Chương 41: Công việc bán thời gian
Độ dài 1,046 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-09-01 18:15:50
… Vào buổi tối, Enami-san đã nhắn tin cho tôi.
[Alo.]
Khi thấy điện thoại rung lên, tôi dừng làm bài tập toán và mở máy. Nội dung tin nhắn tự nhiên như lúc nói chuyện trực tiếp.
Thấy điều hòa chạy hơi lạnh, tôi đã dùng điều khiển để tăng nhiệt độ, rồi mới nhắn lại cho cô ấy.
[Mm?]
Cơn sốt đã khiến Enami-san chịu nhiều khổ sở, nhưng tôi tự hỏi không biết giờ cô ấy thấy đỡ hơn chút nữa chưa.
Tôi tiếp tục làm bài tập trong lúc đợi tin nhắn. Sau khoảng chừng 5 phút, chiếc điện thoại cuối cùng đã rung.
[Đang chẳng có gì làm.]
Chỉ có một dòng tin nhắn, nhưng tôi không ngờ lại mất đến tận 5 phút. Một là cô ấy đã không để ý đến ngay lúc đó, hoặc hai là không biết nên nhắn gì. Nhưng xem chừng vế đầu, vì vế sau không hợp lý lắm.
Mà cũng lâu rồi bọn tôi mới lại nhắn tin cho nhau. Có lẽ là kể từ sau lần tôi để cho bọn bất hảo kia xả hận.
Đồng hồ đã điểm mười giờ hơn. Tôi dần bắt đầu thấy buồn ngủ.
Mặt khác, chắc do đã ngủ nhiều quá nên Enami-san đang tỉnh như sáo.
[Tình trạng cảm lạnh của cậu sao rồi?]
[Gần như khỏi rồi.]
Tin nhắn hồi đáp đến liền ngay sau đó.
Tôi với tay lấy chai nước uống đang để trên bàn. Bên trong là một loại nước tăng lực không caffein mà dạo gần đây tôi ưa thích. Sau khi uống, bọt ga cacbonat lan tỏa khắp miệng.
[Lâu lắm rồi tôi mới bị cảm. Công nhận khó chịu thật. Toàn thân chỉ toàn thấy lạnh gai người.]
[Đúng đấy, lúc bọn tớ đến trông cậu bơ phờ lắm. Cậu đã chẳng thể có thời gian cho bọn tớ cơ mà.]
[… Xin lỗi. Lúc đó tôi thực sự muốn hai cậu nên sớm về đi. Tôi không muốn hai cậu bị lây bệnh khi ở đây lâu quá.]
[Bọn tớ biết và đều không bận tâm chút nào đâu. À mà, hôm nay Nishikawa có đến nhà cậu nữa không?]
[Cậu ấy có. Nay có thời gian nên cả hai đã làm đôi chút.]
[Tớ hiểu rồi.]
Đáng lẽ tôi cũng nên đi cùng.
Cơ mà, Nishikawa thực sự rất ân cần. Nếu đổi ngược giới tính, chắc tất cả phụ nữ trên thế giới này đều sẽ đổ như ngả rạ mất. Không phải tự nhiên cô ấy nổi tiếng với đám con trai. Một người dù hào nhoáng nhưng xinh xắn và tốt tính.
Tôi đóng sách toán rồi cầm điện thoại nằm dài ra giường. Điều hòa đang phả gió ra khắp căn phòng. Các tờ giấy nhớ dán trên tường liên tục lay động và tạo ra nhiều tiếng loạt xoạt.
Những chữ cái như đang nhảy múa. Chúng tựa như các khát vọng trong tâm trí tôi. Sayaka đã từng thấy căn phòng này và rất sốc. Lúc đó, con bé còn nghiêm túc hỏi tôi rằng:"Anh vừa đi đánh trận về hay sao?". Chắc chắn Enami-san khi thấy sẽ bất ngờ lắm, và sau đó còn chế giễu cho mà xem.
Tôi vừa ngáp vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng do phản xạ ánh sáng nên chẳng thấy gì nhiều.
[Tình hình mẹ cậu thì sao?]
[Vẫn vậy.]
Bọn tôi gần như đã dọn xong phòng khách. Giờ chỉ còn mỗi nhà bếp là có thể hoàn tất một nửa yêu cầu.
Thế nhưng, gốc rễ vẫn còn đó.
Tôi lo rằng dù có dọn sạch bong đi nữa, chẳng mấy chốc nó sẽ bẩn lại ngay thôi.
[Lúc dọn nhà cậu có mệt không?]
[Không hẳn. Tôi quen rồi. Tôi cũng đã tránh gượng ép quá sức.]
[Nishikawa đã kể cho tớ biết. Về chuyện cậu đang làm thêm quá nhiều.]
Chững lại tầm khoảng một phút, cô ấy mới nhắn lại.
[À, ừ. Cậu ấy cũng kể tôi rồi. Thì, chuyện này có gì phải che giấu đâu.]
[Vậy nên cậu mới thường xuyên đi học muộn à?]
[Ừ.]
Enami-san trong quá khứ là một người thường xuyên đi học muộn lẫn ngủ gật trong lớp. Khi ấy, tôi đã từng cho rằng cô ấy như vậy là vì vô tâm với người khác, nhưng giờ mới vỡ lẽ phần nào còn bị kiệt sức từ trước đó rồi.
[Nhắc đến chuyện làm thêm, tôi không làm công việc gì kỳ quặc đâu. Tôi thường làm ở quán karaoke hay cửa hàng tiện lợi đến khuya. Vì không muốn làm cố định mãi một nơi, tôi thỉnh thoảng có hay nhảy việc sang một nơi khác làm. Dù vậy, công việc ở các nơi đều như nhau, nên tôi vẫn có thể thích nghi nhanh chóng.]
[Một tuần cậu làm mấy buổi vậy?]
[Ngày nào cũng làm.]
[Ngày ngủ mấy tiếng?]
[Không nhiều, chắc vậy. Nhưng giờ đang cắt bớt các buổi làm, thành ra rảnh rỗi nhiều hơn trước.]
Không ngờ Enami-san lại thoải mái bộc bạch hơn đã nghĩ.
Có lẽ cô ấy không biết phải làm gì khi ở nhà với mẹ mình. Chứ không, cô ấy đã làm những ca sớm hơn. Lúc trời còn sáng, cô ấy sẽ tạt qua đâu đó và khi tối rồi thì đi làm thêm để khỏi phải về nhà. Như vậy, Enami-san rõ ràng đã duy trì cách thức này.
–Nhưng giờ đang cắt bớt các buổi làm, thành ra rảnh rỗi nhiều hơn trước.
Tôi nghĩ thời điểm Enami-san bắt đầu giảm bớt thời gian làm thêm của mình là từ lúc tập trung nghiêm túc học hành. Nếu chính xác, tiền bạc không phải lý do đi làm thêm của cô ấy.
[Nhưng cậu vẫn đi làm thêm mà?]
[Như cậu thấy. Tôi đi làm thêm không phải vì thích hay gì cả.]
[Cậu làm cách nào để không bị trường bắt vậy?]
[Thì, có gì đâu. Tôi chỉ việc chọn địa điểm ở những chỗ hiếm có người của trường lui tới là được.]
Quả thật, tôi chưa từng nghe Shiroyama-sensei nhắc gì đến chuyện cô ấy đang đi làm thêm. Thầy ấy chỉ nói đơn thuần là do Enami-san chểnh mảng học hành mà thôi.
Tôi bỗng nhớ lại bức ảnh gia đình từng thấy trong phòng cô ấy. Tuy tôi chưa thể hỏi về thứ đó, nhưng linh tính mách bảo rằng bức ảnh đó chính là chiếc chìa khóa khai mở tiềm thức Enami-san.