… Trước hết thì hoàn thành nhiệm vụ thôi.”
Việc dẫn dắt ma vật đã xong. Tuy nhiên, đám ma vật trí tuệ thấp này sẽ khó có thể vượt qua bức tường đất này.
Một mình tôi vượt qua bức tường và chiếu rọi tại khu vực đông người thì có thể khiến chúng hỗn loạn. Ngoài ra còn giết được không ít người.
Tuy nhiên, thế thì tôi cần phải một mình thiêu rụi toàn bộ nhân loại. Thế thì quá phiền toái.
Zahakva đang ở bên chỗ Bích Ma Vương tại Ma Giới Turize, Lazalicata thì kiểu gì cũng ngu ngốc xông vào từ chính diện và chiến đấu với chủ lực đối phương.
Tức là kẻ vẫn chưa bị phát hiện như tôi phải tạo ra cơ hội để ma vật xông qua lớp bảo vệ của nhân loại.
Một bức tường với quy mô cỡ đó sẽ không thể nào tái xây dựng nhiều lần. Vậy thì trực tiếp phá huỷ nó sẽ là cách nhanh nhất.
Chỉ chiếu rọi và chờ nó tan chảy thì quá tốn thời gian. Mặc dù phải chịu gánh nặng lớn, nhưng thu bức tường vào thế giới độc lập rồi hoà tan bằng trạng thái thức tỉnh sẽ nhanh hơn nhiều.
Đục ra một lỗ trên tường thì đám ma vật sẽ hứng khởi mà xâm nhập. Tuy rằng chúng phải vừa xông qua vừa bị ma vật của Bích Ma Vương nướng chín, nhưng số lượng chúng để sót cũng sẽ không ít. Vì Bích Ma Vương đang chém giết với Tedral nên có lẽ tôi cũng nên xử lý luôn ma vật của gã.
Tiếp cận bức tường để không bị phát hiện cũng không phải khó. Tôi trà trộn vào đám ma vật, sau đó vừa xác nhận hành động của ma vật bằng mắt vừa tiếp cận là đủ.
Đám Dragon bay trên trời đang ưu tiên những vị trí ma vật tập trung đông đúc. Tôi có thể di chuyển đến vị trí ma vật trở nên ít đi do hơi thở thiêu đốt. Khi đó thì tôi sẽ có thể di chuyển một cách an toàn cho đến đợt công kích tiếp theo.
“Cả lũ chỉ là cảm xúc của Ma Vương tạo nên hình thái nên cũng chỉ có thể nhận mệnh lệnh đơn giản nhỉ.”
“Tuy nhiên, mệnh lệnh đơn giản cũng có thể tạo ra làn sóng trên toàn thể. Và đó cũng là manh mối tìm kiếm kẻ lợi dụng điều đó.”
“____ Thật đáng kinh ngạc. Anh đã hồi phục đến mức có thể chiến đấu rồi sao?”
Có một cái bóng ở trên đầu tôi. Một gã đàn ông với đôi cánh màu bạc được đan từ những sợi xích đang nhìn xuống bản thân.
Hình như đây là Ekdoic, Ma Tộc của Thương Ma Vương. Tôi nhớ là mình đã giết hụt gã, nhưng không ngờ đối phương lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.
“Nhờ công mọi người cả. Orphalow, ta sẽ ngăn chặn ngươi tại đây.”
“Xung quanh đang che giấu phục binh à? Thế thì cũng vô dụng thôi.”
“Ở đây chỉ có một mình ta. Bởi vì người có thể đối đầu kẻ tác động vào quy tắc cũng chỉ có kẻ đứng cùng vị trí mà thôi.”
“Cách nói hệt như anh đã đạt trạng thái thức tỉnh hoàn toàn ấy nhỉ.”
“Đúng thế, ta đã đạt trạng thái ấy.”
Bầu không khí của Ekdoic khác hẳn so với lần chiến đấu trước. Biểu cảm ấy đã không còn cảm xúc bất an nào nữa. Vậy là hắn đã đạt được gì đó đủ để tự tin rằng bản thân có thể một mình đối mặt tôi.
Hắn có thể đạt trạng thái thức tỉnh hoàn toàn trong thời gian ngắn này không? Khả năng rất thấp, nhưng tôi cũng không định khẳng định rằng điều đó không thể. Vì tồn tại những tiền lệ thành công như chúng tôi nên lý thuyết đã được chứng minh là có khả năng. Và bên nhân loại đang có những bốn Ma Vương.
“… Vậy sao, thế thì hãy thử nghiệm đi nào. Liệu đó có phải là thật không, và kể cả là thật thì liệu anh có thể đối đầu tôi bằng sức mạnh vừa đạt được trong vài ngày không.”
Cho dù đạt trạng thái thức tỉnh hoàn toàn, trình độ tác động vào quy tắc vẫn có khác biệt. Khác với loại não cơ bắp như Zahakva hay kẻ ngu ngốc như Lazalicata, tôi có tài năng, và nó còn được phát triển nhờ nỗ lực của bản thân.
Gã đàn ông tên Ekdoic này là đồng minh của tên đàn ông kia. Đây là một trong các hy vọng của hắn. Vậy thì thiêu rụi hắn có lẽ sẽ giúp tôi giải toả một chút.
Tôi xua tan những lời nói sắp sửa nổi lên của gã đàn ông kia, cong khoé miệng lên mà nhìn Ekdoic.
“Bắt đầu nào. Tôi sẽ dạy cho anh biết quy luật tàn nhẫn khi mặt trời xâm thực thế giới này.”
“Mặt trời cũng có lúc phải lặn xuống, kẻ phải nhớ ra quy luật ấy chính là ngươi, Orphalow.”
Nếu lời của Ekdoic là chính xác thì đây sẽ là trận chiến siêu việt đến từ những kẻ sở hữu sức mạnh của thế hệ kế tiếp. Tâm trạng của tôi không thể nào không cao hứng với điều đó.