Shimotsuki wa Mob ga Suki
Yagami KagamiRoha
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 186 - Vết xước của tội lỗi

Độ dài 887 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-04-18 15:15:20

    「Quả nhiên là tớ chẳng thể hôn được」

   

    Đôi môi vừa chạm vào má tôi đã buông ra.

    Trong lúc đang hoang mang, tay tôi đã bị cô nắm lấy.

   

    Mới nãy tôi còn đang ngủ ngon lành.

    Và dĩ nhiên là chẳng có ai ở đây lúc tôi đi ngủ. Thế nên chắc là vào lúc đó, Kurumizawa-san đã vào phòng và lén lên giường tôi.

   

    Chưa kể, cô không chỉ ngủ chung mà còn hôn lên má tôi.

    Thêm vào đó, vì đang áp người vào tôi mà tư thế giờ trông cứ như đang ôm nhau vậy.

   

    Bị nắm lấy tay như thể là người yêu khiến tôi cứng đờ cả người ra.

    Cả mùi hương đậm đến nồng nặc của Kurumizawa-san lại càng nhấn mạnh thêm sự tồn tại của cô ấy.

   

    「Bị cướp lấy nụ hôn đầu thì đến cả Nakayama cũng sẽ bực đúng không? Tớ ấy, tớ chẳng muốn bị cậu ghét, vậy nên tớ sẽ không làm đến vậy đâu. Nhưng, tớ sẽ để lại một vết sẹo nho nhỏ, vì bị lãng quên cũng đâu phải điều tớ mong muốn」

   

    Những lời như thể thì thầm đó rõ ràng là đang hướng thẳng vào tôi.

    Chuyện tôi thức giấc, có lẽ cô cũng đã biết rồi.

   

    「Sẽ chẳng sao nếu cậu muốn giả vờ ngủ. Và cũng chẳng vấn đề gì nếu ngày mai cậu ra vẻ là không nhận ra. Tớ cũng vậy, về chuyện này, tớ sẽ không bao giờ đề cập đến đâu」

   

    Cười lên tinh nghịch, cô chuyển từ nắm tay sang chạm vào môi tôi. Những chuyển động tựa như theo vết của ngón tay cảm giác cứ như một con rắn đang trườn vậy.

   

    「Thế là những gì làm được đều đã được làm hết. Giờ chỉ còn có cầu nguyện và nguyện cầu...... mong rằng tớ sẽ được Nakayama chấp nhận―― nhỉ?」

   

    Đòn công kích cuối cùng quá là dữ dội đi.

    Việc đang thức đã bại lộ. Nhưng, tôi lại chẳng muốn mở mắt ra. Để vượt qua được cảnh này, tôi phải vờ như mình đang ngủ.

   

    Cũng tại tôi đâu có biết phản ứng như nào là được.

   

    Nên nổi điên? Nên đau khổ? Hay là nên cự tuyệt?

   

    ――Không thể.

    Tuy đã nói không biết bao lần, nhưng tôi đâu có phải một kẻ đần độn.

    Tôi hiểu, hiểu cảm xúc 『thích』 của Kurumizawa-san đến đau đến đớn người.

    Phản hồi thiện ý bằng chán ghét, thật sự rất khó khăn.

   

    Đây chính là thời điểm mà bản tính của tôi được thể hiện ra.

    Một thói xấu luôn thụ động và toàn để bị cuốn đi, để rồi chẳng thể thể hiện rõ ra được ý chí của bản thân mình.

   

    Chính vì vậy mà khi thời điểm quyết định đến thì tôi lại chẳng làm được gì cả.

    Đúng là, một kẻ thảm hại.

   

    (Shiho...... thật sự, xin lỗi cậu)

   

    Dù có xin lỗi trong lòng bao lần thì tâm trạng tôi vẫn chẳng khá lên được.

    『Vết sẹo』 từ mặc cảm tội lỗi đúng như những gì Kurumizawa-san nói đã in hằn vào trong trái tim tôi.

   

    Nhắc mới nhớ, trước đây―― Mary-san cũng đã suýt thực hiện điều tương tự.

    Đó là sau khi lễ hội văn hoá kết thúc. Giây phút lời chốt 『Đáng đời』 được hét lên trong lớp học trống, cô gái vừa tự huỷ đã định hôn lấy tôi.

    Tuy là lúc đó tôi đã được Shiho cứu trong đường tơ kẽ tóc.

   

    Nhưng lần này, điều tồi tệ nhất đã trở thành hiện thực.

   

    「Nè Nakayama...... tớ chẳng phải là muốn trở thành số một đâu. Tuy đã nói nhiều rồi, nhưng làm người thứ hai cũng không sao cả. Tớ sẽ mang cho cậu thật nhiều niềm vui, miễn là được san sẻ dù chỉ một ít tình yêu của cậu. Cậu cũng biết rồi đó, cha tớ chỉ có mỗi tiền thôi...... thế nên, tớ sẽ sử dụng lấy nó. Nếu cậu thích thì có nghĩ tớ là cái ví cũng không sao. Với cậu, tớ có là một đứa con gái tiện lợi cũng được. Tớ ấy, tớ chẳng phải một người tham lam quá đâu. Tớ chỉ muốn có được quyền để sát cánh cùng cậu thôi. Ngoài điều đó ra, tớ chẳng cần gì nữa hết」

   

    Kurumizawa-san thì thầm những lời ngọt ngào chỉ trong một hơi.

    Sau đó cô đứng dậy, và cuối cùng là bước ra khỏi phòng.

   

    Rốt cuộc, tôi cũng chẳng nói được lời nào cả.

    Dù con tim đang đau đớn từng cơn, thế mà tôi lại chẳng làm được gì.

   

    (Thật sự...... Thật sự xin lỗi cậu)

   

    Từ miệng vết thương trong tim tôi, những giọt máu trào ra chẳng dừng lại được.

   

    Vết sẹo tội lỗi được chính Kurumizawa-san khắc vào, sẽ mãi mãi lưu lại nơi đó――

Bình luận (0)Facebook