Chương 08: Dinh thự của Thống đốc
Độ dài 2,534 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-09-22 13:30:29
Solo: Loli666
====================================
Tại một vệ tinh nhân tạo cách xa hành tinh của Chester, hạm đội ngầm dưới trướng Liam đang chờ sẵn.
Hạm đội được nhận tiếp tế từ gia tộc Banfield và Thương gia đang hợp tác với gia tộc, Thomas.
“Tôi luôn phải bất ngờ trước những gì Chúa tể Liam đã làm. Giờ đây nhiều tuyến đường đã trở nên an toàn nên thương gia chúng tôi có thể yên tâm.”
Thomas vui vẻ nói với Marie.
“Tất nhiên rồi. Vốn dĩ, Chúa tể Liam được sinh ra để làm người cai trị đích thực mà.”
Ông giả vờ không nghe thấy vế cuối kia để tránh rắc rối nếu lỡ có ai nghe thấy.
“Dù sao thì, khi nào Chúa tể Liam định quay về hành tinh mẹ vậy? Sẽ không ổn nếu ngài ấy vắng mặt quá lâu. Có tin đồn rằng Thái tử Calvin đang âm thầm hành động tại Thủ đô.”
Marie cũng bận tâm về điều này.
“Chẳng phải hắn đã mất đi sự tín nhiệm trong trận chiến với Đại Hùng Quốc sao?”
“Dù vậy, Thái tử vẫn là Thái tử. Nếu không có Chúa tể Liam tạo sức ép, Calvin có thể thỏa sức tung hoành. Cả công ty Clave và Newlands cũng đều nóng lòng đợi Chúa tể quay về.”
“Thế còn Hoàng tử Cleo thì sao? Kể cả Chúa tể Liam có vắng mặt thì đáng lý vẫn còn Điện hạ mà?”
Về cơ bản, Liam là người đứng đầu phe phái, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là hỗ trợ Hoàng tử Cleo.
Chính vì thế, tuy không được như Liam, Cleo cũng nắm trong tay vài phần quyền lực.
Với sự vắng mặt của Liam, đáng lẽ Cleo đã có thể bành trướng và tập hợp đồng minh cho mình. Marie có chút không hài lòng khi Cleo không hề làm vậy, nhưng điều đó liền thay đổi với lời tiếp theo từ Thomas.
“Chúng tôi cũng phát hiện vài hành đông đáng ngờ của Hoàng tử Cleo. Điện hạ đang tập hợp những người ủng hộ và mời họ vào phe phái. Riêng việc đó thì không có gì kỳ lạ nhưng hầu hết đều chỉ là tiểu quý tộc không chút quyền lực.”
“—Quả là một người rộng lượng.”
Marie nheo mắt lại khi biết Cleo đang hào phóng tiếp đón người ủng hộ và khiến họ phải mang ơn cậu.
Dù ngoài miệng thì khen ngợi nhưng bên trong thì lại trái ngược.
“Có vẻ Điện hạ đang vui vẻ sử dụng tài sản của gia tộc Banfield để bố thí cho lũ quý tộc nghèo?”
“Ừ thì—đúng vậy. Điện hạ yêu cầu một lượng lớn tiền từ gia tộc Banfield và không ngần ngại vung tay.”
Sẽ không khó hiểu nếu hành động của Cleo là vì quyền kế ngôi, nhưng cậu lại đang tập hợp quý tộc và hiệp sĩ yếu kém.
Một việc làm vô nghĩa bởi những cá nhân ấy không có tác dụng trong chính trị.
Vốn dĩ, gia tộc Banfield muốn gửi những hiệp sĩ tài năng tới Thủ đô.
Tuy nhiên, hiện họ đang phải bảo vệ lãnh địa và cả biên giới giáp ranh Đại Hùng Quốc.
Có rất ít hiệp sĩ sở hữu kỹ năng hành chính như Tia và Klaus. Và dù có thêm những hiệp sĩ như vậy thì cũng chẳng hữu ích mấy với lãnh thổ quá đỗi rộng lớn của gia tộc Banfield.
“Ôi chao, nếu chịu im lặng và cố hết sức cản trở Calvin thì Điện hạ đã có được một tương lai nhẹ nhàng và tốt đẹp rồi.”
Kinh hãi trước thái độ của Marie, Thomas quyết định đổi chủ đề.
“C-cô có nghe về hoạt động của Đội vệ sĩ của Tiểu thư Rosetta chưa?”
“Đương nhiên. Để hỗ trợ cho Chúa tể Liam, người dường như đã tập hợp một hạm đội chỉnh chu. Thật lòng—nếu Tiểu thư chịu mở lời, tôi đã có thể làm hơn cả thế!”
Marie rất coi trọng Rosetta.
Chính vì điều đó mà cô đã không ngần ngại giúp đỡ rất nhiều vấn đề.
Dù hiện phải hộ tống Liam nhưng nếu Rosetta muốn thì Marie vẫn sẽ cố giúp hết mình.
“Tiểu thư Rosetta đã trở nên nổi tiếng trong lãnh địa. Rất nhiều cư dân mong chờ đám cưới chính thức sẽ sớm diễn ra.”
“Xấc xược—là điều tôi muốn nói, nhưng tôi phải đồng tình. Tôi cứ nghĩ Chúa tể Liam và Tiểu thư Rosetta sẽ liền tổ chức lễ cưới ngay khi kết thúc khóa rèn luyện.”
Marie không thể yên lòng cho tới khi hai người họ chính thức kết hôn và có con.
Đó cũng là mong muốn của mọi người, nhưng Liam lại ưu tiên chuyến du hành hơn.
Thậm chí cậu còn từ chối mọi lời khuyên răn.
“Brian-dono và Amagi đã nhiều lần cố thuyết phụ nhưng vẫn không được.”
Thấy Marie thở dài, Thomas cũng ôm đầu theo.
“Chúng tôi cũng mong được thấy Chúa tể Liam kết hôn càng sớm càng tốt. Bộ không còn cách nào sao?"
Maire bỗng nảy ra một ý nhưng rồi lại lắc đầu.
“Không.”
Một trong những yếu điểm của Liam chính là sức mạnh của gia tộc nằm quá tập trung trong tay cậu.
Đó chính là lý do chẳng có ai có thể can ngăn cậu, dù nó cho thấy Liam quyền lực đến thế nào.
Giữa chừng, Marie chỉnh lại vẻ ngoài của mình.
“Sắp tới lúc thông báo định kỳ với Chúa tể Liam rồi. Thomas-dono, cảm phiền hãy giữ trật tự. Chuyện này rất quan trọng, xin nhắc lại, đây là một trọng trách của tôi.”
Thomas gật đầu khi thấy Marie phấn khích về việc thông báo định kỳ với Liam.
Một cửa sổ nhỏ liền xuất hiện trên không trung, và ảnh chiếu của Liam cũng hiện ra.
“Chúa tể Liam, đã đến chúng ta b-ắ-t-HIIIII!”
Marie hét lên.
Và Thomas cũng sốc không kém trước khung cảnh của Liam trên màn hình.
“Chúa tể Liam!!!”
Lý do khiến cả Thomas cũng phải tá hỏa là bởi cảnh Liam đang rửa bát.
‘Huh? Ông vẫn khỏe chứ Thomas? À mà ta đang bận nên ta sẽ ngắt cuộc gọi đây.’
Marie tức tốc áp sát màn hình.
“Ngươi không phải là Chúa tể Liam! Ngài ấy sẽ không làm một việc như thế này! Rốt cuộc, người chính là—Huh? Chúa tể Liam? CHÚA TỂ LIAM!?”
Cuộc gọi đã bị ngắt.
Còn Marie thì mặt cắt không còn giọt máu trước cảnh Liam rửa bát.
“KHÔNGGGGGGGGGGGGGG!!!”
Thomas không khỏi bịt tai trước tiếng rú kia.
***
Chúng tôi đã dùng bữa tối tại nhà của Sư phụ.
Cả bốn đều ăn sạch mọi thứ, không hề có ý định lãng phí thức ăn do chính Nina-san chuẩn bị.
Và hiện giờ, tôi đang trong quá trình dọn dẹp.
“Tôi xin lỗi vì đã để cậu phải rửa bát.”
Người lên tiếng xin lỗi nhưng bởi đây là vợ của Sư phụ nên tôi không thể thô lỗ được.
“Xin đừng bận tâm. Tôi cũng quen với việc này rồi.”
Dù không tính tới kiếp trước thì tôi đã rửa bát không ít lần trong khóa rèn luyện nên chẳng có vấn đề gì cả.
Tôi nhìn về phía phòng khách kế bên nhà bếp và thấy Rinho cùng Fuuka đang chơi với Yasuyuki.
“Yasuyuki, gọi chị là Onee-chan đi.”
“Em có ghét ai không Yasuyuki? Đại tỷ đây sẽ thái vụn chúng cho.”
Cậu bé trông có vẻ hơi choáng trước sự nhiệt thành từ hai người.
Vì là con trai của Sư phụ, cậu giống như em trai họ vậy.
Về phần Ellen, cô cũng được yêu quý như thể cháu gái.
Và khi đối tượng là bé trai, chắc hẳn họ sẽ còn cưng chiều đứa trẻ hơn thế nữa.
Trong khi đó, Ellen tỏ vẻ thất vọng về bộ ba.
“Bọn họ quên rằng ngày mai, chúng ta phải tấn công dinh thự Thống đốc à?”
Rinho đang nằm trên sàn, xoay người và nhìn về phía Ellen.
Với điệu cười ‘thì sao chứ?’, cô bắt đầu nói về kế hoạch ngày mai.
“Thì đã quyết định cứ xông vào dinh thự rồi, chúng ta chỉ cần làm như mọi khi thôi mà.”
“Nhưng tất cả là đồng môn đó.”
“Chị không tán thành. Bọn chúng đã đều sa đọa và không còn xứng với Nhất Trảm nữa.”
Fuuka cũng lên tiếng trong khi cõng Yasuyuki.
“Phải đấy— Và nếu có thua thì chỉ là vì chúng ta quá yếu thôi.”
Kẻ yếu thì không có quyền định đoạt.
Để chứng minh điều đó, chúng tôi sẽ xông vào căn cứ địch mà tiêu diệt tất cả.
Sau khi rửa bát xong, tôi lau tay và tham gia vào cuộc thảo luận.
“Ta sẽ liên lạc với Marie sau. Chúng ta phải canh chừng và đảm bảo sự an toàn cho gia đình Sư phụ trước khi tiến công vào ngay mai. Hãy chắc rằng tất cả sẽ sẵn sàng.”
Mắt của Fuuka và Rinho trở nên sắc lẹm và mỉm cười.
Máu của họ hẳn đang sôi sục.
Cho tới giờ, chúng tôi chỉ toàn gặp kẻ thù yếu kém. Dù đã trở nên sa đọa, đối phương vẫn từng là môn đồ của Nhất Trảm phái.
Tim tôi cũng không khỏi đập mạnh.
“Chúng dám động tay tới Sư phụ của chúng ta. Nếu là Người thì hẳn sẽ không gặp nguy hiểm gì—nhưng ta vẫn phải bắt chúng trả đủ. Nên đừng có tham vui quá.”
Dù phấn khích là vậy, tôi cũng tức giận vì chúng dám bắt mất Sư phụ.
Tuy muốn hành hạ lũ khốn đó nhưng chúng tôi cần phải dạy cho chúng biết ai là kẻ bề trên.
Cả ba cùng bằng lòng gật đầu.
—Cái giá phải trả cho bài học ấy sẽ là sinh mạng của chúng.
***
Người hướng dẫn và Gudwar đang ở trên đỉnh một tòa nhà chọc trời trong khi cầm ly sâm banh.
Những chiếc ly ấy nghiêng nghiêng và chứa đầy máu.
Đặc biệt hơn, đó chính là máu của những cư dân bị Chester bóc lột.
Vừa tận hưởng năng lượng tiêu cực, cả hai tiếp tục chờ đợi show diễn hay nhất thế kỷ.
“Hmm, ta thích năng lượng tiêu cực ‘già dặn’ hơn, nhưng loại trẻ trung này cũng không tệ. Tên Chester có nhiều tiềm năng đấy.”
Chester rõ ràng là kẻ ác, một Thống đốc độc tài.
Hắn còn chẳng coi người dân của mình là con người và thẳng tay bóc lột bằng thuế má nặng nề.
Hắn giết bất kỳ ai dám chống lại và đôi khi cũng vô cớ tàn sát.
Một kẻ như vậy đã được học Nhất Trảm nhờ có Người hướng dẫn và Gudwar.
Gudwar không khỏi thấy sung sướng trước tình hình hiện tại.
“Một khi đám hiệp sĩ của Chester đã hoàn thiện, ta sẽ gửi chúng tới Đại Hùng Quốc để làm ‘thức ăn’ cho kẻ có thể vượt qua Nhất Trảm.”
Cả hai đều không muốn thừa nhận kiếm kỹ mang tên Nhất Trảm, thứ chỉ được tình cờ sinh ra.
Đó là loại ‘kiếm kỹ lố bịch’ tự dưng xuất hiện mà chẳng có chút lịch sử nào.
Không phải là Gudwar thích nó nhưng chúng là thứ đã khiến Người hướng dẫn phải khổ sở.
Mặt khác, Người hướng dẫn sẽ không giờ tha thứ và chỉ muốn thấy nó biến mất.
“Không sao. Miễn là Liam chết thì tôi chẳng phàn nàn gì cả. Dù sao thì, nơi đây thật tuyệt vời. Năng lượng tiêu cực ở khắp mọi ngóc nghách.”
Người hướng dẫn thở ra một hơi, chứa đầy sự nhẹ nhõm, thoải mái, vui vẻ và nhiều cảm xúc khác.
Gudwar nhìn xuống chiếc ly của mình.
“Gia tộc Chester đều là một lũ tồi tệ.”
“Một khi Liam đi đời, có lẽ ta sẽ giúp chúng. Làm thế sẽ khiến Đế Quốc tiêu tùng từ bên trong.”
Người hướng dẫn muốn Chester cướp đi mọi thứ của Liam.
Hắn muốn thấy tất cả những gì Liam đã tạo dựng sụp đổ, đồng thời ném Đế Quốc vào thời kỳ đen tối.
Người hướng dẫn mỉm cười, nghĩ về cả núi năng lượng tiêu cực mà mình có thể thu được.
“Nâng ly vì cái chết của Liam!”
“—Sao ngươi lại lên tiếng trước? Ta mới là người đã tập hợp lũ côn đồ và cho chúng học Nhất Trảm cơ mà.”
“Eh? À vâng.”
Một Người hướng dẫn bị suy yếu không thể nào cãi lại Gudwar.
Thay vào đó, hắn chỉ có thể lợi dụng trong lúc miễn cưỡng nhún nhường.
Lòng hắn cồn cào khó chịu khi phải liên tục để ý tới tâm trạng của Gudwar.
(Tất cả đều là lỗi của Liam! Ta vốn là thực thể thượng đẳng hơn Gudwar, thế mà giờ phải xin hắn giúp đỡ.)
Lòng tự trọng bị chà đạp, nhưng Người hướng dẫn phải chấp nhận nếu muốn đánh bại Liam.
(Ta chắc chắn sẽ xé xác ngươi!)
Hắn bùng lên ngọn lửa báo thù, mong đợi vào sự kiện ngày mai.
***
Cùng thời gian đó, Chester đang liên lạc với cha, kiêm gia chủ của gia đình Bá tước.
‘Liam vẫn đang ở khu vực của mày sao?’
“Vâng, thưa cha.”
Với nụ cười gắn trên môi, Chester nói với thái độ lễ phép, vừa thăm dò thái độ của người cha.
Tất cả đều là để nâng cao vị thế của mình.
Chính vì vây, hắn tạm thời phải cúi đầu trước ông.
‘Quân đội của ta đã sẵn sàng. Dám nhảy vào hang cọp chỉ với một nghìn chiến hạm, hắn dường như bị ảo tưởng sau quá nhiều chiến thắng rồi.’
“Quân lực của chúng ta là bao nhiêu ạ?”
‘Ta cũng đã tập hợp các lãnh chúa khác. Số lượng là 60,000, trong đó có 30,000 là của gia tộc.’
“—30,000? Quả là một tin tuyệt vời.”
Tuy nhiên, Chester lại thầm tặc lưỡi.
(Biết là do thời gian gấp rút, nhưng đáng lý phải nhiều hơn thế chứ, lão già chết tiệt. Thôi thì một kẻ như ông ta thì hẳn chỉ đến vậy là cùng. Với cả, hạm đội của chúng ta chỉ để phô trương.)
Đội quân của những lãnh chúa khác cũng tương tự.
Dù vậy, họ đang chiếm ưu thế khi gấp 60 lần số lượng.
Liam có nỗ lực ra sao cũng chẳng thể vượt qua sự chênh lệch đó.
Cậu có thể đã thắng Đại Hùng Quốc nhờ đánh bại chỉ huy đối phương, nhưng lần này Bá tước sẽ không bước ra tiền tuyến.
(Có thêm quân thì tốt nhưng thế này cũng được.)
Sẽ không có lối thoát nào cho Liam.
***
Ngày tiếp theo, cả bốn chúng tôi đang đứng trước dinh thự Thống đốc.
Bất chấp tình trạng thảm hại của lãnh địa, nơi đây lại tráng lệ hơn nhiều.
Thường thì tôi sẽ khen ngợi nhưng giờ tôi chẳng còn tâm trạng nữa.
“Đã sẵn sàng chưa?”
Fuuka mỉm cười nhưng ánh mắt thì không.
“Không thể tốt hơn! Sau khi giải cứu Sư phụ, em sẽ cho chúng nếm mùi địa ngục!”
Rinho nói nụ cười sắc lạnh.
“Hôm nay là ngày tàn của Nguyên Nhất Trảm. Sẽ chỉ có chúng ta tồn tại.”
Thật mừng khi biết họ sẽ không nương tay dù đối phương có là đồng môn.
Cả hai đã trưởng thành hơn rồi.
Tuy nhiên, Ellen lại mang vẻ căng thẳng, nên tôi lên tiếng.
“Ellen, đây là lần đầu của con nên đừng có tách khỏi ta đấy.”
Con bé vội gật đầu và đáp, “V-vâng!”
Fuuka và Rinho liếc mắt nhìn Ellen rồi lại quay đi.
Họ hẳn muốn để con bé lại cho tôi để đi giết kẻ thù.
Tôi tri triển Nhất Trảm, cắt phăng cánh cổng to lớn và dày cộp kia.
“—Đi thôi. Đến giờ trình diễn rồi.”