Chương 26 - Ngày quyết chiến
Độ dài 3,635 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 19:32:05
Ngày tiếp theo, sau cái ngày bọn tôi đi tận hưởng khu vui chơi giải trí.
Ngày đó là ngày mà sensei đến nói chuyện với gia đình tôi.
Khi dẫn hai người họ về đến nhà, ba tôi vẫn với bộ dạng giả gái, còn kế bên là thằng em Kaito lâu ngày mới gặp, và ba tôi là người lên tiếng trước.
“Mừng con đã về Kento. Đã lâu rồi không gặp, Kurobane-san. Còn đây là con của cô, Chizuru-chan nhỉ. Ta là ba của Kento, Tatsumi Kei.”
“……Tatsumi Kaito. Em trai.”
“Đã lâu rồi không gặp, Tatsumi-san. Rất hân hạnh được gặp mặt, Kaito-kun. Và con gái là……”
“Là Chizuru ạ……”
Chizuru-chan đã hết sợ người lạ và bất chợt nở nụ cười, sau đó tôi nói.
“Kaito, lâu rồi không gặp. Vẫn khỏe là tốt rồi.”
“Ừm. Nii-san trông vẫn khỏe thì còn gì bằng.”
Sau đó thì nó hướng mắt về phía sensei mà nói.
“Nii-san. Anh chắc chắn là không bị lừa đâu nhỉ?”
“Không sao. Với lại, cứ cùng với ba mà đưa ra quyết định là được.”
“……Em hiểu rồi. Em vào phòng trước đây.”
Nói thế xong thì Kaito tiến về phòng. Tôi trao đổi ánh mắt với sensei và nói.
“Cứ theo dự định là em sẽ chăm sóc cho Chizuru-chan, nên nhờ cô tiếp chuyện với ba em và Kaito.”
“Àà. Tôi biết rồi.”
“Nào, Chizuru-chan. Đến phòng anh đọc sách nhé.”
“Ừm!”
Sau đó thì tôi hướng dẫn cho Chizuru-chan về phòng của mình.
“Nè~, onii-chan.”
“Sao nào?”
“Liệu mama có sao hông?”
Khi đang đọc sách trong phòng thì em ấy hỏi tôi như thế.
Đúng là con nít cũng có suy nghĩ riêng của chúng.
Tôi xoa đầu Chizuru-chan và nói.
“Không sao đâu. Chizuru-chan không cần phải lo lắng chuyện gì cả.”
“Thật vậy ạ?”
“Ừm. Mama của Chizuru-chan rất mạnh mẽ mà đúng chứ?”
Tôi hỏi như thế thì Chizuru-chan gật đầu một cái thật khỏe.
“Ừm! Mama tuyệt lắm.”
“Nếu vậy thì không sao cả. Anh chắc chắn.”
Với tôi thì không phải là tôi không cảm thấy bất an, nhưng vai trò của tôi bây giờ là chăm sóc cho Chizuru-chan.
Bên dưới thì sensei đang nói chuyện cùng ba với lại Kaito, tôi thì không thể làm gì được nên chỉ có thể giao mọi chuyện lại cho cô ấy.
Không phải là không sốt ruột, nhưng tôi tin tưởng vào sensei.
Tôi không biết toàn bộ kỹ càng mọi chuyện về sensei.
Nhưng nếu người đó trở thành một người thấu hiểu, thì tôi nghĩ không quen với chuyện tầm cỡ như thế này thì không được.
Lần đầu tiên tôi biết được tin tưởng và chờ đợi lại khiến tôi sốt ruột như thế này đây.
Mấy cô nàng ‘nữ chính’ trên đời này công nhận hay thật chứ.
“Nè~, onii-chan. Em ngồi lên đùi của anh được chứ?”
“Tất nhiên là được rồi.”
Được Chizuru-chan nũng nịu, thật lòng mà nói khiến tôi rất là vui, nên tôi tập trung vào để chơi với em ấy.
Tin tưởng vào sensei……
※※※
“Nào……Xin lỗi vì không đã trịnh trọng đóng tiếp cô, nhưng ta có thể hỏi cô có thể mau cho ta biết được không? Về mối quan hệ giữa cô và Kento.”
Ba của Kento, Kei nói thẳng ra dứt khoát.
Cậu em trai ngồi kế bên thì từ nãy đến giờ cứ dành ánh mắt của sự thù địch cho chính ba của mình và cả Haruka, nhưng Haruka không bận tâm đến nó mà đáp.
“Con và Kento đang hẹn hò với nhau, với tiền đề là sẽ kết hôn cùng nhau.”
“Chuyện đó cũng được Kento đồng ý của Kento?”
“Dạ, tất nhiên rồi ạ.”
“Vậy thì ta trực tiếp vào vấn đề. Cô và Kento đã có quan hệ thể xác với nhau chưa?”
“Chưa ạ. Mối quan hệ của bọn con là trong sáng.”
Cô nói thế xong thì Kaito bắt đầu lẩm bẩm.
“Tôi không biết mục đích của cô là gì, nhưng liệu lừa gạt nii-san của tôi cô thấy vui lắm sao?”
“Lừa gạt?”
“Trên sổ hộ khẩu của cô cũng có đánh một dấu x* tức là đã ly hôn một lần rồi còn gì? Một bà cô khùng điên thích cái gì ở người nhỏ tuổi hơn mình hả?”
(*Ở đây tiếng Nhật là BatsuIchi (バツイチ) tức là khi ly hôn, trên tờ hộ tịch/hộ khẩu sẽ đánh một dấu X (X là Batsu) ở mục tương ứng, còn Ichi ở đây là chỉ số lần. Ichi là một tức là chỉ mới ly hôn một lần. Thành ra tên truyện có BatsuIchi Komochi có nghĩa là Người này đã ly hôn 1 lần và dẫn theo một người con. Đó giờ mình cứ hiểu nhầm là BatsuIchi Komochi tức là ‘x1 con’ chứ không tìm hiểu về cái ý nghĩa ly hôn. Đoạn này phải cảm ơn bạn CpariSuji đã giúp mình biết ý nghĩa của nó)
“Kora, Kaito. Nói quá rồi đấy.”
“Chậc, ồn ào quá đó ông già thúi. Đổ hết toàn bộ mọi chuyện cho nii-san rồi trốn chạy, giờ lại lên mặt làm bố ở đây à.”
Sau khi nói thế xong thì Kaito đứng dậy, quay lưng về phía Haruka và nói,
“Mau chóng cắt đứt duyên với lại nii-san giùm cái. Đó là vì sự tốt đẹp cho cả hai.”
“Kaito-kun này. Cậu yêu thương anh hai cậu thật nhỉ.”
“Cái~!?”
Kaito sau khi nghe câu đó thì vội vàng quay lại, Haruka thì nở nụ cười trông rất tinh nghịch và nói.
“Cậu không muốn anh của cậu bị người khác lấy đi đúng chứ?”
“Cái~……Sao lại thế được!”
“Mà, tôi hiểu cậu yêu quý anh của cậu với tư cách là một thành viên trong gia đình. Một người mà dịu dàng, có thể làm việc nhà, và luôn lo lắng kỹ càng cho gia đình nữa.”
“Điều đó……Là tất nhiên thôi.”
Sau khi nói xong thì Kaito lảng ánh nhìn đi và nói.
“Từ khi mẹ mất, Nii-san lúc nào cũng luôn chăm sóc cho tôi. Dù cho ông già thúi này có bỏ chạy vì công việc hay có giờ học đi nữa, anh ấy vẫn lo lắng cho tôi. Thế nên tôi muốn trả ơn cho anh ấy.”
“Thế à……Nếu vậy, hãy truyền tải cảm xúc đó cho chính cậu ấy đi. Miệng thì nói ông già thúi đồ này nọ, nhưng cậu không được quên là nhờ có ba cậu nên cậu mới có được cuộc sống đấy.”
Lời nói của Haruka khiến cho Kaito nghiến răng và hét lên.
“Cô im đi! Sao cô lại lại ra vẻ ta đây cao thượng đến như thế! Đằng nào thì cô cũng chỉ chơi đùa với lại nii-san rồi vứt bỏ ảnh thôi chứ gì!”
“Nếu như cậu xem tôi là loại người như vậy thì thôi cũng chịu. Nhưng mà, tôi thật sự rất yêu Kento.”
“Giả dối! Nếu là thế, tại sao một người làm giáo viên như cô lại động đến học sinh hả! Cảm giác chơi đùa rõ thế còn gì!”
“Tôi hiểu là mình bất cẩn. Nhưng mà, cả hai hợp ý với nhau và có tình cảm với nhau thì đâu phải chuyện gì xấu xa mà, đúng chứ?”
“……! Cô im đi cô im đi cô im đi! Tôi không chấp nhận! Nếu như tôi nói chuyện này cho trường hay là hội đồng giáo dục biết thì……”
“Và rồi, sau khi tôi bị loại trừ ra, cậu nghĩ Kento sẽ biết ơn cậu chứ?”
“……Cô muốn làm gì thì tùy!”
Sau khi nói thế, Kaito quay lưng bước ra ngoài mà trông như sắp phun trào ra đến nơi.
Tuy thế, Haruka cũng nghĩ mình đã nói hơi quá một chút, cũng tạm an tâm vì với bộ dạng cậu ta như thế sẽ không nói cho trường hay là hội đồng giáo dục biết.
Dù gì thì vì nó là một đứa trẻ thông minh nên cô đoán là nó đã bỏ chạy sau khi cân đo nỗi buồn của anh mình sau khi nó làm việc đó với cảm tình của bản thân nó dành cho anh mình.
Trước hết thì sau khi kẻ địch bỏ chạy đi rồi, cô hướng mắt về kẻ địch tiếp theo, thì Kei sau khi thở dài và nói.
“Thành thật xin lỗi cô vì đứa con vô cùng vô lễ. Nhưng mà, mong cô hiểu cho vì nó thật sự rất lo cho Kento.”
“Tất nhiên rồi ạ. Vậy thì, con có thể nghe ý kiến của bác với tư cách là một cha chứ chứ ạ?”
“Phải ha……Ta hiểu cô là một người hết sức thông minh. Rất ưu tú với tư cách là giáo viên mà đúng chứ. Thế nên ta có nghi vấn. Tại sao cô lại động tay đến một đứa học sinh như là Kento?”
Sau khi Haruka suy nghĩ một hồi trước câu hỏi đó, cô nhìn vào mắt Kei và nói.
“Bác có biết nội dung mà Kento đã viết vào tờ nguyện vọng tương lai là gì chứ ạ?”
“Nguyện vọng tương lai à?”
“Dạ. Cậu ấy trong vòng 3 năm, mỗi năm tuyệt đối đều viết là「Nội trợ」đấy ạ.”
Lời nói đó khiến cho Kei đờ đẫn ra một lúc, sau đó cười khúc khích và nói.
“Nó nghiêm túc thật……Ta hiểu rồi, rồi sau đó sensei mới trở thành người yêu với Kento? Tức là với ai cũng được mà?”
“Về điểm đó……Ban đầu đúng thật là con đã tính toán. Bởi vì con rất tệ ở khoảng việc nhà. Nếu có người làm giúp thì sẽ đỡ lắm. Nhưng mà, trong thời gian trải qua cùng với cậu ấy, con đã thực sự trở nên thích cậu ấy. Cậu ấy tiếp xúc với Chi-chan……tức là con của con như là một người con ruột vậy, cậu ấy còn thấu hiểu và chấp nhận con người của con, một người lúc nào cũng cố gắng vì gia đình như cậu ấy đã làm cho con phải lòng từ tận con tim ạ.”
Những lời cháy bỏng đó của Haruka khiến cho Kei suy nghĩ một hồi xong thì thở dài ra một hơi và nói.
“Ta có hai điều kiện.”
“Con xin phép hỏi ạ.”
“Thứ nhất, cô phải là cho thằng Kento trở nên hạnh phúc. Ta sẽ không tha thứ nếu ly hôn. Cần tổ chức đám cưới sau khi tốt nghiệp. Ta sẽ không tha thứ nếu như hai đứa chia tay giữa chừng.”
“Tất nhiên rồi ạ.”
“Một điều nữa là thì cô phải gọi ta là ba. Và cũng phải cho đứa bé đó……Chizuru-chan hiểu rõ và gọi tôi là ông nội. Tức là cô phải giải thích cho con bé hiểu chuyện cô tái hôn.”
“Dạ. Con sẽ làm ạ, thưa ba.”
“Ha~……Thiệt tình.”
Kei sau khi gãi đầu thì đứng lên, hướng tay phải về phía của Haruka và nói.
“Ta cứ tưởng con nhỏ ác ôn nào sẽ tới đây chứ……Tính toán sai lầm rồi.”
“Vậy tức là tốt ạ?”
“Phải. Đúng thế. Nhờ con lo cho Kento. Thằng bé đó có khó khăn nó tuyệt đối không nói với lại gia đình đâu. Vì lúc nào nó cũng toàn lo lắng chuyện của người khác cả, nên con phải bảo vệ con tim của Kento đấy.”
“Tất nhiên ạ.”
Nói thế xong, Haruka nắm lấy tay của Kei và thở ra một hơi.
Mặc dù cô cảm nhận như đây là một trận chiến khá dài, nhưng cô gật đầu trước cái kết quả chính xác đó.
※※※
“À ré? Đã xong rồi sao?”
Khi tôi đi lấy đồ uống cho Chizuru-chan, thì thấy ba và sensei đang đứng trong bếp làm gì đó nên hỏi, rồi hai người họ đáp.
“Vừa đúng lúc. Cậu có thể chỉ cách pha trà nóng được chứ.”
“Xin lỗi nhé Kento. Ba không biết pha nó~”
“……Hả?”
Nếu nghe kỹ thì bọn họ đang hỏi tôi làm thế nào để pha trà, và không biết cách pha trà.
Tôi đã chẳng nghĩ nó lại thảm khốc đến như thế này nên tôi hơi bất ngờ một tí, và hơn hết là nhận ra chỉ có hai người họ ở đây.
“Kaito ở trong phòng ạ? Nếu là Kaito thì con khi con ở đây quan sát, nó sẽ có cái giới hạn dưới……”
“À~ về chuyện đó, sao nhỉ, nó nói hơi quá lời một tí. Rồi đi khỏi rồi.”
“Dạ?”
“Xin lỗi nhé, Kento. Ta không cản được nó.”
“……Etto, trước hết thì mọi chuyện đã xong rồi đúng không ạ?”
Tôi nói thế, sensei cười và gật đầu.
“Bằng cách nào đó mà tôi được ba chấp nhận rồi.”
“Thế à……Hửm? Ba?”
“Ta sẽ tạm thời chấp nhận chuyện của Haruka-san. Nhưng mà, phải kết hôn đàng hoàng sau khi tốt nghiệp đấy.”
“Con hiểu rồi ạ, thưa ba.” – Haruka
Khoảng cách ngắn đến nỗi sai sai thế nào ấy……Lại làm tôi bất ngờ vì cái kỹ năng ứng xử của con người này khá cao, có thể trở nên thân thiết với ba tôi cho đến mức này dù mới chỉ vừa gặp. Quả đúng là giáo viên……
“Đã quyết định tối nay ăn gì chưa?”
“Etto, tạm thời thì sau khi làm phần cơm cho ba và nó xong thì con định quay về nhà của Haruka-san……”
“Cũng mất công rồi, sao không ăn luôn ở đây?”
“Con không ngại, nhưng Haruka-san với Chizuru-chan thì không sao chứ ạ?”
Khi tôi hỏi thế thì Haruka-san gật đầu.
“Nếu như ba đã mời thì tôi không ngại. Chi-chan và tôi nếu như có cậu kế bên cạnh thì sẽ không sao cả.”
“Vậy thì quyết định thế nhé. Haruka-san uống rượu được nhỉ.”
“Dạ, nếu một chút thì được ạ.”
Bọn họ trông như đã trở nên thân thiết thì còn gì bằng……
“Không được uống nhiều đâu đấy. Cả ba lẫn Haruka-san.”
“Không tốt sao, từ sau khi làm công việc này ta cũng bình thường ít uống với lại nữ giới hơn. Thậm chí đây lại còn là vợ con trai ta nữa.”
“Đừng nói những lời cứng nhắc như thế chứ Kento.”
“Biết rồi, nhưng nhớ uống rượu chừng mực vừa phải thôi nhé. Con không nói là cấm uống rượu, nhưng hôm nay cũng có Chizuru-chan ở đây đấy. Để cho em ấy thấy bộ dạng luộm thuộm của người lớn thì sẽ không tốt trong chuyện nuôi dạy đâu.”
Tôi nói thế thì hai cái con người lớn này bất đắc dĩ đồng ý.
Nhắc mới nhớ có lẽ cũng lâu rồi ba mới lại uống cùng với ai đó ở nhà.
Lần cuối là vào lúc nhỏ, khi mà ba với lại ông ngồi uống với nhau nhỉ……Mà~, tôi đã quyết định tiến hành vì đằng nào thì trưa tôi cũng phải là món ăn nhẹ cho hai người họ, rồi sau đó cần làm đồ ăn tráng miệng cho Chizuru-chan nữa.
※※※
“Hể~, ba đã từng đi đến chỗ đó rồi ạ.” – Haruka
“Phải, ta đi cùng với vợ, khá lâu trước khi Kento ra đời đấy.”
Vừa uống bia, sensei và ba ngồi nói chuyện trông rất vui vẻ với nhau.
“Chizuru-chan. Có ngon không?”
“Ừm! Đồ ăn của onii-chan làm là ngon nhất.”
“Thế à, anh vui lắm.”
Còn về đằng này thì tôi đang cùng vui vẻ dùng bữa với lại Chizuru-chan.
Kaito đã ra khỏi phòng khách từ trước đó, nên tôi muốn từ từ chậm rãi nói chuyện với nó sau, nhưng không thể để Chizuru-chan một mình ở đây được, nên tôi ngồi bên cạnh để trông chừng em ấy.
Mà~, sensei cũng như ba đang uống cùng nhau trong phạm vi an toàn……
“Ahaha, ba được nam giới tỏ tình đến như thế ạ.”
“Phải, bộ dạng này tuyệt vời mà lắm à, khách của tiệm cũng biết và tỏ tình, nhưng bọn tán tỉnh phiền phức trên phố phải dí hiện thực vào mặt bọn chúng thì bọn chúng mới chịu thôi đi ấy.”
“Thật vậy ạ~”
“Mà chẳng phải Haruka-san đây cũng rất là nổi tiếng lắm sao?”
“Con thì nếu cảm nhận được có dấu hiệu quan hệ như thế thì sẽ dập ngay nên không có đâu ạ.”
Nghe nói thế nên tôi cũng có chút an tâm.
Mà đây là lần đầu tiên tôi nghe sensei nói kính ngữ đến thế này, cảm giác tươi mới tốt ghê.
(*Những câu Haruka nói với Kei đều xài kính ngữ tất)
Đọc được sự hiện diện của tôi mà sensei nói.
“Nhờ Kento mà những bữa lai rai vào tối của con vui hơn trước nhiều lắm.”
“Đúng, lúc trước nó cũng lai rai với ta vào buổi tối. Vừa trông buồn ngủ nữa mà.”
“Thì còn cách nào đâu. Sau một ngày vất vả mà còn lai rai tối nữa thì rất mệt với một đứa trẻ đấy.” - Kento
“Phải ha. Dạo gần đây khi trở về nhà, có lúc cũng không uống vì đã uống thỏa mãn ở của hàng rồi……nhưng thỉnh thoảng con lai rai với ta chứ.”
Tôi ngạc nhiên khi ba nói thế, rồi tôi cười khổ và đáp lại.
“Ba mà xỉn vào thì phiền lắm~”
“Ế, xấu nha. Haruka-san thì được, còn ta thì không là sao?”
“Vì Haruka-san sau khi xỉn sẽ trở nên dễ thương lắm.”
“Ửm? Vậy, bây giờ tôi không dễ thương sao?”
“Tất nhiên là em muốn nói là dễ thương, nhưng bình thường thì cô lịch lãm lắm. Chizuru-chan thì đảm nhiệm sự dễ thương đó ạ.”
Sau khi tôi nói thế, Chizuru-chan ngây thơ hỏi tôi.
“Chi~, dễ thương ạ?”
“Ừm, cực kỳ dễ thương luôn.”
“Êhêhê, thật ạ.”
Chizuru-chan cười trông rất hạnh phúc.
Ừm, quả nhiên Chizuru-chan rất dễ thương.
Tôi nghĩ thế từ quan điểm của một người cha. Nếu tương lai em ấy trở thành một người đẹp như là sensei thì tôi nghĩ nên dạy cho em ấy nhiều thứ hơn kể từ bây giờ, thì sensei như là hiểu được ý đấy mà nói.
“Cậu yêu quý Chi-chan đến nỗi tôi thật sự ghen luôn đấy.”
“Em cũng yêu quý Haruka-san nữa. Mà thể loại thì khác đấy nhé.”
“Nếu vậy, thì tôi là loại gì?”
“Thì yêu sensei với tư cách là người khác giới. Cô biết mà còn hỏi thì xấu lắm đó?”
“Người lớn thì ai cũng xấu cả.”
Tôi bằng cách nào đó đoán ra được ba đang nhìn tôi và sensei nói chuyện bằng ánh mắt trìu mến, nhưng đã không thể nói nó ra. Chắc chắn là đã rất xấu hổ chăng.
※※※
“Kaito, quả nhiên ở đây à.”
“Nii-san.”
Tôi chuyển Chizuru-san sang phòng khác khi em ấy đã ngủ, và đến chỗ của Kaito.
Đúng như tôi đoán là không phải trong phòng nó, mà nó đang ngồi ngoài hiên nên tôi cười cay đắng.
“Anh biết em thường ra đây ha.”
“Tất nhiên rồi. Mày nghĩ chúng ta là anh em bao nhiêu lâu rồi.”
“Khoảng thời gian dài hơn là kể từ khi mẹ mất ha.”
Tôi cười nhẹ và ngời xuống bên cạnh Kaito, sau đó nhìn lên bầu trời.
Đó là một khoảng trời đẹp, không có lấy một áng mây.
“Nè~, nii-san sẽ kết hôn với lại người đó sao?”
“Sau khi anh tốt nghiệp cao trung nhé.”
“Vậy à……Vậy em sẽ không còn là em của nii-san nữa sao?”
Thằng Kaito hỏi như thế.
Tôi tròn xoe đôi mắt trước cái câu hỏi kì khôi như thế của nó, rồi cười và đáp.
“Nói cái gì thế. Dù bao nhiêu năm trải qua đi nữa, hay thậm chí là anh có chết thì mày vẫn là em trai của anh thôi.”
“Vậy à……Ra như vậy.”
Dù đâu đó có chút nhẹ nhõm, nhưng biển hiện vẫn mịt mờ lắm.
Thế cho nên, tôi mới dứt khoát hỏi nó thế này.
“Kaito này, mày không thích Haruka-san sao?”
“Không thích……nói đúng hơn là em ghét người ấy. Không hiểu sao cô ta có cảm giác giống y như là ba vậy.”
“Giống ba?”
Giống á? Tôi chẳng thấy chung chỗ nào cả……
“Người đó cũng người mê công việc mà đúng chứ? Nên em nghĩ sẽ đổ dồn hết mọi gánh nặng lên vai của anh, nên em không thích đâu.”
Ra là như vậy, nó lo lắng cho mình đến thế sao. Nhưng mà, có lẽ hơi khác một chút.
“Gánh nặng à……Mày có nghĩ là tao đã miễn cưỡng chăm sóc mày không?”
“Không phải như thế……Nhưng mà, em không thể tha thứ được cho ổng. Có lẽ là cả đời. Thế nên em không thể chấp nhận người đó.”
Sau khi nói câu đó, Kaito nhìn về phía tôi và hỏi.
“Nè, nii-san. Nii-san có thật sự thích người đó chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Em không hiểu gì cả. Anh cảm nhận điểm quyến rũ của cô ta ở đâu kia chứ. Quả thật chuyện cô ta là cô giáo nên có một bầu không khí đáng kính trọng. Nhưng mà, em không thể tin tưởng cái con người làm chuyện nguy hiểm như là động tay vào học sinh của chính bản thân được.”
Ừ thì, bị nghĩ như thế cũng chẳng còn cách nào nữa. Nhưng……
“Kaito. Người đó rất mạnh mẽ……Nhưng mà, thật sự ra yếu đuối lắm.”
“Mạnh mẽ nhưng yếu đuối?”
“Một người tuyệt vời vì lúc nào cũng cố gắng, nhưng hiếm khi mới bộc lộ cảm xúc thật sự trong lòng với người khác. Anh muốn hỗ trợ cho người đó.”
“Kể cả người coi thường gia đình?”
“Chính vì là người như thế nên anh mới muốn giúp đỡ. Bởi vì, không được ai hiểu cái thú vui mình đang làm thì thật là đáng buồn lắm. Thế nên anh mày muốn hỗ trợ để cho con cái của bản thân sẽ không gặp sự buồn bã cô đơn.”
Nếu như có sở thích vì công việc, thỉnh thoảng ý thức về đằng này thôi cũng là đủ rồi.
Xem tôi là một sự tồn tại thuận tiện là được.
Chỉ là, chí ít thì tôi muốn đằng ấy san sẻ tình yêu thương cho con cái.
Chỉ thế là đủ rồi.
Im lặng một lúc sau khi tôi nói rồi thì Kaito lẩm bẩm.
“Nii-san thật sự dù là ở đâu cũng nhẹ dạ cả tin cả.”
“Thế hả? ……Anh mừng vì sự tốt bụng của mày lắm.”
“Thế à……Phải ha. Nii-san là người như thế mà. Thế nên em yêu nii-san lắm.”
“Kaito?”
“Nii-san, em hạnh phúc vì mình là em của nii-san. Thế nên……nếu như người đó có làm cho nii-san phiền muộn thì em sẽ làm cho hai người chia tay. Em sẽ dõi theo cho đến lúc đó.”
“Thế à, cảm ơn nhé.”
Tôi đáp và xoa đầu, thì Kaito cười thể hiện một chút sự hạnh phúc.