Tanin wo Yosetsukenai Buaisouna Joshi ni Sekkyou shitara, Mechakucha Natsukareta
Mukouhara Sankichi 向原三吉Ichikawa Haru いちかわはる
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 37: Thăm bệnh

Độ dài 1,015 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-07-01 00:16:04

Ngày hôm sau.

"Phần này sắp tới sẽ có trong bài kiểm tra, nên hãy nhớ thật kỹ. Và-"

Trong tiết lịch sử thế giới, người giáo viên trẻ từ tốn giảng giải.

Đã hơn mười giờ sáng. Tên đang ngồi phía sau tôi đang lén ăn trưa sớm, vì vậy không khí trong phòng có thoang thoảng mùi thức ăn. Nhìn thoáng qua tôi thấy có thịt lợn cốt lết.

"Điểm quan trọng trong sự kiện Chịu nhục ở Canossa là Giáo hoàng có uy quyền lớn hơn nhiều so với Hoàng đế La Mã Thần thánh. Mầm mống đã xảy ra như thế–"

Dù đã cẩn thận viết những dòng chữ nguệch ngoạc trên bảng vào vở, nhưng tôi vẫn không thể nào tập trung vào bài giảng được.

Lý do đơn giản lắm.

Ở vị trí ngồi độc nhất phía cuối lớp đang trống vắng. 

Đầu sáng, Shiroyama-sensei thông báo cho cả lớp biết hôm nay Enami-san nghỉ học. Khi được hỏi về lý do, thầy ấy nói rằng có vẻ cô ấy đã bị cảm lạnh. Tôi đoán có lẽ Enami-san đã lây bệnh từ mẹ mình.

Có thể nói lâu lắm rồi Enami-san mới không có mặt ở trong lớp.

Kể từ ngày nghiêm túc học hành, cô ấy không ngủ gật và cũng chưa từng đi muộn hay nghỉ học dù chỉ một lần. Nhờ vậy, cô ấy đã trở thành một học sinh gương mẫu trong lớp.

Số lượng học sinh bắt chuyện với Enami-san tăng dần đều. Nhưng do tính khí của bản thân không thay đổi, thành ra những người đó vẫn bị đối xử lạnh nhạt, tuy thái độ đã dịu hơn so với trước.

Việc mẹ mình vẫn chưa khỏi bệnh cũng đồng nghĩa Enami-san sẽ dễ bị lây cảm lạnh hơn.

Tôi bỗng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Khi ăn trưa xong, Nishikawa đã tới bắt chuyện.

"Naochi này. Về Risa-chan ấy ..."

Tôi liền quay về sau và thấy Saito đã đi đâu đó. Dưới nữa là Shindo, nhưng với khoảng cách đang có, nếu thì thầm, tên này sẽ không nghe thấy.

“Cảm lạnh thông thường, huh”

"Mình đã bất ngờ luôn đó!"

Có thể Nishikawa đã cố gắng hạ giọng, nhưng âm lượng vẫn đủ để cho những người ở gần có thể nghe thấy. Tôi không muốn họ nghe được nên đã dùng ngón tay trỏ làm dấu trên môi. Nishikawa nhìn vậy sẽ hiểu ý.

"Enami-san có nhắn tin gì cho cậu không, Nishikawa? Ít nhất với tớ thì không."

"Cũng như cậu thôi. Risa-chan đâu phải kiểu người hay tiếp xúc với mọi người đâu.”

"Phải rồi."

Vậy giờ làm thế nào dọn dẹp nhà cô ấy đây. Tôi thậm chí còn không biết khi nào cô ấy sẽ đi học trở lại.

"Cậu định thế nào?"

“Hmmm. Mình nghĩ hôm nay mình sẽ tiếp tục đến nhà Risa-chan ..."

"Đến thăm bệnh à?"

"Thì, việc dọn dẹp vẫn còn đó, đồng thời mình cũng lo lắng cho Risa-chan nữa. Naochi thì sao?"

"Nếu vậy, tớ sẽ đi cùng."

Enami-san hẳn sẽ khó nghỉ ngơi vì không có ai chăm sóc, khi mà cô ấy lẫn mẹ mình đều bị ốm cả.

“Ah, Naochi tốt thật đó."

"Đây là chuyện bình thường mà nhỉ? Đương nhiên thôi."

"Được rồi, tan học bọn mình cùng đi nhé."

“Nishikawa này, thế chuyện sinh hoạt câu lạc bộ của cậu thì sao?" 

"Không sao, ổn mà. Tớ chơi không giỏi và cũng chẳng chuyên tâm lắm. Thế còn cậu, Naocchi?”

"Cũng vậy thôi."

Bọn tôi đã cùng nhau đến thăm Enami-san.

Tòa nhà chung cư nơi Enami-san đang ở không tự động khóa nên bọn tôi có thể dễ dàng vào trong.

Bọn tôi lên tầng năm, rồi đứng bấm chuông trước cửa căn hộ của cô ấy.

Trên tay hai đứa đều xách các loại nước điện giải và đồ ăn vặt vừa mua ở cửa hàng tiện lợi. Sau một phút không có hồi đáp, cuối cùng đã có một giọng nói. 

" ... Ai đấy?"

Dù đó là một giọng nói thều thào, nhưng bọn tôi đã lập tức nhận ra người nói. Trái lại, do không có camera, nên cô ấy không biết ai đang ở phía bên kia.

“Yaho~, Risa-chan! Mình đến thăm cậu đây."

" ... Chờ chút."

Từ trong nhà có tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng khóa mở, và rồi Enami-san liền ló đầu ra khỏi cánh cửa. Cô ấy đã giữ khoảng cách và thấy tôi, nhưng không hề ngạc nhiên.

Có vẻ Enami-san đúng là đã bị cảm lạnh.

Bởi ánh mắt lờ đờ và đang khó thở qua chiếc khẩu trang. Trán cô ấy có dán miếng hạ sốt giống như mẹ cô ấy đã làm hôm qua. Và cô ấy cũng không giấu giếm đầu tóc rối bù bất thường của mình.

" ... Trông có vẻ nghiêm trọng hơn bọn tớ nghĩ."

Nghe xong, Enami-san đã thở dài.

"Tệ thật. Ý tôi là, mấy cậu đừng nên tới gần quá. Có lẽ tình trạng của tôi còn nặng hơn so với mẹ mình."

Hiển nhiên, Enami-san sẽ không muốn cho bọn tôi vào nhà. Nhưng bọn tôi không định quay về.

"Không được, không được đâu, Risa-chan. Bọn mình đã mua rất nhiều thứ và Naocchi đã nói rằng cậu ấy lo lắng cho Risa-chan lắm, nên là ..."

"Hả?"

Đúng là tôi lo lắng, nhưng có phải nhất thiết tới thăm hay gì đâu. Enami-san giờ đang nhìn tôi đầy hoài nghi.

"Tôi ổn, hai cậu về nhà đi."

"Risa-chan, cậu biết gì không?"

Nishikawa lắc đầu nguầy nguậy.

"Nghiêm túc đó, Risa-chan. Cậu không thể tự mình làm bất kỳ việc gì đâu. Đời là vậy mà. Cậu không nghĩ bản thân nên thành thật để được chăm sóc sao?"

"Tôi tự làm được. Trước đó, tôi đã đi mua chút ít đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi, đồng thời ở nhà cũng có đầy đủ sẵn thuốc rồi." 

"Cậu chắc chưa? Bên cạnh đó, đây còn là chuyện tấm lòng đấy? Bọn mình đã phải lặn lội đường xá xa xôi, hãy để tâm đến tâm tình này đi." 

"... Dẻo miệng."

Enami-san chỉ nói mỗi vậy rồi mở cửa. Thật nhẹ nhõm khi đã thuyết phục được cô ấy đồng ý. 

Và vậy nên, tôi với Nishikawa đã vào trong nhà Enami-san.

Bình luận (0)Facebook