Chương 1.2: Học mỹ thuật cùng Shimizu-san
Độ dài 1,909 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-05-16 23:00:21
Nhân lúc nghĩ về việc đến phòng Mỹ thuật sau khi Toshiya rời đi, tôi liền nhớ ra một việc phải làm trước tiên.
(Đúng rồi. Phải gọi Shimizu-san dậy cái đã.)
Tôi liền liếc nhìn chỗ ngồi cạnh mình. Nhưng cô nàng Shimizu-san vừa nãy mới ở đây đã đi mất tiêu rồi, thế là chỉ còn mỗi tôi là ở trong cái lớp này. Shimizu-san rời lớp bao giờ nhỉ? Tôi liền nhìn đồng hồ rồi thấy rằng giờ vào lớp đang dần rút ngắn, và liền vội rời khỏi lớp học này.
Ngay khi tới phòng Mỹ thuật thì chỉ còn đúng 1 phút nữa là bắt đầu tiết học. Còn thằng Toshiya thì dù không cố ý nhưng chắc là vừa kết thúc chuyện yêu đương kịp lúc đấy. Ngay khi vào chỗ ngồi thì bọn học sinh vẫn đang bàn tán xôn xao, với cả dù không có ý định nghe nhưng mà những lời chúng nó nói vẫn lọt vào tai tôi.
“Shimizu-san nhuộm tóc đen thật luôn kìa.”
“Có biết tại sao cô ấy nhuộm tóc không mày?”
“Chiu. Hỏi lũ bạn chúng nó còn bảo không biết đây này.”
Có vẻ Shimizu-san đang là tâm điểm của cuộc bàn luận này. Học sinh lớp khác cũng vô cùng lớp bọn tôi vì môn Mỹ thuật là môn dạy cả 2 lớp cùng lúc mà. TIn đồn về sự thay đổi của Shimizu-san trong lớp tôi vừa mới lắng xuống được vài ngày, có vẻ là tin nóng với bọn học sinh lớp khác rồi.
(Chả biết Shimizu-san có ổn không nhỉ?)
Tôi lén nhìn Shimizu-san. Theo cách xếp chỗ trong lớp Nghệ thuật, Shimizu-san ngồi chéo phía sau tôi. Trông Shimizu-san có vẻ là đã biết mọi người đang đồn về mình, và tâm trạng thì chắc là không ổn tí nào rồi. Nhưng tôi không thể hỏi cô ấy về chuyện đó được vì chỗ ngồi có hơi xa nhau. Trong khi đang tự hỏi mình nên làm gì, cánh cửa mở ra và giáo viên dạy môn Mỹ thuật liền bước vào.
“Mấy đứa hôm nay trông có vẻ tràn ngập sức sống hơn thường ngày nhỉ. Thầy bắt đầu tiết học đây, nên là xin hãy giữ trật tự nhé.”
Thầy ấy trông chả hiểu tại sao đám học sinh lại ồn như cái chợ thế. Ổng liền bắt đầu tiết học mà chả thèm quan tâm tới chuyện đó tí nào.
“Hôm nay, chúng ta sẽ đọc sách trước, xong rồi các em sẽ vẽ một bức tranh nhé. Thầy sẽ nói cho các em thứ mình vẽ sau. Giờ thì mở sách trang 23 ra.”
Thế rồi thầy giáo liền bắt đầu giảng giải vài bức tranh trong cuốn sách đó.Về tiết Mỹ thuật này thì học sinh hiếm khi được chỉ định đọc sách giáo khoa, mà chỉ nghe thầy nói thôi. Ngay lúc đang mất tập trung vào bài giảng của thầy, tôi cảm thấy có ánh nhìn sắc lạnh ở đâu đó ngay sau mình. Tồi liền chậm rãi ngoảnh đầu ra phía sau để không bị thầy giáo để ý và rồi phát hiện ra sự hiện diện đó. Cô nàng Shimizu-san là người đang nhìn tôi chằm chằm trong khi học sinh khác thì đang đọc sách giáo khoa.
Tôi vội ngoảnh đầu lại để đọc sách.Có vẻ sự hiện diện tôi vừa mới cảm thấy hồi nãy là từ Shimizu-san. Nhưng sao tôi lại bị Shimizu-san nhìn chằm chằm thế nhể?
(Cứ tưởng cô ấy nhìn mình cơ, nhưng có lẽ Shimizu-san chỉ tình cờ bắt gặp ánh mắt của mình thôi nhỉ?)
Nghe thầy giảng bài làm tôi thấy hơi chán, và tôi có thể hiểu tại sao cô ấy lại rời mắt khỏi cuốn sách giáo khoa rồi. Trong khi cô nàng nhìn xung quanh thì tôi có thể tình cờ quay đầu lại đấy.
Tôi liền ngoái nhìn phía sau để xác nhận sự thật. Shimizu-san vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt sấc lạnh. Ánh mắt hai đứa chạm nhau, thế là đôi mắt của Shimizu-san mở to rồi cô nàng lập tức nhìn đi chỗ khác.
(Không nhầm tí nào đâu, cơ mà sao Shimizu-san lại nhìn mình chằm chằm vậy trời?)
Tôi cố vắt óc nghĩ ra những lý do khả thi. CUộc trò chuyện duy nhất của tôi với Shimizu-san chỉ là vể cuộc sống thường ngày, với lại từ lúc trò chuyện buổi sáng tới giờ thì trông Shimizu-san chả thay đổi tí nào. Điều duy nhất tôi nghĩ tới là về chuyện yêu đương đó…
Có lẽ Shimizu-san thức dậy là bởi tôi và Toshiya nói to quá, và thế là nổi cáu. Điều này có thể giải thích tại sao cô ấy nhìn tôi chằm chằm nãy giờ rồi đấy.
(Không biết Shimizu-san có giận mình thật không nhỉ.)
Tôi liền ngoảnh ra đằng sau lần nữa và vì lý do nào đó mà cô nàng lại chống tay lên má Mắt thì hướng xuống dưới, còn mặt thì trông còn đỏ ửng hơn trước nữa.Tôi thấy bối rối vì không biết chuyện gì đã xảy ra với Shimizu-san từ lúc ánh mắt hai người chạm nhau cho đến tận lúc này.Trong khi đang băn khoăn về chuyện đó, tôi cảm thấy mình bị ai đó gõ nhẹ vào đầu. Tôi liền quay đầu lại và thấy thầy giáo đang đứng trước mặt.
“Trò Hondou, cậu ngoảnh xuống hơi bị nhiều rồi đấy. Dù không phải kì thi nhưng ít ra hãy chú ý những gì thầy giảng đi chứ.”
“Em xin lỗi ạ.”
Phòng Mỹ thuật liền tràn ngập tiếng cười giòn giã. Có vẻ cái đập mà tôi cảm thấy trước đó là do thầy đập sách giáo khoa lên đầu tôi. May là tôi không nghĩ ổng giận vì ông ấy cũng đang cười mà.
“Hiểu rồi thì tốt, nhưng lần tới nhớ cẩn thận nhá. Chúng ta đã đọc xong bài học trong sách giáo khoa hôm nay rồi, giờ hãy nói về việc vẽ một bức tranh mà lớp mình đã thảo luận đầu tiết nhé.”
Ngay khi đang để ý tới Shimizu-san, trước khi kịp nhận ra thì phần giảng giải về bức tranh đã kết thúc mất rồi. Thầy giáo liền trở lại trước lớp và rồi bắt đầu giải thích.
“Hôm nay, các em sẽ làm việc theo cặp và giành thời gian còn lại để vẽ lẫn nhau nhé.”
Ngay khi thầy nói vậy, một học sinh từ lớp khác giơ tay lên.
“Thầy ơi, em có thể hỏi một câu được không ạ?”
“Được? Là gì vậy? Hỏi thầy đi.”
“Thầy vừa nói là cả lớp sẽ vẽ theo cặp.Bọn em phải bắt cặp với người ngồi cạnh hả thầy?”
Đúng rồi. Thầy vẫn chưa giải thích phần đó. Bắt cặp với người ngồi cạnh mình thực sự là cách dễ nhất để tạo thành một nhóm hai người. Thầy giáo đang gãi đầu, và có vẻ như ông ấy đang suy nghĩ về chuyện đó rồi.
“Thầy ơi?”
Cái cậu học sinh vừa hỏi câu đó, chắc là đang đợi thầy, liền hỏi lại lần nữa.
“Rồi, quyết định rồi. Hôm nay các em được bắt cặp thoải mái nhé. Có thể là bạn hoặc ai đó học khác lớp cũng được. Một khi mà đã ghép cặp rồi thì hãy chọn chỗ ngồi cạnh nhau nhé. Đứng lên đi cả lớp ơi.”
Ngay khi thầy nói xong, tất cả học sinh trong phòng Mỹ thuật liền đứng lên.
“Các em có 5 phút. Trong khoảng thời gian đó nhớ ghép cặp đấy nhá. Người nào chưa bắt cặp được buộc phải đi tìm cặp sau năm phút. Nên là lấy đồ rồi đi bắt cặp với nhau đi.”
Nói rồi, đám học sinh đó liền bắt đầu đồng loạt di chuyển. Vài người có bạn cùng lớp thì liền bắt cặp với nhau ngay, và vài người không biết gì về nhau thì chỉ biết nhìn quanh đây. Tôi là người đến sau và đang gặp rắc rối vì không biết ghép cặp với ai.
(Cứ đà này thì mình phải ghép với thằng lạ mặt nào đó mất.)
Chỉ mới nghĩ rằng chuyện đấy ổn thôi thì tôi liền nghe thấy tiếng bước chân đằng sau. Tôi liền ngoái lại nhìn thì thấy Shimizu-san đang đứng trước mặt mình.
“Này, nãy giờ Shimizu-san cứ nhìn Hondou chằm chằm luôn ấy. Cô ấy đinh làm gì nó đấy nhỉ?”
“Sao mà tao có thể biết được gì về Shimizu-san chứ? Tao học khác lớp nên là cứ tránh xa để không bị liên lụy đi.”
“Đúng nhỉ. Khổ thân bạn Hondou ghê.”
Những học sinh khác xung quanh bắt đầu rời xa khỏi Shimizu-san và tôi, hình như là đang thì thầm điều gì đó mà Shimizu-san dường như không mở miệng tí nào. Tôi quyết định tự mình hỏi cô ấy.
“Cậu vẫn giận tớ à, Shimizu-san? “
"Giận? Là sao? “
Có vẻ như lý do cô ấy nhìn tôi chằm chằm lúc nãy không phải vì khó chịu khi tôi đánh thức cô ấy lúc đang ngủ. Vậy thì tại sao tôi lại bị nhìn chằm chằm thế nhỉ? Ờ thì miễn không cáu là được rồi.
“Tớ đoán là mình nhầm rồi. Vậy có chuyện gì thế, Shimizu-san? “
“…Hondou, cậu đã quyết định chọn cặp nào chưa vậy?”
“Vẫn chưa quyết định đâu. Shimizu-san thì sao?”
“Không, chưa nốt.”
Cuộc trò chuyện dừng lại. Không biết Shimizu-san muốn nói gì với tôi nữa. Tôi liền nhìn Shimizu-san. Cô ấy vừa mới nhìn tôi một lúc trước, nhưng giờ thì lại đang nhìn về nơi nào đó, và ánh mắt của hai đứa chả hề chạm nhau tí gì
“Chỉ còn chưa đầy hai phút nữa thôi. Em nào chưa ghép đôi thì nhanh lên nhé”.
Thầy liền nhắc nhở chúng tôi. Có vẻ là còn ít thời gian hơn mình nghĩ. Khi đang băn khoăn không biết phải làm gì, tôi nhìn thấy Shimizu-san và rồi trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng.
“Nếu chưa có cặp nào thì bắt cặp với tớ nhé? “
Tôi nghĩ dù có ghép với ai cũng không sao, nhưng mà được ghép cặp với người quen như Shimizu-san đây làm tôi vui lắm.
"Sao tớ phải ghép với cậu chứ?"
“Không muốn hả? “
Vậy thì, tôi đoán là mình không còn lựa chọn nào khác rồi. Dù không còn nhiều thời gian nhưng tôi sẽ phải cố gắng tìm một bạn nào đó khác lớp.
"Khoan. Tớ có bảo không đâu. Chỉ là tớ cần chuẩn bị cho bản thân một chút thôi….dù sao thì, thà vẽ với người mình biết còn hơn là ghép cặp với người chả biết tí gì.”
“Vậy bắt cặp với tớ nhé? “
“Ừ, thì, nếu cậu cứ khăng khăng như vậy.”
Cô nàng mà đồng ý thì tuyệt vời lắm, nhưng tôi không nhớ mình đã tuyệt vọng yêu cầu cô ấy bắt cặp với mình như thế nào đâu nhé.
"Cảm ơn cậu nhiều lắm Shimizu-san.”
"Ừm."
Tôi ngồi xuống cạnh Shimizu-san. Giữa chúng tôi, chỗ ngồi này có phần giống trong lớp nên cũng hơi thoải mái tí.
“Hết giờ rồi"
Sensei nhìn quanh phòng Mỹ thuật. Tôi cũng nhìn xung quanh, nhưng không thể thấy bất cứ ai mà không có một cặp nào cả.
“Có vẻ như mọi người đã bắt cặp với nhau. Bắt đầu nào. Các em có thể quyết định ai trong số các em sẽ vẽ trước. Đừng mất quá nhiều thời gian, quyết định nhanh là được rồi. Các em có 30 giây. “
Thầy giáo vỗ tay rồi bắt đầu nhìn đồng hồ lần nữa.