Chương 42 : Chuẩn bị hoàn hảo cho việc "sống chung"
Độ dài 2,296 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-04-01 21:00:26
Trans: Chí mạng
Hiện tại Khanhkhanhlmao đang đi bụi nên có thể tiến độ hơi chậm lại một chút nhé.
________________________
Trong vài ngày sau sự cố bị giam giữ, Rishe đã hồi phục sức khỏe trên chiếc giường êm ái của mình.
Cô giữ việc chăm sóc khu vườn ở mức tối thiểu, giao việc giáo dục những người hầu gái cho Diana và ăn nhiều thực phẩm bổ dưỡng.
Cô điền vào các đơn đặt hàng của thương hội Aria và viết ra kế hoạch kinh doanh sản phẩm sơn móng tay của mình từ trên giường. Sau những công việc đó, cô thư giãn và nhanh chóng chìm sao giấc ngủ.
Đến ngày thứ năm, sau khi dùng một liều thuốc do bản thân làm ra, cô đã hoàn toàn hồi phục sức lực và nhận được sự chấp thuận bởi bác sĩ của lâu đài Hoàng gia.
"Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Thưa tiểu thư Rishe."
Cô hầu gái tên Elise nói với Rishe và cúi đầu.
Những người hầu gái khác được tập hợp ở đó cũng cúi đầu theo Elise. Căn phòng tràn ngập không khí căng thẳng.
Các cô gái với ánh mắt trang nghiêm, âm thầm nuốt bọt ở cổ họng, đang chờ đợi câu trả lời của Rishe.
“—Cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ.”
Rishe, chủ nhân của họ, nói ra những lời biết ơn.
"Nhờ có mọi người mới có được thành quả ngày hôm nay. Ta cảm thấy biết ơn từ tận đáy lòng vì sự cố gắng của mọi người."
Đáp lại lời nói đó, những người hầu gái càng cúi đầu sâu hơn.
Rishe hạ mắt xuống và bước về phía trước. Âm thanh từ những tiếng bước chân đều đặn vang lên rồi dừng lại trước cửa.
"Vậy thì ta đi đây."
“Tiểu thư Rishe…”
Những người hầu gái cảm thấy hồi hợp khi nhìn chủ nhân của họ rời khỏi phòng.
Rishe tiến về lâu đài hoàng gia cùng với hai hiệp sĩ.
Nơi cô đến thăm là phòng làm việc của Hoàng tử Arnold.
“Điện hạ. Tiểu thư Rishe đang ở đây.”
"Cho vào đi."
Các hiệp sĩ từ từ mở cửa và đứng ra hai bên.
Rishe cảm ơn họ và bước vào phòng.
"Một ngày tốt lành Arnold điện hạ. Cảm ơn ngài rất nhiều vì dù bận rộn vẫn dành thời gian cho em."
“Đây là lần đầu tiên em đề nghị ta một cuộc gặp mặt đấy.”
Arnold ngừng viết và từ từ đặt cây bút xuống cạnh tờ giấy của mình.
Sau đó, Arnold nói với nụ cười thoải mái.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Trông em có vẻ căng thẳng so với người chỉ đến để nhìn mặt vị hôn phu của mình đấy.”
“Vậy, em sẽ đi thẳng vào vấn đề nhé.”
Oliver, người hầu cận của Arnold, hướng ánh mắt cảnh giác về phía cô một lúc.
Rishe hít một hơi thật sâu và tự tin nói với Arnold.
“—Phòng của điện hạ ở dinh thự đã được chuẩn bị xong!!”
"... Cái gì?"
Arnold cau mày một cách đột ngột.
Dù hơi nhăn nhó nhưng những đường nét chỉn chu trên khuôn mặt của anh ấy vẫn rất đẹp trai . Với suy nghĩ này, Rishe tiếp tục giải thích.
"Văn phòng nằm ở tầng hai, còn phòng ngủ thì ở tầng bốn, là tầng trên cùng. Em xin lỗi vì đã để ngài phải đợi lâu như vậy."
Trên thực tế thì căn phòng đã sẵn sàng cách đây không lâu
Nhưng cô nghĩ tốt hơn hết là không nên gọi Arnold cho đến khi những người hầu gái có thể xử lý hoàn hảo việc dọn dẹp và các công việc khác.
Với tình trạng chưa quen với công việc, mà Hoàng tử lại đến thăm đột xuất là một cú sốc lớn với các cô hầu gái.
"Điện hạ ở đó có một phòng ngủ và một phòng làm việc, ngài có thể chuyển đến bất cứ lúc nào! Nếu có thời gian, em xin phép dẫn ngài đi xem qua được không ạ?"
"…Chờ đã."
"Có chuyện gì ạ?"
Trái ngược với sự hào hứng của Rishe, Arnold vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng như thường lệ.
"Đó là những gì em muốn?"
"Vâng đúng vậy."
Nếu để ý, Oliver cũng đang há hốc mồm.
Sau khi thở dài một cái, Arnold tiếp tục hỏi.
“Nếu chỉ vậy thì sao em lại căng thẳng thế?”
"Tất nhiên phải căng thẳng rồi! Những người hầu gái của em đã rất cố gắng chuẩn bị cho ngày hôm nay! Đối với họ đây giống như một kỳ thi tốt nghiệp vậy nên tất nhiên là em cũng thấy lo lắng!"
"..."
Rishe biết rõ những hầu gái đã làm việc chăm chỉ như thế nào để có được ngày hôm nay.
Những người hầu gái đều bắt đầu làm việc chăm chỉ từ sáng sớm mỗi ngày, giúp đỡ lẫn nhau bất cứ khi nào có thể.
Sau khi làm việc xong, họ tổ chức các buổi học và cố gắng học chữ cái để có thể áp dụng vào công việc ngày hôm sau.
Rishe là người thực hiện bước kiểm tra cuối cùng, những cửa sổ được lau sạch kỹ càng, sàn nhà không có một hạt bụi nào và những tấm ga trải giường trắng tinh... tất cả đều rất tuyệt vời.
Ngay cả Diana và những người phụ trách việc giáo dục cũng rơi nước mắt vì xúc động trước sự trưởng thành của bọn họ.
"Em cảm thấy căng thẳng, nhưng em có thể tự tin nói rằng đó là một căn phòng rất tuyệt vời. Vậy ngài có muốn xem căn phòng mới đó không?"
"..."
Arnold lại thở dài, tay chống cằm.
"Ta tưởng em muốn là dành thời gian một mình và tự do trong dinh thự đó chứ."
"Sao có thể! Điều đó không có ý nghĩa gì cả."
"Ý nghĩa của nó là gì?"
"Vâng..."
Rishe bước tới bàn làm việc, đặt tay lên bàn và nhìn Arnold.
“Em muốn sống trong dinh thự đó cùng Arnold điện hạ ạ.”
"…”
Ban đầu, đó là kế hoạch tách biệt Arnold và Hoàng đế hiện tại.
Ba năm sau, anh giết cha mình và bắt đầu phát động chiến tranh.
Và dinh thự đó chính là nơi với hy vọng sẽ là một yếu tố giúp ngăn chặn việc giết Hoàng đế.
Một dinh thự như thế là quá lớn đối với một mình Rishe. Với những suy nghĩ đó trong đầu, cô nhìn chằm chằm vào Arnold.
Arnold ban đầu có vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó nụ cười đã nở trên khuôn mặt anh.
"...Ra vậy."
Ánh mắt của Arnold dường như nhìn thấu được những ý định thật sự của cô.
“Có vẻ như em lại âm mưu làm chuyện gì đó thú vị rồi.”
"N-Ngài nghĩ xấu cho em quá...!"
Nhưng theo một khía cạnh nào đó, Arnold đã đúng. Có lẽ nào anh thực sự có khả năng đọc được suy nghĩ?
(Hay là cách mình tiếp cận quá mạnh mẽ?)
Nếu Arnold cảnh giác, anh có thể sẽ không đến dinh thự nữa.
Khi Rishe đang cảm thấy lo lắng trong lòng, Arnold đứng dậy và nói, “Được rồi, không sao đâu.''
“Ta sẽ lợi dụng cái âm mưu đó luôn. Nhờ em mà có người cảm thấy tâm trạng tốt hơn rồi.”
"Vâng. Mà tâm trạng của ai tốt hơn vậy ạ?"
“Của ta. Đi nào.”
Khi cô nhìn qua Oliver, không hiểu sao, anh ta chỉ gật đầu rồi nở nụ cười gượng gạo.
Khóe miệng khẽ cử động, Oliver nói: “Cảm ơn ngài.”
(Nói cách khác, Arnold đã có tâm trạng không tốt trước khi mình đến đây?)
Và bây giờ, vì lý do nào đó, tâm trạng của Arnold dường như đã tốt hơn.
Đang thắc mắc thì cô nghe thấy tiếng gọi.
"Rishe"
"Dạ, vâng!"
Rishe vội vàng đi theo Arnold, để hướng dẫn anh.
***
“—Đây là phòng ngủ của điện hạ.”
Rishe nói với Arnold, hai người đang đứng trước cửa.
Ở phía cuối hành lang, cách xa một chút, những người hầu gái đang lo lắng quan sát. Có lẽ họ đang thắc mắc Arnold nghĩ gì về phòng làm việc mà anh vừa nhìn thấy lúc nãy.
Rishe bắt gặp ánh mắt của họ, mỉm cười và gật đầu, nét mặt của các cô gái đột nhiên trở nên hân hoan và họ nắm lấy tay nhau.
Cảm thấy vui vẻ trước sự dễ thương đó, Rishe mở cửa.
"Xin mời."
"Ừ."
Phòng ngủ với tông màu xanh lam được bố trí hoàn hảo từ góc này sang góc khác.
Một chiếc giường có màn che màu xanh đậm và những chiếc gối mềm mại. Ga trải giường được căng thẳng ra một cách cẩn thận, có một chiếc bàn hình tròn màu nâu nhạt.
Tấm thảm được trải ra là loại thảm cao cấp, được dệt chặt chẽ, mịn màng, không gây ra tiếng động từ giày dép khi bước lên, thậm chí còn không có một hạt bụi nào trên đó.
"Đây là..."
Arnold nhìn xung quanh với vẻ ngạc nhiên.
"Ngài nghĩ sao? Đây là một rất căn phòng tuyệt vời phải không?."
“Ừ, đúng vậy.”
Khi nghe lời khen ngợi chân thành, Rishe cảm thấy vui vẻ.
“Sau khi thảo luận với Oliver, em đã quyết định hiện tại chỉ giữ lại một số đồ nội thất tối thiểu. Giá sách và các vật dụng khác sẽ được chuyển đi khỏi căn phòng này khi chúng ta rời đi.”
"Không vấn đề gì. Nhưng ta đã rất bất ngờ."
Arnold đứng giữa phòng và nhìn quanh với vẻ thích thú.
"Dinh thự này đã bị bỏ không trong nhiều năm rồi. Làm thế nào em có thể hoàn thiện được căn phòng như thế này trong ba tuần không?"
"Hehehe. Đúng là tuyệt vời phải không? Những hầu gái của em đấy!"
"Chắc chắn rồi. Thực sự rất ấn tượng."
Arnold quay lại nhìn Rishe.
“Em cũng đã đào tạo lại nhân sự từ đầu phải không? Nếu họ chuẩn bị cho lâu đài nơi gia đình hoàng gia sinh sống và công việc của họ được Hoàng tử công nhận, họ sẽ không bị sa thải trong tương lai.”
"Đúng như lời của điện hạ. Nếu họ có thể sống tự lập ở bất cứ đâu, họ sẽ thoát khỏi lo lắng về tương lai."
“Có những thứ khác họ còn nhận được đấy.”
Khi Rishe nghiêng đầu, lời nói của Arnold tiếp tục.
'' 'Niềm tự hào.' Sự tự hào khi biết mình đã hoàn thành công việc một cách chắc chắn và được người khác công nhận. Mặc dù đây không phải là điều ảnh hưởng trực tiếp đến sự sống hay cái chết của một người, nhưng đôi khi niềm tự hào đó có thể chính là lẽ sống đáy."
"... Điện hạ?"
Arnold từ từ hạ ánh mắt.
Mặc dù không thể nhìn thấy cảm xúc, nhưng trên khuôn mặt anh vẫn có nét gì đó dịu dàng.
Arnold nhìn xuống Rishe như thể đang nhìn thứ gì đó quan trọng.
"Em có tài năng ban niềm tự hào cho người khác."
"...!"
Nghe thấy điều không ngờ này đôi mắt Rishe mở to
Cô không biết tất cả những điều này có ý nghĩa đặc biệt gì? Trong khi Rishe đang đứng ngây người nhìn Arnold một cách ngạc nhiên, anh cười.
"Fu."
Đó là một tiếng thở dài mang sắc thái không thể kiềm chế được nữa và vô tình thoát ra
“Khi được ta khen, em lại làm vẻ mặt như thế đấy à?”
Trước lời nói vui vẻ đó, Rishe thở dài.
“Đột nhiên nói như vậy, ngài có ý muốn trêu em phải không?”
"Đáng buồn thật. Ta thực sự đã khen ngợi em từ tận đáy lòng mà em lại nghĩ vậy."
Dường như là một lời nói không có vẻ như đến từ trái tim. Dù vậy, sau khi thở dài, Rishe vẫn trả lời như thế này.
"Thật đáng tiếc. Dù chỉ là nói dối nhưng em vẫn rất vui khi được ngài khen ngợi.”
"..."
Suy cho cùng, anh ấy là một người đàn ông luôn cho rằng bản thân “Không thể sánh bằng” với ai đó.
Arnold nhìn Rishe với một chút ngạc nhiên. Cảm thấy như mình đã trả thù được, Rishe mỉm cười.
"Nhân tiện, ngài có để ý không? Căn phòng này là căn phòng có nhiều ánh nắng nhất trong dinh thự đấy. Khi mở cửa sổ, làn gió thổi vào rất dễ chịu, rất thích hợp nghỉ trưa đấy ạ."
"...Thật không may, ta ít khi quay lại phòng ngủ vào ban ngày. Sẽ tốt hơn nếu em sử dụng căn phòng này thay vì nhường nó cho ta."
"Ồ, em là một 'con tin' phải không? Dù em định sống lười biếng trong dinh thự này, nhưng mà không thoải mái chút nào. Một ‘Hoàng phi’ không làm gì cả lại đang sử dụng một căn phòng đẹp như vậy, thì thật kỳ lạ đấy chứ."
“Hoàng phi ‘không làm gì cả’ ...?”
"?"
Arnold nhìn cô như thể muốn nói điều gì đó, nhưng cô tự hỏi ý anh ấy là gì.
Cô tò mò nhưng quyết định không đào sâu về vấn đề này.
"Nhân tiện, phòng này cạnh phòng em đúng không?"
"Vâng. Như vậy sẽ dễ dàng hơn cho các hiệp sĩ thực hiện công việc của họ nếu phòng của chúng ta gần nhau."
"Đối với ta cũng vậy. Vì ta sẽ có thể dự đoán được những hành động liều lĩnh của em trước."
"Ý ngài là sao, ‘liều lĩnh’? Em định lên kế hoạch chỉ để lười biếng trong tương lai nên em sẽ không làm những việc như vậy đâu."
"Vậy à."
"... Hoặc chỉ một chút."
"Đồ ngốc."
Một giọng nói nhẹ nhàng với vẻ mặt bất mãn.
"Em có thể làm bất cứ điều gì mình thích, nhưng đừng làm chuyện nguy hiểm như ngày hôm trước nữa."
"..Vâng, xin lỗi ạ..."
Cô bị trách mắng một cách bình thường.
Khi Rishe suy ngẫm, cô nhớ lại điều mình muốn nhờ Arnold.
"Nhân tiện, thưa điện hạ. Về vấn đề này, em có một yêu cầu muốn làm phiền."
"……Gì"
Cô mỉm cười với Arnold, người có vẻ hơi cảnh giác.
“Ngài có nhớ những gì chúng ta đã hứa trước đó không?”