Chương 16
Độ dài 1,024 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 09:33:20
"Sao mình cứ có cảm giác như đang bị ai theo dõi thế nhỉ..."
Cecilia lẩm bẩm trong khi nhìn lên trần nhà. Suy nghĩ của cô lại dần nhạt đi khi đặt mình lên chiếc giường đã được xếp trước cho cô ở tầng hai.
Cô cũng cảm thấy như bị ai đó theo dõi lúc ở một mình với Oscar trong lều sơ cứu. Cô tưởng rằng lúc đó mình chỉ đang ảo tưởng thôi, nhưng cả lúc ăn tối với các bạn cùng lớp nữa, Cecilia đã khẳng định được một điều rằng 'ai đó' đang theo dõi cô.
"Ai có thể theo dõi mình được nhỉ...?"
Trong giờ ăn tối, bởi vì lúc đó quá đông người nên cô không thể xác định được ai đang nhìn mình.
Cecilia ngồi dậy và nhìn xuống Oscar, người đang chuẩn bị đến nhà tắm công cộng.
"Này, Oscar!"
"Sao vậy?"
Anh ta quay lại làm vẻ mặt phiền hà. Có lẽ lúc này anh ta không muốn bị gọi lại đây.
Cecilia tiếp tục nói không để ý tới cảm xúc của anh.
"Tôi cảm giác cứ như ai đó đang theo dõi mình ấy..."
"Tôi không có theo dõi gì đâu nhé!"
Anh đột nhiên hấp tấp phản bác lại khiến cho Cecilia phải giật mình.
Điều này khiến cho cô tự hỏi tại sao đột nhiên hai má của anh lại ửng đỏ lên như vậy.
"Tôi biết mà."
"V-Vậy sao..."
Khi chuyển ánh nhìn đi chỗ khác, anh ta lúng túng chuẩn bị khăn tắm.
"Mà cậu có nhận thấy ai đó đang theo dõi tôi không? Đặc biệt là vào bữa tối ấy. Lúc đó cậu đã ngồi cạnh tôi, phải chứ?"
"Không, tôi không nhận thấy có điều gì bất thường cả..."
"Tôi hiểu rồi."
‘Không lẽ là ‘sát thủ’ đang truy sát mình?’
Cô không biết rõ động cơ của họ là gì, nhưng cô có thể chắc chắn một điều rằng họ đang nhắm tới các ứng viên Thánh.
Có vẻ như vẫn chưa ai ở thế giới này phải hi sinh, nhưng vẫn có khả năng rằng ‘sát thủ’- người đã thất bại trong việc ám sát ứng cử viên Thánh có dấu hoa đỗ quyên đã sớm nhận ra vỏ bọc của Cecilia và đang cố tìm cách ám sát cô.
‘Trong game không có sự kiện nào như thế, nhưng cho tới bây giờ mọi thứ vẫn thật điên rồ, mình không biết nữa…’
Rất có thể rằng ứng viên thứ ba đã chết rồi, nhưng nó không được nhắc đến trên các mặt báo.
Cảm thấy có chút sợ hãi, Cecilia trèo xuống thang giường và dừng lại bên cạnh Oscar.
Anh ta vẫn nhìn đi chỗ khác.
“Bỏ qua chuyện đó, giờ đi tắm thì sao? Nếu như cậu không chuẩn bị nhanh thì sẽ không thể vào nhà tắm công cộng được đâu.”
“Oscar có vẻ khá thích nghi với các thói quen của thường dân đấy nhỉ.”
“Hả?”
Oscar nhìn cô với vẻ mặt bối rối.
“Tôi tưởng là hoàng tử thực sự đâu có vào mấy chỗ nhà tắm công cộng.”
“Trong trường hợp này thì ai mà không vào chứ?”
“Cũng đúng, mọi người ở đây cũng đều thuộc giới quý tộc hết mà nhỉ.”
Thật ra, trải nghiệm cắm trại ở trường là một điều rất hiếm trong giới thượng lưu. Nấu ăn, dọn dẹp, và tắm chung không phải là điều gì đó quen thuộc đối với các học sinh.
‘Cơ mà, thật ra mình cũng muốn được tắm chung bể lớn với mọi người.’
Nhưng dựa trên tình trạng hiện tại của cô thì điều đó là không thể.
“Thôi tôi cúp đây! Chốc nữa tôi tắm ở đây cũng được.”
“À, vậy sao?”
“Ồ, hay là… cậu muốn chúng ta tắm chung sao?”
Anh ta có thể là một “đồng chí tắm hơi” lí tưởng đấy chứ. Cô không hề che giấu ý định nào, thản nhiên hỏi với một ý nghĩ ngây thơ trong đầu, nhưng không hiểu sao anh ta đột nhiên thở hắt.
“C-C-Cậu đang nói cái gì thế hả! Còn lâu tôi mới nghĩ tới chuyện đó nhé!”
“Nếu như cậu đã khăng khăng phủ nhận như vậy…”
“Trước hết, tôi đã có Cecilia rồi! Một người như cậu… một người như cậu… Tôi-“
‘Sao cậu ta lại nhắc tới tên mình như thế vào lúc này chứ?’
Oscar run rẩy, mặt đỏ bừng như màu đỏ của trái ớt cay.
Cecilia không thể hiểu được anh ta vừa nói gì.
“Tôi ra ngoài đây…”
Oscar lẩm bẩm với khuôn mặt mệt mỏi.
Sau đó, đột nhiên có một tiếng động bất thường phát ra từ cửa sổ.
“Eh!”
Giật mình quay lại, ánh mắt của cô bắt gặp một cái bóng màu đen đang nhìn mình chằm chằm. ‘Thứ đó’ hướng ánh mắt màu đỏ ngầu về phía Cecilia.
“Kyaaaaaaah!!”
Mặt cô trắng bệch, cắt không còn hột máu vì sợ, cô giật nảy mình bám lấy eo của Oscar và ôm lấy anh ta từ phía sau.
“Ack!”
Bất ngờ trước hành động của Cecilia, Oscar theo đà mà cộc đầu vào cửa. Một âm thanh cái “cộc” thật đau nhói vang vọng trong căn phòng.
“NÀY! Cecil!!”
“O-Oscar! V-Vừa rồi! Có ai đó nhìn trộm…!!”
Cecilia một tay chỉ ra cửa sổ, tay còn lại vẫn bám lấy eo của Oscar.
“Hả? Đâu cơ? Có ai ở đó đâu.”
“Eh?”
Vẫn còn đang sợ hãi, cô quay lại nhìn cửa sổ. Và như Oscar đã nói, không có ai ở đó cả.
“Eh? Không có sao…?”
“Chúng ta đang ở tầng ba mà. Làm gì có ai trèo lên tận đây chứ?”
Cecilia mở cửa sổ và nhìn ra ngoài. Bên ngoài rất tối khó có thể mà nhìn rõ ra xa được, nhưng có vẻ như không có ai ở đó.
“Nhưng mà…”
Có lẽ vì nghe thấy tông giọng đáng thương của Cecilia mà thấy thương cảm, Oscar cũng quyết định đến bên cửa sổ để kiểm tra.
Và điều anh phát hiện được cũng khiến anh phải kinh ngạc.
“Này, Cecil.”
“Sao vậy?”
“Dù có điên rồ tới mức nào đi chăng nữa, cậu cũng không ra vào căn phòng này thông qua đây đúng không?”
“Tất nhiên rồi, tôi làm sao làm được chuyện đó.”
“Vậy thì, nhìn kìa.”
Oscar chỉ về phía cạnh tường ngay bên dưới cửa sổ.
“Eh?”
Rõ ràng tới kinh ngạc, ở đó giữ lại dấu chân của một ai đó.