Chương 4: Part4
Độ dài 3,662 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-27 11:08:04
#
“Tôi xin lỗiiiiiiiiiiiiiiii !”
“..................”
Vào buổi xế chiều lúc bảy giờ kém.
Rời khỏi hội trường sau khi tuyên bố nhận lời thách đấu với vẻ ngầu lòi, tôi thảnh thơi bước đi trên con đường về nhà. Song, sau khi về đến nơi và mở cánh cửa ra, tôi đã ngay lập tức dogeza trước mặt Himeji.
Tất nhiên không phải do tôi bị cưỡng chế hay gì cả…….Chỉ có điều, trong trường hợp này tôi chẳng còn lựa chọn nào khác. Bởi lẽ, thằng tép riu một sao như tôi chắc chắn không thể nào có cửa thắng Kugasaki được, ấy thế mà lại còn đi câu dụ hắn. Hơn nữa, chuyện này cũng hoàn toàn do tôi tự ý hành động và tự ý quyết định chứ không hề bàn bạc với Himeji.
Song thời gian quyết đấu lại rơi vào ngày kia chứ. ………..Lỡ như tôi có bị cô ấy bỏ mặc thì cũng chẳng có gì lạ.
“...............”
Thấy vậy, Himeji chẳng nói chẳng rằng.
Vì đang dogeza nên tôi không rõ nét mặt cô ấy ra sao, nhưng chắc phải đang tức giận hay thất vọng tràn trề lắm.
Trong không gian tĩnh lặng, tôi dần dần nghe thấy tiếng bước chân thanh thoát. Cảm thấy đôi chút tò mò, tôi thử ngửa mặt lên một chút thì thấy Himeji đang từ từ tiến lại gần và nhìn chằm chằm vào mình.
“........Em muốn hỏi anh một câu, chủ nhân.”
“Ế ? A, à. 1 hay 2 câu, cô thích cứ hỏi tôi bao nhiêu cũng được.”
“Em cảm ơn. Vậy, từ nãy đến giờ anh cứ cúi mặt xuống nhưng, tại sao anh lại xin lỗi em ? Xin hãy cho em biết lý do”
“Lý do ?...........Chẳng phải đã quá rõ rồi sao ?”
“Em chẳng hiểu gì cả. Chuyện này rất, rất quan trọng đấy ạ”
Himeji trả lời tôi với vẻ mặt nghiêm nghị như mọi khi.
Vấn đề kiếm chuyện với Kugasaki hay thêm điều kiện quyết đấu với Saionji, tất cả đều không phải lý do mà tôi xin lỗi……..Tuy không rõ lắm cô ấy đang nhấn mạnh điều gì nhưng, cũng chính vì vậy mà tôi sẽ trả lời thành thực.
“Lý do tôi xin lỗi rất đơn giản. Bởi vì, dù game chỉ vừa mới kết thúc nhưng tôi lại tiếp tục gây phiền hà cho cô ngay sau đó. Không chỉ thế, đối phương lần này còn rất rắc rối nữa, sự chuẩn bị cũng chưa đi đến đâu cả…...Tôi thực sự xin lỗi ! Tôi sẽ kiểm điểm lại mình sau, thế nên xin hãy giúp tôi !”
Trong khi nói, tôi đã chà đầu mình xuống đất. Vì mục đích của bản thân, tôi sẽ bất chấp tất cả dù phải lợi dụng company đi nữa, thế nhưng tôi không thể để nhóm Himeji có ác ý với mình được. Do đó, trong tình huống này tôi cũng không hy vọng gì nhiều lắm.
Tuy nhiên… người quyết định vẫn là do chính bản thân tôi. Để bảo vệ lời nói dối, tôi sẽ phải hành động trước và khiến Kugasaki cách ly khỏi Saionji. Thế nên, giờ có chạy trốn cũng phỏng ích gì, đúng không. Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì trong tầm khả năng của mình.
Bất cứ thứ gì……...ví dụ như.
“Cơm tối, cơm tối hôm nay tôi làm nhé !”
“Em chuẩn bị xong hết rồi, thưa chủ nhân. Hôm nay chúng ta sẽ ăn cơm Nhật”
“Cảm ơn nhé ! Vậy còn dọn dẹp ! Để tôi dọn dẹp cho !”
“Việc đó em cũng xong luôn rồi. Chủ nhân, dù anh có dogeza ở đâu đi nữa nó cũng không bẩn thêm được đâu”
“Hoàn hảo quá thể đáng ! V, vậy….phải rồi ! Cô cũng mệt rồi đúng không, hay để tôi mát xa cho nhé !”
“Không, cỡ này có là gì với em đâu. ……..Cơ mà, thân là hầu gái em không thể để chủ nhân làm mấy chuyện như thế được. Em xin ghi nhận tấm lòng của anh.”
“Ực….chiếu bí luôn à. Chẳng nhẽ chỉ còn cách liếm giày…….À mà hình như giày trong tòa nhà này toàn để trên giá cao nhỉ……...H, hay là liếm tất nhé !?”
“C, cái đó biến thái lắm, xin anh hãy dừng lại đi, thưa chủ nhân !”
Khuôn mặt hơi chút ửng đỏ, Himeji chà sát cặp đùi vào nhau rồi lùi lại một bước để giữ khoảng cách với tôi. ……..Mà, phải công nhận rằng nam sinh cao trung tự nhiên nói muốn liếm tất chân dài của maid thì không ổn chút nào. Một hành vi còn vô liêm sỉ hơn cả liếm giày.
Giữ mép váy bằng hai tay, Himeji vừa bĩu môi vừa nhìn tôi bằng ánh mắt kinh tởm.
“..........Cho em xin thất lễ, chủ nhân. Anh không có khái niệm về lòng tự trọng sao ?”
“Ế !? A, à…...không hẳn, chỉ là có lòng tự trọng hay không thì cũng có bảo vệ được lời nói dối đâu.”
Vẫn trong tư thế dogeza, tôi ngửa mặt lên rồi trả lời thật lòng. Lòng tự trọng. Tất nhiên không phải là tôi không có, thế nhưng bây giờ còn biết bao chuyện khác quan trọng hơn.
“.......................Phù”
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, Himeji liền bật ra tiếng thở nhỏ nhẹ của mình.
“Về mặt biến thái của chủ nhân, em sẽ tạm thời bỏ qua……...Em, cảm thấy an tâm hơn chút rồi.”
“An tâm ? An tâm về cái gì vầy ?”
“Là về lý do ban nãy, ạ. Nếu như anh từ bỏ chiến thắng game tới ______ Tức là, nếu như anh xin lỗi em chỉ vì anh nghĩ rằng [dù chúng ta đã nỗ lực đến tận lúc này nhưng lại để thua mất] thì, chắc chắn em sẽ rất thất vọng. Có thể em sẽ thù ghét bản thân, có thể em sẽ ân hận vì không thể giúp được gì cho anh”
“.................”
“Thế nhưng, với lý do anh đã nói……….với tư thế dogeza và suy nghĩ tuy biến thái, mặt dày nhưng anh chỉ muốn nói rằng [Có thể sẽ làm phiền cô lần nữa nhưng mong cô giúp đỡ nhé] thì, chắc chắn câu trả lời của em chỉ có một thôi.”
Nói với vẻ dịu dàng, Himeji nhìn tôi với đôi mắt màu xanh biếc trong suốt. Đặt tay phải lên ngực, cô ấy hít một hơi sâu rồi tạo tư thế rất tao nhã. Và…
“Chủ nhân không cần phải xin lỗi đâu ạ. Chính vì để giúp anh chiến thắng nên em mới ở đây mà.”
“.........Ế ? Tức là…..”
“Vâng. Dù anh không nấu ăn, không liếm giấy đi chăng nữa, em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh bất cứ lúc nào…….Có điều, chi riêng lần này xin anh hãy hiểu cho, thưa chủ nhân. Trận quyết đấu tới đây có độ khó rất cao và không thể nào so sánh với các trận bữa nọ. Cho dù có chuẩn bị chu đáo đến đâu nhưng ta vẫn khó nói trước được rằng mình sẽ chiến thắng tuyệt đối. Dẫu vậy, anh vẫn tin tưởng em chứ ?”
“A………..”
Khẽ nghiêng đầu và đung đưa mái tóc bạch kim, Himeji nhìn thẳng vào mắt tôi rồi hỏi. Không phải mấy lời mỉa mai như ban nãy, với những gì cô ấy nói, câu trả lời của tôi hiển nhiên cũng chỉ có một thôi.
“À, tất nhiên rồi.”
*
*
#
Sáng hôm sau. Hiện tôi đang chờ một người ở vòng xuyến gần khu vực nhà ga học viện.
Tại khung giờ khó tả của buổi sáng sớm thứ bảy, nơi đây có nhà ga rất lớn trực tọa trong khu. Vào cuối tuần, có thể nói rất nhiều đám đông đã sử dụng địa điểm này, kẻ thì đi ra ngoài, người thi giết thời gian.
Song, không có ai để ý đến tôi cả.
“Cải trang kiểu này cũng ổn đấy chứ………."
Hay đúng hơn, tôi đã cải trang theo lời dặn của Himeji. Dù không nhiều lắm nhưng đầu tóc tôi lúc này đang để kiểu giống giống dân hoang dã và có đeo thêm cặp kính râm. Khoác bên ngoài chiếc áo khoác bình thường mang theo từ bản xứ, cộng thêm việc từ lúc lên đảo học viện tôi đã mặc đồng phục suốt nên chắc chắn rằng vẻ ngoài này của tôi đã thay đổi kha khá.
“Với cá nhân mình thì, gọi là cải trang chứ thực chất chỉ đeo thêm mỗi cặp kính với khẩu trang lên mặt là xong, còn lại chẳng có gì cả.”
Có điều, ở chốn tokyo thì không sao nhưng trên đảo học viện lại khác, cái bộ dạng này còn khiến tôi trông trở nên nổi bật hơn. Cơ mà không chỉ có mình tôi.
Ví dụ như, cái gã đội mũ trùm kín đầu đang luẩn quẩn trước mặt tôi kia, khóa áo thì kéo cao đến nỗi che luôn cả mồm. Chả biết gã là ai nữa.
“Shinohara ?”
Trong khoảnh khắc khi tôi mải nghĩ về gã bí ẩn đang lại gần mình thì, đột nhiên có một giọng nói đập vào tai.
Giọng nói ấy rất quen thuộc……..Là Saionji. Hình như cô ấy cũng đang cải trang giống như tôi, mái tóc dài màu đỏ tuyệt đẹp và đôi mắt màu ruby đã hoàn toàn bị che đi bởi cái mũ trùm màu tro. Ngoài ra, do chiếc áo khoác còn dài hơn cả cái quần short nên trong giây lát tôi cứ tưởng cổ đang cởi truồng.
“May quá. Đúng là Shinohara rồi.”
Kéo mũ ra một chút, cô ấy để lộ phần khuôn mặt ra rồi khẽ cất lên.
“Tôi cứ sợ là mình sẽ nhận nhầm người chứ”
“Ưm…….? Gì chứ, địa điểm đã thống nhất rõ rồi còn gì ?”
“Thì đúng vậy, nhưng tại kiểu tóc của ông khác quá, thế nên tôi không nhận ra ông là Shinohara luôn ?”
“Nếu bà phát hiện ra được thì tôi cải trang làm gì…...Cơ mà, đấy là mấy lời của tôi mới đúng. Trông bà còn khác hơn tôi nhiều ấy chứ.”
“Ế, thật à ? Fufu……..gì cơ gì cơ, ông thấy rằng con gái mặc áo khoác trùm mũ rất dễ thương chứ gì ?”
“Không, tôi chỉ thấy bà trông như kẻ gian ấy”
“Mu ! A, mô. Ông đúng là chẳng biết khen gì cả”
Như không hài lòng trước câu trả lời của tôi, Saionji liền quay lưng lại rồi bước đi…...Sao con gái hay phi lý thế nhỉ ? Che hết cả mắt với miệng rồi thì còn thấy gì nữa đâu mà dễ với chả thương. Tôi công nhận cậu rất đẹp, nhưng đấy chỉ là khi khuôn mặt được lộ ra thôi.
Hơi trễ một chút, tôi nhanh chóng bước tiếp theo sau Saionji. Đôi chân trần trắng nõn lộ ra từ chiếc quần ngắn có sức hút mãnh liệt và liên tục đập vào mắt tôi. Để loại bỏ đi ham muốn vừa thức dậy trong mình, tôi bước lên và đi song song với cô ấy.
“............Nè”
Bất giác, Saionji đã lên tiếng.
“Này nhé, Shinohara. Hôm qua……..ông làm vậy là vì tôi à ?”
“.............Ý bà là sao ?”
“Là về trận quyết đấu với Kugasaki, ông đã thêm điều kiện vào ấy.”
“Không. Làm gì có đâu. Đúng là tôi đã khiêu khích Kugasaki, thế nhưng tất cả chỉ là để bảo vệ lời nói dối của tôi thôi. Chẳng liên quan gì đến bà cả.”
“Rồi rồi. Sao cũng được……….Haa, thiệt tình, ông đúng là đồ tự tiện.”
Saionji đáp trả với vẻ bực mình trước lời nói của tôi. Giọng điệu hờn dỗi pha lẫn với tiếng thở dài, cho rằng cô ấy đang chán nản có lẽ đúng hơn là giận.
“Ông biết rồi đúng không. Anh ta mạnh lắm đấy. Cho dù ông định giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm nhưng nếu thua thì tất cả đều trở nên vô nghĩa. Thật tình, ông đúng là đồ ngốc. Ngốc shit. Ngày hôm qua tôi đã ngạc nhiên đến độ không thể thốt nên lời đấy.”
“Thì bà đâu cần phải trả lời đâu”
“Ờ. Chuẩn rồi, chắc tôi cần phải xem xét lại bản thân quá. …… Fufu, nhưng mà”
Trong khi cúi đầu bối rối, giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy phảng phất qua tai và tôi có thể hiểu được rằng nó đã dịu hẳn xuống. Cảm thấy kì kì, tôi thử ngửa mặt lên thì thấy Saionji tự lúc nào đó đã hướng về phía mình. Chắp tay ra sau lưng, cô ấy nở nụ cười tinh nghịch đằng sau lớp mũ trùm đầu.
“Tuy tôi có hơi ngạc nhiên thật, tuy tôi cảm thấy mình cứ như con ngốc ấy….nhưng mà, dù chỉ một chút, thực sự là chỉ một chút chút thôi nhé, tôi đã rất vui. Thế nên, c-cảm ơn ông.”
Thực lòng giãi bày cảm xúc trong mình, Saionji vừa nói vừa ấn đầu ngón tay phải lên ngực tôi. Phần cơ thể tôi được cô ấy chạm vào đã nhanh chóng trở nên nóng hơn, tim đập thình thịch. Về phía Saionji, vì không thể trông thấy khuôn mặt nên tôi cũng không rõ cô ấy đang ra sao.
“B...Bà không cần phải cảm ơn hay gì đâu. Tôi đã nói rồi còn gì, tôi không có hành động vì bà. Chỉ là, mối nguy của bà cũng chính là của tôi thôi.”
“........Này. L, liệu nó có biến thành lời tỏ tình kiểu mới không ?”
“Hả ? K, không, đấy là do cách bà tự biên tự diễn ấy chứ ?”
“G, gì ? Ý, ý ông là tôi đang mong muốn có mối quan hệ như thế với ông á ?”
“!?”
Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của Saionji đã khiến tôi ngừng thở trong thoáng chốc. Cô ấy phồng má, nhìn tôi chằm chằm bằng con mắt màu ruby đang bị che mất một nửa.
“T…..tóm lại thì !”
Không thể chịu đựng bầu không khí khó xử ấy thêm nữa, tôi lớn tiếng rồi nhanh chóng đổi chủ đề.
Cứ như mình vừa thua cô ấy vậy…...cơ mà, về phía Saionji thì, dường như cổ cũng đang xấu hổ lắm, hai tay cứ thế vả bôm bốp vào mặt. Thế này gọi là huề nhau nhi….À không, tôi cũng chẳng biết hai đứa đang thi đấu cái gì nữa.
Quay lại vấn đề chính thôi.
Trước ngày quyết đấu với Kugasaki, trước ngày quan trọng như vậy tại sao tôi lại hẹn gặp Saionji từ sáng sớm (Lại còn cải trang nữa). Tất nhiên là để nhờ sự giúp đỡ của cô ấy trong công cuộc giành chiến thắng rồi.
Bởi lời nói dối của tôi và Saionji liên kết với nhau, hay đúng hơn hiện hai đứa chính là tòng phạm
Vì lẽ đó, tôi đã tìm đến cổ.
“Nhưng mà Shinohara…..Ông không lên kế hoạch tác chiến một mình đúng không ? Vậy kể cho tôi nghe cái team gian lận nào đang trợ giúp cho ông thế”
“Team gian lận gì, là team hỗ trợ chứ. Hay đúng hơn là company”
“Hỗ trợ, gian lận, hai thứ khác nhau hoàn toàn đấy…..Thế, vấn đề là nhóm người ấy cơ. Không phải là tôi đang coi thường đồng đội của ông, chỉ có điều lời nói dối của tôi không thể để tiết lộ một cách đơn giản như vậy được.”
Saionji nói với vẻ lưỡng lự. Mà, tôi hiểu mối lo ngại của cô ấy. Bởi người đang vạch đường chỉ lối cho tôi chính là company, nếu Saionji muốn hỗ trợ tôi, đương nhiên cô ấy cũng sẽ phải chứng minh thân phận của mình cho họ.
Tuy nhiên, tôi khẽ lắc đầu.
“Thực ra tôi cũng không rõ lắm đâu. Nhưng tôi đã được Leader team hỗ trợ dặn rồi.”
“? Sao cơ ?”
“E-to, rằng [Chủ nhân, anh có thể liên lạc với Saionji Sarasa-sama được không ? Nếu được thì, ngày mai xin hãy dẫn cô ấy đến ngôi nhà này. Em sẽ không cho những thành viên khác biết nên...], kiểu vậy”
“................V, việc ông bắt ép con nhà người ta gọi mình là chủ nhân khiến tôi shock quá nên nội dung quan trọng lúc nãy tôi hoàn toàn chưa load nổi…………”
“Tôi bắt ép quái đâu ? Là tự nguyện, là tự nguyện !”
Tự lúc nào đó tôi đã quen với kiểu gọi như thế rồi nên cũng chẳng ngạc nhiên lắm.
“Tóm lại thì, tôi không có đi buôn về chuyện của bà. Tôi chỉ tò mò hỏi cô ấy rằng [sao cô không gọi nhỏ là nữ hoàng] thôi. Hiện tôi đang cần thiết bị trên 6 sao để dò thông tin về Kugasaki. Ngoài ra, người có kinh nghiệm quyết đấu với Kugasaki nhất cũng chính là bà.”
“Ờ, cái đó thì tôi hiểu. Thế nhưng tại sao người ấy lại biết tôi với ông có quan hệ với nhau ? ……...Ô, ông, đừng bảo tôi là ông đã……….”
“Tôi không. Tôi chưa có nói gì hết á…. Nhưng đúng là cô ấy biết thật nhỉ, tại sao chứ. Mà tôi cũng bảo ngay từ đầu rồi còn gì, tôi không rõ chi tiết cụ thể ra sao đâu. Tóm lại, bà cứ đến là sẽ biết ngay thôi.”
“Đến, nhỉ. Rồi rồi, tôi biết rồi.”
Vừa thở dài vừa lẩm bẩm, Saionji làm điệu bộ như chẳng còn cách nào khác. Sau đó, cô ấy dùng ngón trỏ tay phải chọc vào người tôi.
“Vậy trước hết tôi sẽ đến nhà ông. Tuy nhiên, tôi sẽ không bỏ cải trang và sẽ không nói gì cả. Nếu cảm thấy có gì đó không ổn từ cô gái bí ẩn kia, tôi sẽ bỏ về ngay lập tức.”
“À, cũng được”
“Ừm. À, còn nữa…….ông tuyệt đối không được gọi tôi là Akabane đâu đấy nhé ?”
“Rồi rồi. Thưa tiểu thư Saionji Sarasa.”
Tôi nhún vai cười khổ trước lời nhắc nhở của cô ấy.
*
*
“Chào mừng anh đã về, thưa chủ nhân. Và, chào mừng cô, thưa tiểu thư”
Khi thấy chúng tôi, Himeji đã ngay lập tức chạy ra đón.
Cô nàng maid mắt xanh tóc bạch kim đi loanh quanh ở sảnh lớn. Ngắm nhìn khung cảnh tưởng chừng như chỉ có trong phim ấy, xong tôi cất lời “Tôi về rồi đây”.
Khi tôi liếc nhìn sang Saionji thì….E-to, chả hiểu sao nữa. Đúng là tôi có nói rằng cứ đến là biết ngay, thế nhưng lúc này tôi lại không hiểu gì hết trơn. Himeji vẫn giữ nét mặt lãnh đạm như mọi khi, còn Saionji tự nhiên trở nên run rẩy trong bộ dạng đội mũ trùm đầu…...Ế ? Mà khoan, sao cô ấy lại run vầy ?
“.......Saionji ? Này, bà sao thế, óe !?”
“Ực !”
Ngay khi cất lên, Saionji nhanh chóng nắm chặt lấy tay tôi. Quay lưng lại về phía Himeji, cô ấy tiến sát lại gần tôi rồi hỏi nhỏ.
“T, tại sao ? Tại sao cô ấy lại ở đây !? Này ông mau giải thích ngay, Shinohara !”
“Kh, không, sao gì, tôi có biết đâu……….”
Gần quá gần quá gần quá, thơm quá, à gần quá. Vừa trả lời tôi vừa lẩm bẩm trong đầu.
“Vừa nãy tôi giải thích rồi còn gì ? Leader company, là cô ấy”
“Cái……”
Saionji cứng họng, trợn tròn mắt mũi. Khi tôi thử ngó sang nhìn Himeji ở đằng sau thì, cô ấy vẫn cứ thản nhiên như thể đã biết trước hết mọi việc rồi vậy.
“Himeji…….Không lẽ, cô biết thân phận thực sự của cô ấy à ?”
“.........Vâng. Trước đây em đã từng phục vụ cho nhà Saionji mà. Hơn hết, em còn là người hầu của tiểu thư, Saionji Sarasa “thực sự” trong một thời gian dài, thế nên em có gặp cả Rina-sama nữa.”
“Ế ? Vậy tức là……”
“Đúng vậy. Em là một trong số ít người biết về lời nói dối của Rina-sama. Hay đúng hơn, âu cũng là lý do mà em nhờ anh liên lạc với nữ hoàng đó ? Từ tình hình em nắm được, em đã kết luận rằng hai người không có quan hệ đối địch.”
“........Ra vậy”
Ra đó là điểm mấu chốt.
Lời nói dối của Saionji, hay chuyện hoán đối với cô tiểu thư thực sự thì, tất nhiên nó là bí mật không thể tiết lộ. Thế nhưng, với những người giúp việc trong nhà Saionji thì lại khác. Nếu Himeji nằm trong số họ, chắc chắn cô ấy sẽ đoán ra được mối quan hệ giữa tôi với Saionji.
“.........Ưm”
Trong khi tôi đang mải nghĩ quẩn, Saionji liền gật đầu như để chuẩn bị sẵn sàng. Sau đó cô ấy dùng hai tay nhẹ nhàng cởi mũ trùm ra, mái tóc đỏ bay phấp phới trong gió, cô từ từ tiến lại gần Himeji rồi nói.
“E-to…...Lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ, Yuki ?”
“Phải rồi, nhỉ. Cũng phải tròn một năm rồi nhỉ.”
“1 năm…..Ừm, chặc vậy…….Cậu khỏe chứ ?”
“Về thể trạng hay tinh thần thì… cũng có đôi lúc mình mệt nhưng.”
Himeji và Saionji chào hỏi nhau bằng những ngôn từ ngượng nghịu. Với thằng chỉ biết đứng nhìn như tôi thì, thực sự tôi cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, khi khoảng thời gian xa cách nhau gần năm trời, tôi đại khái hiểu được khi họ tỏ ra như vậy.
(Hình như cô tiểu thư thực sự ấy bị bắt cóc một năm trước nhỉ…...Khi nghe kể mình không biết có nên tin không nhưng dường như tất cả đều là sự thật)
Về cuộc nói chuyện của họ thì là thế, nhưng còn bầu không khí kỳ lạ kia thì phải làm sao, đây chắc không phải vấn đề mà một kẻ ngoài cuộc như thôi có thể can thiệp.
E-hèm, Himeji hằng giọng lại như để xua đi bầu không khí ấy.
“Cảm ơn cậu đã tới, Rina-sama. Đáng nhẽ ra mình phải tiếp đãi thật chu đáo nhưng, vì không còn nhiều thời gian nữa nên chúng ta mau vào chủ đề chính đi. Xin mời đi lối này”
“A…...Ư, ừm”
Himeji nói bằng giọng nhỏ nhẹ rồi bước vào trong, thấy vậy Saionji liền gật đầu rồi bắt đầu đi theo cô ấy.
Còn tôi thì, do mải nghĩ về mối quan hệ giữa họ nên bước theo sau hai cô gái hơi trễ một chút.