Chương 01「Đi tìm hạnh phúc」
Độ dài 3,401 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-05-26 19:30:20
Tại căn phòng chật hẹp bên trong một căn hộ nhỏ.
「Trả lại đây, xin anh! Đó là tiền mà tôi dành dụm cho con gái mà!」
Người phụ nữ với mái tóc rối bù, đang bấu víu vào vạt áo của một người đàn ông.
Tóc hắn ta vàng hoe, nhưng phần chân tóc thì lại lộ rõ màu đen do đã vài tháng rồi chưa nhuộm lại.
Hắn có vài sợi ria mép mọc lởm chởm, hai gò má hốc hác và xanh xao do lối sống không lành mạnh, và trên hết, khuôn mặt hắn lạnh như băng.
Thứ mà hắn vừa giằng lấy là một phong bì chứa đầy tiền.
「Đã bảo là sẽ trả lại gấp đôi rồi mà. Lần này chắc chắn lời to.」
Là một con nghiện cờ bạc, sáng nay, hắn đã lại tiêu hết sạch tiền.
Khi ghé qua nơi này với không một xu dính túi, tình cờ thay, hắn lại tìm ra được cái phong bì tiền mà người phụ nữ đã giấu kỹ và muốn chiếm làm của riêng.
Người phụ nữ chống trả trong vô vọng.
「Đây là tiền mua quà cho con bé. Tôi xin anh, đừng lấy đi mà-」
Cô nức nở khi nghĩ đến con gái mình.
Cô bé không phải là con của người đàn ông hiện tại, và lúc này đang được cha mẹ của người phụ nữ chăm sóc.
Mỗi tháng cô chỉ được thăm con gái có đôi lần, và hôm nay chính là dịp hiếm hoi đó.
Tất cả số tiền kia đều là dành cho ngày này.
Cô đã rất mong chờ và chuẩn bị kỹ lưỡng, thế nhưng mọi chuyện lại chuyển biến xấu khi người bạn trai dùng chìa khóa dự phòng để vào đây.
Trước kia, hắn ta là một con người khác.
Hồi mới bắt đầu hẹn hò, hắn ta là một con người rất siêng năng.
Hắn cũng đã từng chăm chỉ làm việc để theo đuổi ước mơ, thế rồi chẳng rõ vì sao mà ngày này qua ngày khác, hắn chỉ biết đến đỏ đen và tiêu xài hoang phí.
Thấy người phụ nữ nhất quyết không buông, khuôn mặt của gã đàn ông dần dần mất kiên nhẫn.
Máu dồn lên não, nắm tay hắn siết chặt.
Hắn dồn hết sức bình sinh và vung tay thật mạnh, cú đánh trúng trực diện vào đầu người phụ nữ.
Không kịp cảnh giác trước đòn đánh trời giáng kia, người phụ nự bị hất văng vào vách tường.
Càng đen đủi hơn nữa, khi mà đầu cô lại va chạm với cột trụ.
Dùng cả hai tay để ôm lấy đầu, người phụ nữ rên rỉ trong đau đớn.
「Ư!?」
Trông thấy một vệt máu hằn rõ trên cột, khuôn mặt của gã đàn ông liền biến sắc.
Vậy nhưng, việc hắn dùng vũ lực như thế này vốn không phải lần đầu.
Nhét chỗ tiền lấy được vào túi, hắn nghĩ rằng mọi chuyện vẫn ổn và cất giọng.
「Là, lạ tại cô không nghe lời tôi đấy! Tự làm thì tự chịu đi.」
Gã đàn ông rời khỏi phòng thật nhanh như thể đang chạy trốn, và ngay khi cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân vội vã vang vọng khắp cầu thang.
Người phụ nữ cố gắng gượng dậy và tựa lưng vào tường, để rồi nhận ra máu từ vết thương trên đầu vẫn đang chảy mãi không ngừng.
Khi cơn choáng váng bắt đầu ập đến, cô vội vàng tìm điện thoại để gọi người giúp đỡ, thế nhưng cơ thể cô giờ đây đã hoàn toàn bất động.
Mặc dù chiếc điện thoại chỉ cách đó có vài bước chân, nhưng lại không khác gì đang ở xa tít tắp.
「──hàà, thế này thì không ổn rồi. Có khi hôm nay mình không đến được mất.」
Cô đã phải đợi nhiều tuần để có thể được gặp con gái, thế nhưng lần này thì quả là bất khả kháng rồi.
Không biết mình nên xin lỗi con bé bằng cách nào đây, người phụ nữ nghĩ.
Thế rồi, theo dòng suy nghĩ, cô tự ngẫm đến hoàn cảnh hiện tại của mình.
「Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này nhỉ? Mình nhớ ngày xưa quá. Sống với gia đình này, đi học đại học này──còn đi chơi nước ngoài với bạn nữa──」
Người phụ nữ nhớ về chuyến du lịch cuối cùng của mình, rồi nước mắt ứa ra cùng những kỷ niệm ngày xưa.
Quá khứ của cô dần hiện rõ.
「Tại sao──tại sao anh lại chết vậy chứ, anh ơi.」
Không quá bất ngờ, nơi mà cuộc đời cô trật bánh là khi anh trai cô mất.
Trong những năm đại học, có lần cô đã đi du lịch cùng bạn.
Vì lúc đó không đi làm thêm, nên cô đã dùng học phí để bù vào.
Nếu mình đi làm bán thời gian để trả lại tiền thì chắc sẽ không sao, biết rằng việc mình làm là không đúng, cô đã nghĩ vậy.
Nói dối với cha mẹ rằng mình chỉ đi chơi trong nước, cô đã rất hào hứng với chuyến du lịch nước ngoài của mình.
Thế rồi, sau khi cha mẹ cô biết được thì họ đã cực kỳ tức giận.
Vì đã chặn liên lạc từ gia đình để tận hưởng chuyến đi, cô không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
「Haha~──phải chi khi ấy mình vẫn giữ liên lạc──thì chuyện có khi đã không ra nông nỗi này rồi.」
Cha mẹ và anh trai có lẽ cùng lắm chỉ mắng cô một trận thôi chăng? Chỉ cần mua thật nhiều quà về là mọi người sẽ lại vui vẻ như thường──ban đầu cô cũng chỉ nghĩ đến có thế.
Thế nhưng, cái cảm giác bất an vẫn quẩn quanh trong lồng ngực cô──cơ mà cũng chỉ đủ để cô buộc tội cái trí tưởng tượng phong phú của mình, rồi lại vui chơi cùng bè bạn.
Cái ngày mà cô về nước──cô đã đọc được những dòng tin nhắn lúc trước ngay khi khôi phục lại liên lạc.
Đó là tin nhắn từ cha mẹ cô, nói rằng “Anh con mất rồi.”
Cô bất ngờ đến nỗi không thể cử động một lúc lâu, khiến cho bạn bè xung quanh phải lo lắng bước đến hỏi han.
Kể từ lúc đó, cô chẳng còn nhớ được gì nhiều nữa.
Trước khi kịp nhận ra, cô đã đang đứng giữa tang lễ của anh trai mình.
Lễ hỏa táng đã kết thúc từ trước khi cô đến, còn họ hàng và người tham dự thì thắc mắc vì sao cô, là em gái, mà lại đến muộn như vậy.
Dù cho tang lễ đã gần như là kết thúc──cô vẫn không khóc.
「Khi mà anh ấy chết, mình đã không khóc chút nào nhỉ──chỉ vài ngày trước vẫn còn khỏe mạnh, vậy mà lần gặp kế tiếp, ảnh chỉ còn là nắm tro thôi.」
Khi mọi chuyện đã xong xuôi và chỉ còn lại người trong nhà, cha mẹ cô mới bắt đầu kể lại.
Không la mắng, cũng không khóc lóc──cả hai chỉ trách rằng tại sao họ cố gắng cách mấy cũng không liên lạc được với cô.
Nói dối cha mẹ, nói dối anh trai──giờ đây, cô đã không còn nhận được chút lòng tin nào từ gia đình nữa.
Hôm đó là một ngày mưa tầm tã, cũng là ngày mà cô bị đuổi khỏi nhà.
Dù cho đó có là cha cô, người vốn rất cưng chiều con gái, cũng không hề nói giúp cho cô.
Giữa cơn mưa như trút nước, cô mới bắt đầu nức nở vì nhận ra rằng anh cô đã thực sự qua đời.
Kể từ đây, cuộc đời cô rẽ sang một bước ngoặc tối tăm.
Sau khi thôi học ở trường, cô bắt đầu bước chân vào ngành công nghiệp về đêm để kiếm sống.
Thế mà cô lại có tài năng đấy, chẳng mấy chốc đã kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng thật không may, những kẻ tiếp cận cô đều là một lũ chẳng ra gì.
Một kẻ chuyên đào mỏ.
Một kẻ lăng nhăng đàn đúm.
Còn một kẻ đã trốn biệt tăm sau khi có con với cô, chỉ vì không muốn nhận trách nhiệm.
Cô đã phải một mình nuôi con, nhưng rồi vì sức khỏe sa sút nên thu nhập đã không còn được như trước.
Cô đã quay sang nhờ vả phụ huynh, thế nhưng hai người đã không còn tin tưởng rằng cô có thể nuôi dạy con gái mình──cháu ngoại của họ, trong tình cảnh hiện tại được nữa.
Từ đó, cô buộc phải sống xa con gái.
「Tại sao lại thành ra thế này vậy chứ. Ước gì được như ngày xưa──」
Ngày còn bé, chuyện gì theo đúng ý cô cả.
Điều duy nhất hiện tại khác với ngày đó──chỉ có một mà thôi.
Anh trai cô đã không còn trên cõi đời này nữa.
「Mình đúng là ngốc thật đấy, nhưng anh ấy có khác gì đâu. Ai bảo cố quá mà làm gì chứ.」
Cô nghĩ đến người anh vẫn hay nuông chiều mình.
Trước khi ra sân bay, cô đã ghé qua căn hộ của anh trai để vay ít tiền phòng thân và tiện thể là nhờ chơi giúp cái game ấy.
Cô vẫn còn nhớ rằng mình đã mong chờ con game này như thế nào, thế nhưng đến khi chơi rồi thì cô lại tức giận vì không thể nào qua màn nổi.
Cái lúc đẩy sang cho anh trai, cô đã không ngờ là anh ấy lại thức suốt đêm để hoàn tất cho bằng được.
「Đồ anh trai ngốc. Tại sao anh lại chết hả?」
Ở một bên khóe mắt, cô trông thấy một cái console cũ kỹ cùng cái hộp game nằm cạnh đó.
Cái máy chơi game đã nhiều năm rồi cô không động đến, còn bên trong chiếc hộp kia là phần thứ ba của tựa game Otome hồi trước.
Cái USB mà cô đưa cho anh trai ngày xưa cũng có thể được trông thấy.
Như lời hứa, dữ liệu bên trong là toàn bộ những gì mà cô yêu cầu.
Tầm mắt của cô chợt nhòe đi khi nhớ đến người anh với tính cách khó ưa của mình.
Giờ đây đã không còn đủ sức để tựa lưng vào tường nữa, thân trên của cô bất lực ngã xuống sàn nhà.
「Khoan đã. Mình chưa thể chết được. Cha mẹ vẫn còn chưa tha thứ cho mình mà. Và mình vẫn chưa được gặp con nữa. ──mình muốn, thấy mặt con bé quá.」
Cô nhận ra rằng sinh mệnh của mình đang dần dần đi đến hồi kết.
Nỗi sợ lại bùng lên, cô cố gắng ra lệnh cho cơ thể với đến chiếc điện thoại thêm một lần nữa, thế nhưng đáp lại chỉ là sự bất động sau cùng.
Rồi thì, cảm giác sợ hãi cũng dần qua đi, để cho sự buông xuôi thế chỗ.
Và trong khoảnh khắc ấy, là những lời sau cùng của cô.
「Cứu em với──anh ơi.」
Đó là lời cầu cứu mà cô đã muốn nói từ rất lâu, với người anh trai giờ đã không còn bên cạnh.
◇
Tại một cánh rừng gần chân núi, nơi mà tuyết đang rơi dày và những chiếc lá đều đã rời khỏi ngọn cây.
Giữa cánh rừng không có lấy một con đường mòn ấy, xuất hiện một cô gái nhỏ nhắn với chiếc áo choàng lông.
Trên lưng cô là một khẩu súng săn cỡ lớn không hề tương xứng với vóc dáng.
Lớp tuyết dày phải đến nửa gang tay.
Vừa bước đi, cô vừa cúi đầu và thở lên bờ vai.
Theo từng nhịp thở, khí lạnh tràn vào phổi khiến cho cô cảm thấy toàn bộ thân nhiệt của mình như đang bị cuốn đi đâu mất.
「Đằng đó...... chắc chắn là đằng đó!」
Dựa vào những thanh âm vọng lại, cô đi đến chỗ cái bẫy, để rồi phát hiện ra một con thú hoang giờ đã trở thành con mồi.
Đây là một loài vật mà cô chưa từng biết đến trong kiếp trước, với hình dạng của một con gấu.
Điểm khác biệt duy nhất có thể kể ra, chắc chỉ là bộ lông bờm như sư tử kia.
Cô gái ngay lập tức rút súng và nạp đạn với không một động tác thừa.
Giương khẩu súng săn lên, cô khuỵu gối bóp cò.
Vậy nhưng, con thú cũng đã thấy động và di chuyển cùng lúc. Phát bắn cũng vì vậy mà không trúng vào yếu điểm.
Cô gái bực tức lầm bầm.
「Mình đã không muốn phí đạn rồi mà!」
Kéo khóa nòng, thay vào viên đạn kế tiếp, cô lại tiếp tục nhắm bắn.
Những giọt máu đỏ tươi xuất hiện trên nền tuyết trắng xung quanh con thú, bằng chứng cho vết thương mà nó vừa nhận phải.
Trong lúc con thú to lớn vẫn đang điên cuồng vùng vẫy, thân cây nơi mà cái bẫy gài vào bắt đầu vang lên những tiếng răng rắc rợn người.
「Thiệt luôn đó hả!?」
Lần này vì bị bất ngờ, phát bắn của cô lại trượt khỏi vị trí mong muốn.
Thân cây chẳng mấy chốc đã gãy lìa, và rồi con thú hoang nhắm thẳng đến chỗ cô mà xông đến.
Lập tức rời khỏi vị trí, vừa chạy cô gái vừa thay đạn thật nhanh.
Ngay khi cảm nhận được là con thú đã ở ngay sau lưng mình, cô quay người lại và trông thấy khuôn miệng to lớn đang mở toang của nó.
Đoàng! Âm thanh vang vọng khắp rừng cây.
Lần này phát súng đã khai hỏa vào giữa đầu con thú, thế nhưng nó vẫn còn tiếp tục cử động, dù đã chếnh choáng phần nhiều.
Cô gái nhìn sang một cành cây to gần đó.
Nhặt lấy và cầm chặt bằng cả hai tay──cô vung thẳng vào con thú với toàn bộ sức lực còn sót lại.
◇
Tối đến.
Cô gái nhỏ giờ đây đã ở bên trong trong một căn chòi.
Vẫn đang loay hoay kiểm tra bộ lông của con thú hoang vừa nãy, mũ choàng của cô giờ đã được gỡ xuống, để lộ mái tóc dài bồng bềnh màu vàng tươi.
Bị rối ở đôi chỗ do chưa được chải chuốt kỹ lưỡng, thế nhưng đó vẫn là một mái tóc mượt mà.
Đặt tấm lông xuống, cô bước đến chỗ cái bàn gần đó và cầm lên một quyển sổ.
Bên trong quyển sổ là tất cả những gì cô còn nhớ từ kiếp trước.
Vào cái ngày cô nhận ra mình được tái sinh ở thế giới này, cô đã ghi chép lại nhiều nhất có thể.
Nhìn lên tờ lịch, cô xác nhận lại rằng ngày khai giảng đang sắp đến gần.
「Chưa đến hai tháng nữa là nhập học rồi à.」
Nhìn vào tấm gương đặt trong căn chòi, cô trông thấy bản thân, với một cơ thể trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Tên của cô gái là【Marie・Fou・Lafan.】
Cô của kiếp trước là một phụ nữ sống trong xã hội Nhật Bản hiện đại.
Thế nhưng, thay vì chỉ tái sinh với ký ức ngày trước──thế giới mà cô gái đang sống này, lại là “Thế giới Otome game” đã từng được cô biết đến.
Bất chợt Marie nhìn lên gương mặt mình và thấy một vết thương bên má phải.
Có lẽ là do trận đấu sống còn vừa qua với con thú hoang kia.
Khi Marie đặt bàn tay phải lên chỗ vết thương, một ánh sáng mờ ảo hiện ra.
Ánh sáng ấy chính là ma thuật.
Và đặc biệt hơn nữa, đó là ma thuật chữa thương.
Đến khi cô hạ bàn tay xuống, vết thương đã không còn.
「Mình đúng là nhất mà! Không uổng công mười năm trời tập luyện.」
Trong thế giới này, miễn là muốn thì ai cũng có thể học cách sử dụng ma thuật.
Tuy nhiên, ma thuật chữa thương thì lại khác.
Không kể đến tài năng bẩm sinh, muốn thuần thục thứ ma pháp này đòi hỏi người học phải nỗ lực không ngừng nghỉ.
Chỉ riêng vì lý do đó không thôi, những ai biết sử dụng ma thuật chữa thương đã được trọng vọng rồi.
Đây không phải là loại ma pháp mà ai cũng biết dùng.
Kể từ khi tái sinh, hằng ngày Marie đều ra sức luyện tập để học được thứ ma pháp này.
Nói cũng không ngoa khi gọi đây là phép màu của sự nỗ lực.
Nhìn vào tấm gương, Marie xem xét lại ngoại hình của bản thân.
「C-Cũng dễ thương đấy, cơ mà so với mình hồi trước thì trẻ con quá. Hồi bằng tuổi này trong kiếp trước mình trông trưởng thành hơn nhiều.」
Đáng yêu hay nhỏ nhắn gì thì cũng chỉ có giới hạn thôi.
So với cái tuổi mười lăm hiện tại, Marie cứ như thể vẫn còn là một đứa bé vậy.
Chiều cao không có, nét nữ tính lại càng không.
May mà khuôn mặt thanh tú của cô đã vớt vát được phần nào, thêm cả mái tóc vàng óng nếu được chải chuốt thì trông sẽ vô cùng bắt mắt.
Đôi mắt màu ngọc bích tràn đầy sức sống, thế nhưng vẻ mặt của cô lại ảm đạm thấy rõ.
「Kiếp trước mình đã chẳng may mắn gì rồi, kiếp này còn khổ sở hơn gấp bội. Trời xui đất khiến kiểu gì là lại thành con gái nhà quý tộc vậy chứ.」
Nguyên nhân cái chết trong kiếp trước của Marie là do bạo hành.
Và rồi, trong kiếp này, cô đã được tái sinh thành tiểu thư của Gia tộc Tử tước Lafan.
Nếu chỉ nghe sơ qua thôi, đây rõ ràng là một điều may mắn.
Ấy vậy mà, nhà Tử tước Lafan lại đang gặp phải một vấn đề không hề nhỏ.
Trái ngược với cái mác quý tộc kiêu hãnh của mình, gia tộc này đang phải nai trên lưng một số nợ khổng lồ, cũng vì để sống sao cho hợp với danh xưng.
──và Marie thì không thích nợ.
Cũng vì đống nợ nần mà đám bạn trai gây nên trong kiếp trước, cô đã phải chật vật đủ điều.
Rồi tương tự như thế, nhà Tử tước Lafan vốn cũng khét tiếng vì thói quen vung tiền vô tội vạ.
Nếu phải kể đến điều gì kinh khủng hơn nữa, thì đó là cách họ đối xử với cô con gái út, Marie.
Các anh trai và chị gái của cô đều có một cuộc sống xa hoa bên trong lâu đài. Thế nhưng vì không đủ người hầu, là đứa bé nhất, Marie vì bất đắc dĩ mà bị đối xử như con ở.
Giặt giũ, nấu nướng, đủ hết mọi loại việc nhà.
Ăn uống thì thiếu thốn, tiền lại càng không có để mà tiêu.
Cũng vì lý do đó mà hiện tại Marie mới phải vác súng vào rừng.
Thịt để ăn, và lông để bán.
Đây không phải là hình ảnh về một tiểu thư quyền quý mà người ta thường nghĩ đến, nhưng để sinh tồn thì hình thức bao giờ cũng chỉ là thứ yếu thôi.
「Tại sao mình lại phải khổ sở thế này trong “Cái thế giới Otome game đó” vậy chứ? Là do mình không phải nhân vật chính ư? Hay là tại nhân vật phụ thì phải chịu khổ?」
Thứ làm cô còn khó chịu hơn nữa, đó là kịch bản đầy màu hồng của nhân vật chính.
Theo những gì mà Marie biết, nhân vật chính của Otome game sẽ luôn có được hạnh phúc sau cùng.
Cái tên mặc định của nhân vật ấy là【Olivia.】
Là điểm nhìn của Otome game, nhân vật ấy sở hữu một khuôn ngực đầy đặn với mục tiêu thường là mẫu đàn ông quyền lực.
Thêm nữa, gọi lời thoại của cô ta là tệ thứ nhì thì không gì là nhất cả.
Khi chiến tranh xảy ra, thứ duy nhất cô ta nói được là「Đánh nhau là không nên.」Thế nhưng lại chẳng đưa ra được giải pháp gì cho ra hồn, khiến Marie đã từng vô cùng bực tức khi chơi.
Đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ cái cảm giác ức chế với cái game ấy, phần nhiều là vì không thể hoàn thành nó được.
Cô nhớ lại phần hình ảnh và video mà cô xem được nhờ có anh trai.
Khuôn mặt hạnh phúc của nhân vật chính và các mục tiêu chinh phục.
Đứng trước gương, Marie nở một nụ cười quỷ quyệt.
「Tôi đây cũng phải được hạnh phúc chứ? Nhỉ, Olivia.」
Cô giữ chặt lấy quyển sổ với những thông tin và chiến thuật mà mình đã ghi chú.
「Được làm bạn học của nhân vật chính, thế này là định mệnh rồi còn gì?」
Nếu tận dụng được kiến thức trong game, mọi chuyện đều sẽ nằm trong tầm tay.
Đó chính là mục tiêu của Marie.
Quay đi khỏi tấm gương, Marie tự nhủ.
「──lần này mình sẽ sống thật hạnh phúc.」