Isekai Sagishi no Consulting
Miyaji Takumi (宮地拓海)Fal Maro (ファルまろ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[Tái bút chương 083] Natalia và mille crepe

Độ dài 1,642 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 20:46:12

Natalia đã có công khá nhiều trong vụ mời Estella hẹn hò. Thành thử tôi muốn báo đáp gì đó cho cô ta.

Vừa hay tôi đã được “vô tình” gợi ý.

Cho nên tôi đã dựa vào lời gợi ý ấy...

...mà mời Natalia hẹn hò.

– Chào, cô chờ có lâu chưa?

– Ba ngày ba đêm.

– Ai mượn cô chờ sớm đến như thế cơ chứ...

Địa điểm hẹn là là quảng trường trung tâm quen thuộc. Tại đó, Natalia đang chờ tôi.

Natalia hôm nay mang bầu không khí khác với mọi khi.

Nếu hỏi khác chỗ nào thì...

– Quả nhiên là tôi không thể bình tĩnh được. Khi không mặc đồng phục maid.

Natalia hôm nay mặc thường phục. Tôi đã yêu cầu như vậy. Rằng khi hẹn hò thì đừng mặc đồ làm việc mọi khi mà hãy ăn mặc thời trang vào.

– Trông hợp với cô đó chứ.

– Thế ạ? Nhưng tôi cảm thấy bị nhiều ánh mắt dòm ngó quá...

Nhất định là vì người đi đường đang bị cô hút hồn đấy.

Natalia trong thường phục không có aura khó gần như mọi khi, mà giống một onee-san xinh đẹp thông thường. Chính vì thế mà đã vô thức thu hút sự chú ý của mọi người.

– Lẽ nào... họ cho rằng tôi không có vũ khí nên định ám sát...

– Bình thường cô sống trong cái thế giới như thế nào vậy hả?

Natalia hơi bồn chồn, không hề bình tĩnh.

Có lẽ câu nói vừa rồi là để che giấu sự xấu hổ.

Khi nghĩ như thế, tôi cảm thấy cô ta có vẻ dễ thương.

– Đây, xin lỗi vì hơi nhỏ một chút...

Mở lời như vậy, tôi chìa ra một bó hoa nhỏ.

Hoa trắng và hồng, cả thảy 5 bông. Một bó hoa nhỏ đủ để giắt bên hông, giấu trong áo.

Cho rằng không nên đối xử với cô ta ngang hàng với Estella nên tôi đã lấy kích thước nhỏ. Nhưng, hoa hồng này theo Mily thì dường như rất hiếm, cho nên chúng khá đắt. Thành thử, kích thước tuy nhỏ nhưng hẳn thể hiện lòng thành rất cao.

– Hoa đẹp nhỉ... Lần đầu tiên tôi mới được tặng hoa đấy.

– Từ giờ cô sẽ nhận được thường xuyên hơn thôi.

– Nhưng, bó hoa chan chứa cảm xúc hạnh phúc như thế này, tôi không nghĩ là sau này mình có thể nhận được đâu.

Hửm?

Đó là lời bày tỏ suy nghĩ rằng “hiện giờ tôi đang rất hạnh phúc” à? Nhỏ này cũng ít thể hiện cảm xúc ra ngoài nhỉ. Tôi chưa từng thấy cô ta đỏ mặt. Là do thói quen nghề nghiệp? Hay bản tính?

Maa, tóm lại cô ta vui là được.

– Hoa này... theo ngôn ngữ của hoa là “Đêm nay hãy đến chỗ anh đi... anh sẽ cho em lên đỉnh” nhỉ.

– À... hoà~n toàn không phải đâu.

Có loại ngôn ngữ hoa như thế ư?

Mily sẽ ngất đi vì sốc đây.

Dắt Natalia đang cầm bó hoa nhỏ gọn đi, tôi hướng tới Ánh Dương Quán.

Giữa đường, Natalia cứ kê mũi đến gần hoa không biết bao nhiêu lần, hương thơm của hoa khiến khóe miệng của cô ta giãn ra.

–––––––––––––––––––

Khi tới trước Ánh Dương Quán, Natalia đột nhiên dừng chân.

– Sao thế?

– Không... tôi chỉ hơi xấu hổ...... vì đây là thường phục mà. Không như mọi khi... trông tôi, có lạ lắm không?

– Không có chuyện đó đâu. Hôm nay hãy quên hết chuyện thường ngày đi. Cứ vào như một vị khách là được.

– Phải... rồi ha. Không nên nghĩ quá nhiều nhỉ. Vậy, mình sẽ làm phiền trên vai trò là một vị khách thông thường.

Natalia gật đầu. Có vẻ như cô ta đang thuyết phục bản thân.

Sau khi chỉnh đốn lại, tôi mở cửa Ánh Dương Quán ra. Với quy tắc lady first, tôi mời Natalia bước vào trong trước.

– Chào mừng đã tới Ánh Dương Quán.

– Đừng có tùy tiện nói chuyện với ta, đồ dân đen.

– Oi!

Sao thế!?

Cô đang làm cái gì vậy!?

– X, xin lỗi... Do cố gắng xua tan thói quen của một thuộc hạ mà tôi đã biểu hiện hơi quá... cả Ginette-san nữa, thành thật xin lỗi.

– Kh, không... em chỉ hơi bất ngờ thôi, xin chị đừng bận tâm ạ.

Tôi mới là người bất ngờ nhất đây.

Được Ginette dẫn đường, chúng tôi đến chỗ ngồi êm ả ở sâu trong quán. Là nơi tôi đã đặt trước.

Loretta mang lọ hoa có kích thước vừa khít với bó hoa mà Natalia cầm tới và đặt ở cạnh bàn.

– Quán này hoản hảo quá nhỉ.

– Vì tôi đã đào tạo kĩ càng kia mà.

Hời hợt thì không thể kinh doanh được. Cho dù ở đây chỉ là một cái quán cỏn con.

Làm cho chỉnh tề việc nên làm. Đó là điều quan trọng.

– Quý khách đã quyết định món chưa ạ?

– Mille crepe và earl grey!

– Funya!? V, vâng. Tôi rõ rồi ạ.

Được trả lời ngay bằng vẻ mặt kịch tính, Ginette hoảng sợ trong chốc lát.

Đã quyết định sẵn rồi á...?

Tôi cũng gọi tương tự rồi Ginette trở vào nhà bếp.

– Cô thích mille crepe à?

– Vâng. Đại khái. Nhưng, thật ra thì...

Đan tay đang đặt trên bàn vào nhau, Natalia khẽ mỉm cười và nói:

– Tôi chỉ từng ăn vỏ bánh của mille crepe thôi... khoảng 5 lớp, như thế này.

– Thế à?

– Nó không ngon cho lắm nhỉ.

– Tất nhiên rồi.

Vì độ ngọt ít mà.

– Thế rồi tôi đã nhận ra vai trò chủ đạo là kem tươi.

– Hm~...có lẽ.

– Nhưng, nếu chỉ có mỗi kem trên dĩa thì con tim sẽ không cảm thấy bồi hồi.

– Vì đó chỉ là một thành phần của món ăn mà.

– Vâng. Tuy là chủ đạo nhưng nếu chỉ có nó thì chưa đủ thỏa mãn nhỉ.

Toàn chuyện vớ vẩn.

Mấy cái chuyện mà chỉ cần trả lời bằng một câu “tất nhiên rồi” là xong.

Nhưng, với đôi mắt trong vắt, cô ta điềm đạm nói như thế này:

– Tôi đã nghĩ rằng phải chăng mình cũng hữu dụng cho tiểu thư.

– Nhìn từ mille crepe á?

– Phải. Tôi là vỏ bánh, còn tiểu thư là kem tươi. Kem tươi ngoài mille crepe ra thì còn có thể tỏa sáng ở bất cứ món nào. Nhưng vỏ bánh mà không có kem tươi thì chẳng còn giá trị gì để ngó tới cả.

Tôi hiểu điều cô ta muốn nói nhưng... tự dưng tuyên bố mình là kẻ không ai thèm ngó ngàng tới là thế nào?

– Cho đến bây giờ, tôi chưa từng cảm thấy bất mãn với cách sống như vậy. Vì tôi đã cho đó là điều hiển nhiên. Nhưng...

– Xin lỗi vì đã để quý khách phải chờ.

Khi ấy, mille crepe được mang tới và đặt xuống trước mặt Natalia.

Nhìn mille crepe ấy, Natalia bật ra một hơi thở.

– Phải chăng mình cũng có vai trò cần thiết cho tiểu thư... khi nghĩ như vậy, tôi cảm thấy cực kỳ mãn nguyện. Ít nhất thì tôi cũng tìm thấy được giá trị của mình.

Chẳng có gì là hèn mọn ở đây cả.

Chỉ có người biết được giá trị của mình mới có thể biết chính xác giá trị của người khác.

Có lẽ nhỏ này lại trưởng thành hơn một bậc rồi.

– Từ đó, việc ở bên tiểu thư làm tôi cảm thấy hạnh phúc hơn trước.

– Thế thì tốt rồi. Cái này tuy chỉ là đồ ngọt nhưng... có thể mang một ý nghĩa đặc biệt đối với ai đó. Đấy là một điều rất bình thường. Nếu nhờ thế mà cô có thể tiến về phía trước thì mille crepe cũng vui lắm đấy.

– Chúng sẽ “mirumirumiruruu~!” à?

– Ơ không, tôi không biết giọng của mille crepe như thế nào đâu...

Sau khi chắp tay lại và khẽ nhắm mắt, Natalia cầm lấy chiếc nĩa.

Rồi dùng chiếc nĩa sắn ra một miếng vừa kích thước miệng.

– Hiện giờ tôi đang rất vui. Thật lòng cảm ơn cậu vì đã mời tôi hẹn hò.

– Maa, bình thường cô cũng đã luôn chiếu cố tôi mà.

Trong lúc đưa mille crepe đến miệng, Natalia nở nụ cười cực kỳ tự nhiên.

Gương mặt mỉm cười chân thành của nhỏ này... trông cực kỳ dễ thương.

– Khi ở bên tiểu thư thì tôi rất hạnh phúc nhưng...

Sau đó, hướng nụ cười dễ thương về phía tôi, Natalia nói thế này:

– Lúc ở bên cậu, tôi lại cảm giác được một hạnh phúc khác, như sưởi ấm con tim.

Rồi cô ta cho mille crepe vào miệng và thưởng thức một cách ngon lành.

.............Thế.

Được nói câu như vậy, tôi phải làm sao đây?

Ngượng đến mức không thể uống trà này!

– ..............

Đang thưởng thức mille crepe, mặt Natalia dần dần đỏ lên, trở thành đỏ rực, rồi đỏ thẩm.

– A, ano...

Cô ta bộc lộ cử chỉ lúng túng một cách hiếm thấy và vung vẩy chiếc nĩa trong tay.

– Ano, ph, phát ngôn vừa rồi là... ơm... v, vô ý thôi... nói tóm lại, cậu đừng để tâm tới nó có được không!?

– ..............Hả?

– Thì........... vừa rồi là phát ngôn không dự định nói...... vốn dĩ là thứ nên ấp ủ trong lòng...... xin cậu hãy quên đi.

Tức là cô ta đang xấu hổ vì đã lỡ nói ra tiếng lòng của mình?

– ............X, xin hãy quên, đi ạ...

Che mặt bằng hai tay, cô ta chụm người lại.

Nơi nước đang bốc lên từ đỉnh đầu.

.........Nh, nhỏ này.............

– À... ừ... t, tôi... sẽ quên...

– ..............Vâng. Cảm ơn.

Cô mà phản ứng như thế thì tôi còn xấu hổ hơn đây này!

Sau đó, Natalia cứ cúi mặt mà ăn hết phần mille crepe rồi nhanh chóng ra về.

Aa... hẹn hò... sao mà khó quá. Tại sao bọn riajuu lại có thể làm mấy chuyện này dễ thế nhỉ........ Thật sự, chịu không nổi...

Trong lúc hối hận vì đã hẹn hò, tôi uống cạn tách earl grey lạnh.

Bình luận (0)Facebook