Chương 2.5
Độ dài 2,455 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 15:15:16
Một giờ sau, chúng tôi đã đứng trước nhà Lutim một lần nữa.
Ai Fa và tôi đang mang một cái nồi sắt siêu nặng.
- Ara, là Ai Fa và Asuta! Có chuyện gì vậy? Hai người có một cái nồi lớn quá! Chẳng lẽ là đến nấu bữa tối cho chúng tôi sao!?
- Dan Lutim! Ông đã đi săn về rồi sao?
Cũng mới có ba giờ trôi qua kể từ giữa trưa. Trưởng tộc nhà Lutim đã cởi bỏ áo khoác và dao kiếm đứng chào mừng chúng tôi với thái độ như thường.
- Gần đây có quá nhiều kiba. Chúng tôi đã kiếm đủ răng và sừng cho hôm nay. Một cậu nhóc từ nhà nhánh chịu một số vết thương nhẹ, nên chúng tôi về nhà sớm! Hôm nay hai người sẽ nấu gì cho chúng tôi?
- Không chúng tôi đến đây đến đây để thảo luận vài chuyện với Kaslan Lutim…
- Oh, vậy sao.
Hai bờ vai đang căng lên vì sung sướng của vị trưởng tộc nay đã rũ xuống vì thất vọng.
Trưởng tộc nhà Lutim, Dan Lutim là một ông già đầu hói, với bộ râu màu nâu và cái bụng bia, tất cả đều gợi nhớ đến một vị thần Ả-rập. Hôm nay ông ta có vẻ cũng khá tăng động.
- Dan Lutim, ông đã ở nhà rồi thì cùng tham gia thảo luận được không? Tôi có rất nhiều chuyện muốn bàn bạc với ông.
- Tôi cũng không phiền nói chuyện đâu…
Ông ta bĩu môi như một đứa trẻ.
Làm ơn đừng có vi phạm bản quyền của trưởng tộc nhà tôi.
- Asuta, Ai Fa, hai người về rồi sao. Cuộc nói chuyện với Kamyua Yost ra sao rồi.
Kaslan Lutim xuất hiện phía sau Dan Lutim. Mặc dù họ là cha con nhưng tôi chẳng thấy có điểm nào là tương đồng giữa hai người này cả.
Tôi nhanh chóng chào và gật đầu với anh ta.
- Xin lỗi vì đã đến làm phiền anh lần nữa. Hmm? Ema Min Lutim đâu--?
- Cô ấy đã cùng với những người phụ nữ khác đến nhà Wu để học các kỹ năng nấu ăn ngon rồi. Vậy nên tôi bị bỏ lại một mình
- Vậy sao, thật là…
- Đừng để ý đến tôi, mời vào… Vậy được không trưởng tộc?
- Được…
Ông ta thật sự miễn cưỡng đến thế sao.
Trưởng tộc nhà Lutim hiện đang đi lùi như một đứa trẻ.
Tôi và Ai Fa đưa dao kiếm và cái trảo cho nhà Lutim giữ hộ và một lần nữa tiến vào trong.
**
- ….Đó là những gì đã xảy ra.
Có rất nhiều thứ tôi cần kể lại.
- Um.
Kaslan Lutim gật đầu và bắt chéo hai tay.
- Ấn tượng của tôi về Kamyua Yost vẫn không đổi. Nhưng tôi có thể thấy cảm xúc mãnh liệt của ông ta dành cho Forest’s Edge thông qua lời nói và hành động—hay có lẽ nên nói là sự ám ảnh. Tôi không nghĩ ông ta có ý định lừa dối chúng ta.
- Um. Tôi vẫn cần quan sát tình hình của Trấn giao thương thêm một chút nữa. Sẽ không có bất cứ vấn đề gì quá to tát khi mở sạp hàng ở thị trấn. Chúng ta thậm chí có thể kiếm được kha khá lợi nhuận… Còn với mục tiêu để bọn họ nhận ra được giá trị của thịt kiba, tôi chỉ có thể biết được sau khi bắt đầu mở sạp hàng thôi.
Sau khi chào tạm biệt Leito và ông chú Dora, chúng tôi đã đi xem rất nhiều sạp hàng để khảo sát thị trường.
Cuối cùng, dựa trên những thông tin mà tôi kiếm được, một suất ăn nhẹ bán trong các sạp hàng có giá từ một đến ba miếng đồng, và họ có thể bán từ hai mươi đến năm mươi xuất một ngày. Giờ cao điểm là trước và sau bữa trưa.
Nếu tình hình là như vậy, chúng tôi có thể thử một lần—Đó là những gì tôi cảm nhận được.
Kaslan Lutim gật đầu lần nữa.
- Hmm, tôi cũng không thấy có vấn đề gì… Ngài có thấy bất cứ vấn đề gì không, trưởng tộc?
- Không có gì. Cái gã đến từ Thành phố Rock đó quá tọc mạch, tại sao ông ta lại tự làm phiền bản thân vì tương lai của Forest’s Edge chứ? Ông ta là một người của Thành phố Rock, thế nên hắn có thể trải những con đường bằng đá đến tận cùng của thế giới… Mà bỏ đi. Nè Asuta.
Sau khi bực mình nói ra mấy ý nghĩ đó, ông ta ngước lên nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ.
Đây chính là biểu cảm mỗi khi chủ nhà muốn tôi làm một chuyện gì đó cho cô ấy.
- Cậu sẽ đi nấu ăn cho những người trong thành phố mà không nấu cho tôi sao?
- Không, tôi chỉ đến đây để hỏi ý kiến của mọi người thôi… Với vị thế của mình hiện tại, tôi không thể cứ bừa bãi mở một sạp hàng trong Trấn giao thương được, đúng không?
- Ai quan tâm chứ. Trưởng tộc nhà Fa mới là người sẽ quyết định, tại sao cậu lại hỏi chúng tôi?
- Đúng vậy. Tôi chỉ muốn xác nhận liệu người dân Forest’s Edge có tức giận về chuyện chúng tôi mở sạp hàng ở trong thành phố… Hơn nữa, tôi cũng nghe rằng nhà Tsun đảm nhiệm việc liên lạc giữa Forest’s Edge và Thành phố Rock. Chúng tôi có thể mở sạp hàng mà không thông qua họ sao?
- …Cậu nói nhà Tsun sao?
Đôi mắt của Dan Lutim bắt đầu sáng lên.
- Ai thèm quan tâm đến lũ ngu đó! Nếu bọn chúng dám phàn nàn, nhà Lutim sẽ cho chúng ăn đủ! Asuta, cậu có ý định trở thành kẻ thù của chúng không?
- Làm ơn đừng có thấy hạnh phúc vì chuyện đó! Chúng ta ở đây thảo luận cốt là để không gây ra bất cứ rắc rối nào!
- Huh, chán chết.
Dan Lutim lại quay trở về trạng thái pin yếu.
Kaslan Lutim nói “Cậu không cần lo về chuyện đó.”
- Nhà Tsun có nhiệm vụ kết nối giữa Forest’s Edge và Genos. Nếu cậu muốn mở một sạp hàng bên trong những bức tường thì chắc chắn sẽ cần nhà Tsun. Nhưng nếu là trong Trấn giao thương thì không cần thiết.
- Hiểu rồi…Vậy là làm việc này thật sự không phạm luật của Forest’s Edge sao?
- Cậu không cần phải lo đâu. Chúng ta không thể thu hoạch tài nguyên từ núi Morga hay canh tác và hứa sẽ không bao giờ ngừng săn kiba. Đó là những điều khoản mà chúng tôi chấp nhận để được sống ở Forest’s Edge. Nói cách khác, Thành phố Rock chỉ cho phép chúng ta bán kiba mà thôi.
- Hou…
- Asuta, chuyện này có thể không liên hệ trực tiếp đến cậu, nhưng chúng tôi đang gặp một chút rắc rối.
- Eh? Chuyện gì vậy?
- Thịt—Chúng tôi không thể tiêu thụ hết được.
Thật là hiếm khi mới thấy được nụ cười khổ trên mặt anh ta.
- Nhà Wu đã dùng một lượng lớn thịt cho bữa tiệc, nhưng nhà Lutim thì không có cơ hội đó. Chúng tôi cắt tiết và xẻ thịt hai con kiba một ngày, vậy nên dù là kho thịt của nhà nhánh thì cũng đều đã chật cứng. Do đó ngày mai chúng tôi sẽ phải đem vứt hết chỗ thịt vào rừng.
- Ah…cũng không còn cách nào khác.
Chỗ thịt kiba mà Ai Fa săn đã chất đống ở nhà Fa, và cũng không hề giảm xuống nữa. Mặc dù chúng tôi đã dùng đến lá pico, thì cũng chỉ giữ được trong 15 đến 20 ngày. Chúng tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc đem đi xông khói, nhưng như thế lượng thịt xông khói cũng đang tăng lên không ngừng.
- Nếu chúng ta có thể đổi chỗ thịt đó sang những miếng đồng, cuộc sống sẽ được nâng cao rất nhiều. Hơn nữa—sau khi nhận ta thịt kiba đã được xử lý ngon thế nào, chúng tôi không thể chấp nhận khi nhìn số thịt đó trở thành thức ăn cho monta. Chỉ cần lượng thịt kiba thất bại trong việc cắt tiết là quá đủ cho chúng rồi.
- Chúng tôi sẽ tiếp tục cắt tiết vào ngày mai! Dù cho thịt có chất đống lên thì lượng sườn luôn có giới hạn!
Trưởng tộc cười tươi rói.
Con trai ông ta thì lại cười ngượng lần nữa, và gật đầu.
- …Vì thế, chúng tôi sẽ cần bỏ hết chỗ thịt ngoài phần xương sườn vào rừng. Tất cả đều đã được cắt tiết và xẻ thịt, từ đùi, vai đến lưng.
- Uwah, thật là tiếc quá đi!
- Đúng vậy. Chúng tôi không thể chia sẻ cho các nhà khác được. Chuyện đó sẽ làm những nhà yếu hơn từ bỏ việc đi săn kiba.
Kaslan Lutim làm mặt nghiêm túc và rướn người về phía trước.
- Asuta chúng tôi đang định chia sẻ những kỹ năng của cậu cho nhà Min, nhà Lei và những họ hàng khác. Tôi nghĩ rằng trong tương lai, tất cả những người Forest’s Edge đều nên nắm được kỹ thuật này.
- Eh? Bao gồm cả nhà Tsun sao?
- Tất nhiên. Nếu chuyện này có thể làm cho họ có động lực để đi săn kiba, vậy thì mọi chuyện đều có thể kết thúc tốt đẹp.
Đúng vậy. Tôi vẫn chưa phải là một người Forest’s Edge đúng nghĩa, và chỉ nghĩ nhà Tsun là một [kẻ thù không thể tha thứ được].
- Tuy nhiên, chuyện này là quá nguy hiểm khi làm ngay bây giờ. Chúng ta có thể dạy kỹ năng này cho những nhà lớn như Wu và Tsun, nhưng những nhà nhỏ thì không.
- Huh? Nhưng tại sao?
- Thịt Kiba quá ngon. Những nhà nhỏ vẫn luôn có quan niệm rằng [thịt từ phần thân kiba không thể ăn được], nhưng một khi họ được nếm mùi vị của thịt đã xử lý—Vì kiba rất khó để săn, họ có thể sẽ bỏ phần sừng và nanh, và chỉ sống dựa vào thịt kiba.
Chuyện đó thật sự sẽ xảy ra sao?
Vì thịt phần thân của kiba có mùi hôi quá nồng, mọi người đều chỉ ăn phần đùi và cố hết sức để săn kiba. [Thịt ngon] thật sự có thể làm cho họ thư giãn đến mức đó sao?
Cũng không hẳn là bất khả thi.
Vì Kaslan Lutim đã nói vậy, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
Tôi không phải một thợ săn, nên cũng không thể đổ lỗi cho những người yếu kém.
- Tôi nghĩ đó là chất độc của tri thức.
- Chất độc của tri thức huh…
- Đúng vậy, nếu cậu dùng quá nhiều thì đến thuốc tốt cũng sẽ trở thành độc dược. Với chuyện này, tôi nghĩ năng lực của cậu cũng có thể trở thành chất độc.
Ngay khi nghe thấy vậy, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.
Kỹ năng của tôi sẽ trở thành chất độc—
- Tôi nghĩ kỹ thuật của cậu không nên chỉ cho những nhà nhỏ hơn mà không phải họ hàng của nhà Wu. Khi thịt kiba có thể đem đổi lấy những miếng đồng ở Trấn giao thương, họ có thể mang thịt đi để đổi lấy aria và poitan để có một chế độ ăn bình thường, hướng tới một cuộc sống bình thường và nâng cao năng lực của những thợ săn.
- Um…
- Khi thời điểm đó đến, kỹ năng của cậu sẽ trở thành một liều thuốc bình thường.
Kaslan Lutim mỉm cười đầy tự tin.
- Asuta, nếu con đường mà cậu và Ai Fa đi hướng đến việc mở sạp hàng ở Trấn giao thương, tôi sẽ là người trông chờ nhất vào thành công của cả hai và sẽ làm tất cả để giúp đỡ-- Vì hai người chính là bạn của tôi.
- Kaslan Lutim. Cảm ơn…rất nhiều. Tôi sẽ nghĩ về nó trong đêm nay trước khi đưa ra quyết định. Tôi sẽ nói với anh lựa chọn của mình sau.
Liệu tôi có xứng để làm bạn với một người tuyệt vời thế này không?
Nếu giờ vẫn chưa đủ, tôi sẽ phải làm việc thật chăm chỉ để xứng đáng với nó.
Khi tôi gặp Kaslan Lutim lần đầu vào cái đêm đó—tôi chưa từng nghĩ đến việc anh ta sẽ chiếm một vị trí quan trọng thế này trong tim mình.
Sợi dây của số phận đã làm việc theo cách thật kỳ lạ. Cuộc gặp của tôi với Ai Fa dẫn tới cuộc chạm chán với Rimee Wu. Sau đó là làm quen với những người trong nhà Wu và sau đó là đến Kaslan Lutim và Dan Lutim.
Và Kamyua Yost—
Liệu gã đó sẽ trở thành một liều thuốc hay chất độc cho Forest’s Edge? Ai Fa và tôi cần phải đưa ra phán quyết cuối cùng.
Tôi chuẩn bị tinh thần để có một cuộc nói chuyện dài hơi với Ai Fa.
- Kaslan Lutim, tôi rất vui vì đã trao đổi với anh.
- Tôi cũng rất vinh hạnh, Asuta… cậu định về rồi sao?
- Um, tôi xin lỗi vì đã làm phiền quá nhiều ngày hôm nay.
- Hả, cậu định về thật sao!?
Dan Lutim hét lên.
- Mặt trời sẽ lặn sớm thôi. Nhà Fa ở rất xa đúng không? Tại sao không ở lại đây một đêm đi!?
- T-Tôi đâu thể làm phiền đến mức đó…
Tôi nhận ra một chuyện giữa chừng.
Chuyến đi về nhà sẽ mất một giờ. Lúc đó vẫn còn một chút nữa là trời tối, nhưng chúng tôi sẽ không kịp phơi khô poitan.
Tôi vẫn chưa có đủ khả năng để làm món ngon từ poitan lỏng, vì thế tôi có thể thay thế poitan bằng một loại thảo dược như gigo hay dành thời gian để làm poitan hầm.
- Asuta, những người phụ nữ nhà Lutim vẫn đang ở nhà Wu. Họ mới chỉ bắt đầu học nấu ăn ở đó từ ngày hôm qua, nên kỹ năng vẫn chưa tốt lắm… Cậu có thể nấu ăn ở nhà chúng tôi được không?
Kaslan Lutim chắc chắn đã nhận ra điều gì đó từ cả cha anh và biểu cảm của tôi và cũng thuyết phục tôi ở lại.
- …Để tôi thảo luận với trưởng tộc.
Tôi cố làm mặt bình tĩnh và ghé sát lại tai Ai Fa.
- Ai Fa, nếu chúng ta ăn tối ở nhà hôm nay, thì sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc uống súp poitan đâu.
Ai Fa nghiêm túc gật đầu và thì thầm với tôi.
- Không muốn đâu.
Và thế là, tôi trở thành người giữ lửa cho nhà Lutim trong buổi tối ngày hôm nay.