Chương 34: Trở về
Độ dài 930 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-08-01 22:00:36
Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
“… Yuuto onii-chan, anh có muốn đến nhà em không?”
“Hả?”
Sau khi đến ga gần nhất bằng tàu điện, cô em gái thứ ba, Kokono, đã hỏi cậu điều này.
“Miyu onee-chan đang ở nhà, và Mashiro onee-chan có thể sẽ về vào lúc tối, nhưng nếu anh ổn với điều đó thì không sao hết.”
“Nhưng chẳng phải làm thế sẽ rất phiền toái sao? Không phải là anh không muốn, nhưng điều này nằm ngoài dự kiến rồi.”
“Em muốn ở bên anh lâu thêm chút thôi.”
“Ư…”
Kokono nói một cách rất tự nhiên mà mặt không lộ tí biểu cảm nào. Và khiến Yuuto ngạc nhiên bởi những lời không ngờ tới.
“Còn nữa, em đã ngắt máy của Miyu onee-chan ở nhà ăn, nên em muốn trốn sau lưng Yuuto onii-chan khi chị ấy nổi giận với em.”
“Đó mới là…mục đích chính của em, phải không? Không phải là muốn ở bên anh lâu hơn?”
“Em cũng muốn ở bên anh lâu thêm nữa.”
“Thật sự~?”
“Đúng mà.”
Họ là ba chị em đã sống chung với nhau trong một thời gian dài.
Mỗi người đã quá quen với việc bị người kia trút giận, nên không cần đến khiên chắn.
Đó là vì cô quá xấu hổ khi nói thẳng điều đó ra, nhưng Yuuto không chú ý đến vì lý do kia quá hợp lý.
“Đến nhà em đi.”
“A-Ahaha. Nếu em nói như vậy, anh sẽ ghé qua đó một chút. Dù sao thì, anh cũng muốn được gặp mọi người.”
“Cảm ơn. Đợi em một phút, để em thông báo cho họ trước.”
Có lẽ vì được giáo dục tốt, cho nên Kokono đã dừng bước lại ở vỉa hè và lấy điện thoại từ trong túi ra, nhấn nút bằng đầu ngón tay.
Điện thoại không bật loa ngoài, nhưng sau khi Yuuto nghe thấy tiếng đợi của cuộc gọi, một tiếng, hai tiếng, cuộc gọi đã được chuyển tiếp, đã nhận được tín hiệu.
“Moshi moshi, Miyu onee-chan.”
[A, Kokono!]
“Vâng, là em đây.”
[Đừng có dùng cái giọng đó! Sao em dám ngắt máy của chị hả? Chuẩn bị đón nhận Q và R cơn thịnh nộ của chị khi em trở về đi.]
A! Cậu có thể nghe được giọng của Miyu ngay cả từ đây.
Đúng là Miyu đang rất tức giận, nhưng Kokono trông có vẻ không sợ sệt chút nào.
Cô tiếp tục cuộc gọi.
“Chị biết không, Miyu onee-chan.”
[Gì?]
“Giờ em đang về đó cùng Yuuto onii-chan.”
[Hả!?]
Không có gì bất ngờ khi cô ngạc nhiên như vậy. Sở dĩ Kokono nói một cách đột ngột như vậy vì cô là một người phụ nữ rất kiệm lời.
[Này, giờ chị đang làm việc!] Với cả, chị đang mặc quần áo trong nhà!]
“Người ta nói rằng mặc quần áo trong nhà nhìn dễ thương hơn.”
[Vậy thì như vậy đi! Sao mọi chuyện lại thành ra thế này!?]
Miyu buông lời tsukkomi.
Có vẻ cô đang vội, nhưng vẫn trong nằm trong khả năng giải quyết được.
[Em sẽ mất bao lâu để đến đây?]
“Chắc là khoảng 10 phút, hoặc lâu hơn.”
[Đ-Được rồi. Dù sao đi nữa, đi chậm nhất có thể! Chị cũng sẽ chuẩn bị.]
“Đã rõ. Nhớ khoá phòng làm việc của chị.”
[Tất nhiên. Nhớ đó, nghiêm túc đấy, đi chậm nhất có thể!]
“Vâng.”
Lúc đầu, Kokono đã bị trách móc, nhưng khi kết thúc cuộc gọi, cả hai đã có thể trò chuyện bình thường.
Yuuto nhìn trông rất thoải mái.
“Đi thôi?”
“Ừm. Anh vừa phát hiện một điều…Miyu cũng làm tại nhà, phải không?”
“Cả em và Mashiro onee-chan cũng thế.”
“Cả ba chị em? Ngạc nhiên thật.”
“Cảm ơn…”
Ba người có công việc mà không thể tiết lộ được dù là người thân, bạn bè, hay cả người lạ. Cô không thể để cậu tìm hiểu quá nhiều được, nhưng vẫn rất tuyệt khi được khen ngợi.
Kokono hơi thay đổi biểu cảm của mình.
“Nhưng còn nữa…”
“Anh biết rồi. Anh sẽ cố gắng không hỏi quá nhiều.”
Tương tự như trong nhà ăn của trường.
Bạn không phiền chứ? Tất nhiên bạn sẽ tò mò nếu có ai nói như vậy với bạn, nhưng Yuuto không thể làm điều gì gây phiền hà tới người thân của cậu, nên cậu tránh đả động vào điều đó nhiều nhất có thể.
“Nhưng…anh nghĩ em nên tự tin hơn vào công việc của mình, Kokono-san. Không có gì phải xấu hổ cả.”
“Bất kỳ…công việc nào sao?”
“À thì, sẽ là một câu chuyện khác nếu công việc đó vi phạm pháp luật, nhưng không đời nào bọn em sẽ làm điều đó, phải không?”
Yuuto ngừng lại một lúc và tiếp tục nói.
“Chà, kiếm tiền là một điều đáng ngưỡng mộ, và bất cứ công việc nào cũng có thể giúp ích cho mọi người hoặc khiến họ trở nên vui vẻ hơn, vì vậy anh nghĩ em nên tự hào về bản thân hơn.”
“…”
“Kokono-san?”
“…Em chưa bao giờ nghĩ theo cách đó trước đây.”, cô buột miệng.
“Haha, nhưng những gì anh vừa nói không sai, phải không?”
“Vâng. Công việc của em là làm hài lòng mọi người…”
“Thế sao? Vậy thế thì không cần phải xấu hổ. Bất kể em làm công việc gì, anh cũng sẽ hỗ trợ.”
“Uuu…Cảm ơn anh…”
Kokono, người đang bắt đầu nói lắp, cúi đầu và cụp mắt xuống. Nhắm để cậu không thấy gương mặt của cô.
“…Yuuto onii-chan, về nhà thôi.”
“Anh có muốn…nắm tay không?”
“Em sợ bị lạc sao?”
“Giờ em 20 tuổi rồi, em không nghĩ mình sẽ bị lạc…”
“Nhưng chỉ trong trường hợp…”
Kokono, người đang trở nên cứng đầu hơn, nắm chặt tay Yuuto và dắt cậu đi.
Cô không muốn ai nhìn thấy mặt của mình, nên cô đã đi đằng trước Yuuto. Chỉ vì lý do đó.