• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 3.2: Không tàn nhưng phế

Độ dài 1,514 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 14:59:56

“Cậu nói cô ấy bị gục là sao chứ?”

Tôi đã đến Trường Cao trung Shinonome và giờ đang cùng Karasuma trong bộ đồ dài đến phòng y tế nơi Soya đang nghỉ ngơi.

“Cậu có hỏi thì có gì tớ cũng đã nói hết với cậu trên điện thoại rồi. Cô ấy đã lạm dụng tầm nhìn tâm linh. Cậu biết thứ mà sẽ xảy ra khi mà cậu cạn kiệt linh lực ấy.”

Trong lúc trả lời, Karasuma mở cửa phòng y tế.

“Furuya đấy à. Thật tốt vì cậu vẫn khỏe.”

 Soya, đang nằm trên giường, vẫy tay với tôi cùng một giọng uể oải.

Cô nàng trong khá khỏe khoắn với một người đã bị ngã nhưng dường như gặp khó khăn trong việc cử động chân tay.

Như Karasuma đã nói, cô ấy đã gặp tình trạng điển hình của một trừ tà sư đã hoàn toàn cạn kiệt linh lực.

“Haha, tớ đã đi xung quanh dò xét cỡ ngực của các cô gái bằng quỷ nhãn, ưu tiên những lớp hiện đang trong giờ học trước. Tuy nhiên được khoảng sáu lớp thì tớ bắt đầu đến giới hạn…”

Soya vò đầu khó xử.

“Giới hạn của cậu…? Tớ nghĩ quỷ nhãn của cậu là một lời nguyền đưa ra những thông tin đó một cách tự động chứ?”

Nếu cô ấy cạn linh lực mỗi lần quỷ nhãn được kích hoạt thì cuộc sống của cô nàng quả không dễ dàng chút nào đâu.

“Ừ, thường là tớ dùng chúng một cách vô ý thức. Ví dụ như là, dù rằng giờ tớ đã hết linh lực, nhưng quỷ nhãn vẫn đang tự hiển thị thông tin về mọi người đây.”

Ánh mắt Soya tập trung vào khoảng không quanh Karasuma và tôi.

...Cảm giác kì dị thật. Mặc dù tôi thường không để ý cho lắm, nhưng đúng là biết mình bị người ta nhìn vào thì thấy không thoải mái thật.

“Nếu là vậy, thì sao cậu lại hết linh lực?”

“Chà, chuyện đó… tớ nghĩ là nó có liên quan đến việc tớ phải căng mắt ra để nhìn số đo của các cô gái.”

“Hôm qua cậu bảo rằng cậu phải căng mắt ra… nhưng không lẽ điều đó nghĩa là cậu không thể nhìn thấy số đo trừ khi cậu tập trung lên người họ sao?”

Sau khi nghe tôi nói, Soya nhìn thẳng vào Karasuma.

“Mm. Có chuyện gì sao tiểu thư Misaki? Tớ có thể cho cậu toàn bộ thông tin cậu cần một cách trực tiếp mà, không cần phải dùng quỷ nhãn đâu!”

Không giống như tôi, Karasuma vẫn chưa được tường tận về phương diện năng lực của Soya. Chà, miễn là không bị tấn công vào tai, thì cô nàng vẫn sẽ là một kẻ biến thái sống với đúng khao khát thật tâm của bản thân thôi.

Soya hoàn toàn ngó lơ Karasuma và nói,

“Ừ, có vẻ như tớ không thể nhìn thấy số đo của họ nếu không bỏ tí vốn vào đó.”

“Sao lại như thế…? Cỡ ngực hình như là một thì có sẽ có thể nhìn thấy mặc định mà phải không?”

“E hèm, có lẽ là vì cỡ ngực liên quan đến thông tin thể trạng hơn là thông tin tính dục.”

Cô ấy nói có lý… tuy vậy thì, đúng là một cái lời nguyền phế vật, khi cần thì lại không hoạt động. Thay vào đó, nó lại luôn tiết lộ những thứ mà mọi người không muốn người khác biết được.

...Nhưng, chà, tôi nghĩ cỡ ngực cũng được tính là một thứ thông tin tuyệt mật với nhiều người. Đặc biệt là nữ nhân sợ vếu ấy.

“Tớ đã từng thử phong ấn hay làm suy yếu sức mạnh của đôi mắt nhưng hiếm khi thử tăng cường sức mạnh cho nó nên không hề biết rằng nó dùng nhiều linh lực đến như vậy. Ư, chết tiệt! Tớ cứ tưởng cuối cùng đôi mắt này có thể trở nên hữu dụng một lần cơ chứ!”

Soya bực bồi ngã nhào xuống giường.

“Thôi thì cậu đã cố gắng dùng quỷ nhãn lên sáu lớp và lập được danh sách nghi phạm rồi đúng không? Đội trừ tà sư chuyên nghiệp có thể  sẽ nhờ cậu mà đỡ vất vả hơn đấy. Giờ cậu chỉ cần chờ hồi phục linh lực rồi thử lại thôi.”

Tôi cố an ủi Soya, cô nàng mím môi lẩm bẩm “Mmm, đúng vậy nhưng…”

“Cậu đã phải liều mạng để tìm được manh mối này, Furuya-kun à… vả lại tớ nghĩ rằng mình sẽ không còn cơ hội sử dụng cặp quỷ nhãn này để giúp đỡ phá một vụ án như vậy lần nào nữa, nên tớ muốn tìm ra con quái vật ngũ đẳng đó càng sớm càng tốt! Tớ muốn mình một lần đạt được thành tựu nào đó! Ah, trời ơi! Cầm tiền mà lại để tiền rơi mất-!”

Soya rên rỉ cằn nhằn mà không thèm che giấu mong muốn của mình.

“Chuyện đã thành thế này, tớ có lẽ phải sử dụng thuốc hồi phục linh lực bị cấm của gia đình thôi… dù sẽ có một ít tác dụng phụ khiến đầu óc người ta không tỉnh táo.”

“Đồ ngốc. Đừng có quá sức nữa.”

Tôi không biết cái thứ thuốc hồi phục cấm đó có thật không, nhưng tôi không muốn đầu óc Soya trở nên quay cuồng hơn lúc này nữa đâu.

Thế mới thấy, thật đáng buồn khi phải nói rằng năng lực của Soya không phải là không có giới hạn.

Đội chuyện nghiệp được cử tới dường như có một bản thành tích khá tốt nhưng… liệu họ có thể tìm ra con quái vật trong vô số những nữ sinh ở Trường Cao trung Shinonome trước khi nạn nhân xấu số tiếp theo xuất hiện không…?

“Fufufu, hai người đừng buồn thế chứ.”

Karasuma nói, những suy nghĩ trong đầu đã viết hết lên mặt.

“Tớ vừa nghĩ ra một ý tưởng thiên tài. Có cách để tìm ra cỡ ngực của các cô gái mà không cần phải dùng đến năng lực tâm linh.”

“Thật ư!? Là cách gì!?”

Soya hào hứng nhìn Karasuma từ trên giường.

Karasuma đoạn dừng lại để tạo hiệu ứng drama rồi tiếp tục.

“Nhờ trường cung cấp thông tin số đo của họ!”

Cô ấy chỉ vào cái cân và cây thước đứng ở trong phòng y tế.

“Hiện chúng ta đang trong tình trạng khẩn cấp với một con quái vật ngũ đẳng đang làm loạn. Giờ còn phát hiện ra là năng lực của tiểu thư Misaki có giới hạn, đây là một cơ hội tuyệt vời để bịt miệng đám quản trị có thường thức về quyền riêng tư tầm thường và nuốt trọn những thông tin mà những nàng xử nữ đương tuổi thanh xuân của trường này đang che giấu bằng thẩm quyền trừ tà sư của chúng ta! Nào Furuya! Đến phòng nhân sự và yêu cầu họ phải đưa ra toàn bộ cỡ vếu của nữ sinh Trường Cao trung Shinonome! Đây chính là thứ mà họ gọi là tận dụng vị trí đặc quyền đấy!”

Soya băng lãnh nhìn Karasuma đã mở cánh cửa phòng y tế cái rầm và mời gọi tôi gia nhập vào vị trí đồng phạm với nhỏ.

“...ưm, Aoi-chan này. Không còn ngôi trường nào đo cỡ ngực của nữ sinh ngày nay đâu.”

“......hả?”

Karasuma kêu lên với khuôn mặt ngây ngốc.

“Đúng hơn là, ngay cả Trường Huấn luyện Trừ tà sư cũng không lấy những số đo đó. Furuya-kun không biết thì cũng bình thường nhưng cậu là con gái mà Aoi-chan. Ít nhất cậu phải biết điều đó chứ.”

“V, vậy thì, sao chúng ta không phối hợp với trường và làm một buổi lấy số đo cơ thế khẩn cấp đi! Dĩ nhiên là tớ sẽ thật chăm chỉ phụ trách lấy số đo cho! Đừng lo, tớ sẽ mang tã nên cậu không cần phải lo là tớ sẽ bị ‘ướt’ đâu!”

Sao mà cô gái này có thể thực tâm với khao khát của mình như thế?

“Nghe này, nếu chúng ta làm gì đó với quy mô lớn như vậy để tìm những cô gái ngực nhỏ, ả phụ nữ đó có thể sẽ phát điên nữa đấy. Hơn nữa là ở trong một ngôi trường đông đúc thế này nữa.”

“...ư, thật là một thế giới tàn nhẫn. Ông trời không có mắt…!”

Karasuma bị huỷ diệt đến nỗi chỉ biết bò vào một chiếc giường y tế còn trống và ủ rũ đi ngủ.

“Này đồ ngốc, dậy đi.”

Tôi lôi cổ cô nàng dây và kéo ra khỏi giường.

Tạm thời thì đôi quỷ nhãn của Soya đã bị loại, bọn tôi cần phải xem lại xem sẽ nói gì khi gặp đội những trừ tà sư kỳ cựu sắp được gửi đến.

“À đúng rồi, suýt quên, có một món quà mà một đứa đàn em đồng nghiệp tớ tặng. Soya… có lẽ cậu sẽ không cần nó nhưng cứ lấy một cái để đề phòng vậy.”

Tôi đưa những lá bùa biến hình cho họ sau khi giải thích nhanh gọn về cách sử dụng, rồi kéo Karasuma ra khỏi phòng ý tế.

Bình luận (0)Facebook