Hakai no Miko
Mumei KoubouHaruki Miyai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 35 : Người bán hang rong

Độ dài 3,621 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-03-03 12:15:11

Hopkins là một người bán hàng rong.

Anh ta đã khởi nghiệp ban đầu với một chiếc niryu nhỏ và một toa xe có mái che bằng cách sử dụng số tiền mà anh đã tích lũy được trong suốt 10 năm làm người học việc trong một ngôi nhà thương mại của thành phố. Hopkins bắt đầu trước tiên bằng việc mang hàng hóa mua được trong thành phố đến các làng nông nghiệp và đổi lấy nông sản, chẳng hạn như lúa mì.

Anh cố tình đến những ngôi làng nông trại cách xa thành phố, nơi mà những người cùng nghề với anh ta sẽ không đến thăm thường xuyên. Anh chấp nhận rằng lợi nhuận của mình sẽ thấp hơn so với thời gian công sức mà mình bỏ ra. Tuy nhiên, nhờ phương pháp này, Hopkins hiện đang ở thời điểm mà anh nhận được những phản ứng khả quan ở những ngôi làng đã kết bạn với anh ở mức độ hợp lý.

Tràn đầy tự tin với điều đó, anh đã đưa ra lời cầu hôn trong cuộc đời mình với một người phụ nữ mà anh vô tình quen được trong thời gian làm việc tại nhà thương mại. Gia đình thân yêu của anh hiện đang ở cùng anh ở phía sau chiếc xe ngựa có mái che này. Hơn nữa, ba năm trước, gia đình quan trọng này lại tăng thêm một người nữa, đó là một đứa bé trai.

Có thể nói rằng đó là một cuộc sống thành công nhưng khiêm tốn.

Khi Hopkins đến thăm một thành phố ở Bang Holmea, chủ đề đang được bàn tán sôi nổi là đội quân rời đi để tiêu diệt người zoan sống ở phía bắc Đồng bằng Solbiant đã phải chịu thương vong lớn do một trận hỏa hoạn mà họ đã vô tình gây ra ở làng zoan.

Hopkins tin rằng đây chính là một cơ hội kinh doanh.

Bởi vì Đồng bằng Solbiant trước đây thuộc về zoan, nên thông lệ bình thường là phải thành lập các đoàn lữ hành lớn với những người bán hàng rong hoặc đi cùng quân đội để giao thương với pháo đài và những ngôi làng tiên phong nằm rải rác trên đồng bằng nhằm tránh xung đột với các zoan.

Tuy nhiên, nếu một người liên kết với một đoàn lữ hành, lợi nhuận sẽ được chia tương ứng cho tất cả các thành viên. Ngoài ra còn có khó khăn trong việc tìm kiếm những người bán hàng rong đi cùng mình nữa. Mặc khác, chuyến khởi hành tiếp theo của quân đội đến Đồng bằng Solbiant cũng là một ẩn số vì không biết khi nào họ sẽ tiến hành. Và rõ ràng là họ cũng sẽ đòi hỏi khá nhiều tiền thưởng nếu một người cố gắng đi du lịch cùng họ.

Nếu đúng như vậy ? Tại sao tôi không tự mình đi và thử bán một số hàng hóa cho pháo đài, Anh tự hỏi chính mình.

Chắc chắn, Đồng bằng Solbiant từng là lãnh thổ của người Zoan, nhưng đó là câu chuyện trong quá khứ.

Người Zoan đã bị quân đội đàn áp và bị đẩy lùi vào khu vực đồi núi ở phía bắc xa xôi. Vì vậy, tôi nghĩ gần như không có khả năng tôi bị zoan tấn công. Nếu có điều gì khác phải lo lắng thì đó sẽ là bọn cướp, nhưng có lẽ không có ai đủ ngu ngốc để hoạt động trong một khu vực mà quân đội và zoan đang rình mò thường xuyên, anh nghĩ như vậy.

Ngay lúc này đây, Hopkins hiện tại thực sự muốn bóp cổ cái tên Hopkins mấy ngày trước mà có cái suy nghĩ chết tiệt đó.

“Vậy thì chúng ta sẽ làm gì với gã này đây, Garam?”

“Souma bảo chúng ta mang theo binh lính và thậm chí còn bảo không giết chúng nếu có thể. Tôi không nghĩ chúng ta có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa tên này đi cùng.”

Một con zoan lông đỏ và một con zoan lông đen đang nói chuyện ngay trước mặt Hopkins. Với việc cả hai đều có thân hình vạm vỡ, họ có vẻ như hoàn toàn có khả năng hất đầu anh ta ra khỏi vai chỉ bằng một cú xoay người.

Ngoài ra, cái toa xe có mái che của anh ta đang được bao quanh bởi các zoan.

“Zurgu, xin hãy cử ai đó chạy tới pháo đài để thông báo cho họ về việc này.”

“Ừ. Hiểu rồi."

Khi zoan lông đỏ đi đến chỗ các đồng đội khác của mình, zoan lông đen bước lên băng ghế đánh xe có Hopkins trên đó.

“Vậy thì, ta xin lỗi, nhưng ta có thể mời ngươi đi cùng chúng ta được không?”

Hopkins không còn lựa chọn nào khác ngoài việc liều lĩnh gật đầu đồng thời cố gắng bảo vệ vợ con ở phía sau mình.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi được đưa đến pháo đài với chiếc xe ngựa bao quanh bởi zoan, Hopkins nghi ngờ chính đôi mắt của mình.

Khu vực lân cận pháo đài có vô số lều zoan. Không chỉ vậy, các zoan còn tự do mạnh dạn ra vào qua cánh cổng rộng mở của pháo đài. Hãy quên việc ngôi làng zoan đã trở thành tro bụi đi, đúng hơn thì, có vẻ như pháo đài đã nằm dưới sự kiểm soát hoàn toàn của zoan.

Khi chiếc xe có mái che đi qua cánh cổng vào quảng trường của pháo đài, một lượng lớn người đáng kinh ngạc hiện ra. Giống như trong tin đồn, nhiều người trong số họ dường như đang bị bỏng nước và bị thương nặng.

“Được rồi, đợi ở đây. – Các ngươi, dỡ hành lý ra khỏi xe đi.”

Nửa sau lời nói của zoan lông đen là hướng tới các zoan ở gần đó. Họ lần lượt gỡ những dược liệu chất trên xe xuống và đặt chúng xuống mặt đất nơi quảng trường. Hopkins luôn sợ rằng họ sẽ làm tổn thương vợ và con trai anh bất cứ lúc nào, nhưng zoan lại không hề cố gắng chạm vào họ.

Một thời gian ngắn sau, một cậu bé loài người xuất hiện từ trong một tòa nhà trong khi mang theo một cô gái zoan đi cùng.

“Tôi nghe nói có người bán rong tới à?”

Anh tự hỏi liệu cậu bé có bị zoan bắt theo cách đáng thương giống như mình không, nhưng chẳng phải cậu ta đang gọi zoan lông đen một cách quá thân thiện sao? Tôi chắc chắn rằng tâm trạng của Zoan khá tệ vì điều đó . Anh lo lắng không biết zoan có giết anh hay không, nhưng zoan trả lời mà không để ý đến anh một chút nào.

“Trọng tải của toa xe là những thứ như thuốc mỡ và băng bó. Tôi cho rằng ngay từ đầu anh ta đã có ý định bán những thứ này cho pháo đài này.”

“Đó là một sự trợ giúp lớn. Vì chúng tôi sẽ mua tất cả nên anh muốn chúng tôi trả cho chúng bao nhiêu?”

“C-C-chờ đã! Cậu không cần phải trả tiền. Làm ơn, tôi chỉ cần mạng sống của gia đình tôi thôi…!” (Hopkins)

"Điều đó có nghĩa là…"

“Cậu thực sự không cần phải trả bất kỳ khoản tiền nào, vậy nên cậu không thể làm gì để cứu gia đình tôi sao!?” (Hopkins)

"… Thật là phiền phức. Shyemul, tớ xin lỗi, nhưng cậu có thể đi gọi Marchronis dùm tớ được không?

Nghe được lời của chàng trai, cô gái zoan bên cạnh bước vào tòa nhà và quay lại sau một thời gian ngắn, mang theo một người đàn ông trung niên với nhiều vết kiếm khắc trên mặt.

“Cậu có việc gì với tôi sao?”

“Tôi xin lỗi vì đã gọi khẩn cấp cho ông đến đây, Marchronis. Hiện tại thì có một thương gia đến để bán dược liệu, nhưng vì tôi không biết giá thị trường như thế nào nên tôi muốn nhờ ông giúp tôi 1 tay.”

Sau đó, người đàn ông tên Marchronis liền kiểm tra số lượng và chủng loại hàng hóa xếp trên mặt đất.

“Hai mươi lọ thuốc mỡ, hai trăm cuộn băng, mười lọ thuốc bôi và năm mươi miếng băng quấn có thuốc nhuận tràng. … Hmm, bao gồm cả phần thưởng cho việc bất chấp nguy hiểm để đến bán những thứ này ở đây, tôi nghĩ nó sẽ vào khoảng ba mươi bảy đồng bạc.” (Marchronis)

Đó gần như bằng số tiền mà Hopkins đã cố gắng dự định bán nó.

“Liệu có ổn với số tiền đó không?” (Souma)

Cho dù không ổn, Hopkins cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý với cậu bé ở đây.

Do anh ấy tiếp tục gật đầu một cách nghiêm túc nên cậu bé hiểu rằng điều đó đã được Hopkins thừa nhận. Sau đó cậu ta hướng dẫn các zoan mang tất cả các loại thuốc vào bên trong tòa nhà.

“Nhân tiện, anh đến đây từ thành phố phải không?”

"Đúng. Đúng như lời cậu nói!” (Hopkins)

“Trong trường hợp đó, tôi sẽ trả cho anh số tiền gấp đôi, nhưng tôi có một chút việc muốn yêu cầu anh…”

Khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của cậu bé khiến Hopkins liên tưởng đến khuôn mặt của một kẻ phản diện khủng khiếp.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vài ngày sau, toa xe có mái che của Hopkins đi về phía nam qua vùng đồng bằng.

Nhưng thay vì gia đình anh ở phía sau như mọi khi, thì giờ đây lại xuất hiện hai vị khách lạ ở trong toa xe đã trống rỗng sau khi dỡ hết hàng hóa ở pháo đài.

“Haiz, tớ đoán là rốt cuộc tớ không thể quen được với chiếc xe ngựa này.”

“Hãy cố gắng chịu đựng nó đi nhé. Lần này mục tiêu của chúng ta là tiến vào thành phố mà.”

“À, không, miễn là tớ luôn được ở cùng với cậu, Souma, tớ sẽ không phàn nàn nữa đâu. Chắc chắn đấy!"

Những người đang nhàn nhã trò chuyện trong khu vực chở hàng là cậu bé loài người bí ẩn tên là Souma và cô gái zoan, người có thể được coi là xinh đẹp ngay cả theo quan điểm của Hopkin, cô ấy sở hữu tứ chi cân đối và bộ lông lộng lẫy.

Điều kiện mà cậu bé đưa ra để đổi lấy việc mua món hàng với giá gấp đôi là dẫn cậu bé đến thành phố. Tất nhiên, chàng trai cũng kèm theo điều kiện là vợ và con trai của Hopkin sẽ được chăm sóc chu đáo tại pháo đài.

Ban đầu chàng trai định đi một mình nhưng cô gái zoan kiên quyết đề nghị đi cùng nên đã xảy ra tranh chấp. Zoan đen đã điên cuồng cố gắng can ngăn nhưng cô gái zoan lại ngoan cố không chịu làm theo, đến mức hiện tại cô phải bám theo và bị đối xử như nô lệ của chàng trai này.

Khi cô gái zoan tuyên bố rằng cô ấy sẽ giả làm nô lệ, những người zoan xung quanh có vẻ ngạc nhiên đến mức sắp ngất đi, thậm chí còn có một số người cầu xin cô ấy trong nước mắt hãy kiềm chế. Đánh giá từ thực tế đó, cô ấy có lẽ là người khá quan trọng trong zoan.

Tuy nhiên, điều khiến tôi lo lắng hơn cả là cô gái Zoan này rất siêng năng chăm sóc cậu bé con người.

Sau khi theo dõi sự tương tác của hai người này trong vài ngày gần đây, tôi rất ngạc nhiên trước sự tận tâm của cô gái zoan đối với chàng trai.

Buổi sáng, cô thức dậy sớm hơn cậu bé, chuẩn bị quần áo và bữa ăn cho cậu rồi kiên nhẫn đợi cậu dậy. Khi đi ngủ, cô tránh nằm xuống trước khi cậu ngủ nếu có thể. Ngoài ra, nếu vai cậu run nhẹ do gió bắc, cô nhẹ nhàng đặt tấm vải len lên vai cậu. Và nếu như cậu bé chợp mắt trong chiếc xe lắc lư có mái che, cô sẽ đặt đầu cậu lên đầu gối mình.

Giống như cô ấy là một thiếu nữ loài người đang trải qua mối tình đầu của mình vậy.

Thực sự có một con người được zoan cống hiến nhiều đến thế này trong khi loài người và zoan lại ghét nhau; Trước đây, nếu nghe được câu chuyện này từ người khác, Hopkins có lẽ sẽ cười phá lên.

Một điều khác mà Hopkins cho là kỳ lạ là cậu bé không biết nhiều thứ đến vậy.

“Đồng xu này là một dina? Có phải anh nói vậy không?

Cậu bé hỏi Hopkins trong khi cầm một đồng xu lấy từ quỹ chiến tranh của pháo đài.

"Chính xác. Đó là một đồng xu đồng và là một dina.” (Hopkins)

“Còn đây là đồng tiền vàng à?”

Tiếp theo, cậu ta chỉ vào một đồng xu lấp lánh màu vàng đậm.

“Không, cái đó là đồng thau.” (Hopkins)

Đó là một đồng xu được làm bằng đồng thau, là hợp kim của đồng và kẽm.

Nó sử dụng chất liệu tương tự như đồng xu 5 Yên ở Nhật Bản.

“Ồ, hmm, vậy có những loại tiền nào đang lưu hành trên thế giới này?”

Mặc dù cảm thấy nghi ngờ khi đứa trẻ này sử dụng những từ ngữ kỳ lạ như「thế giới này」, Hopkins chỉ biết trả lời,

“Những loại tiền được lưu hành ở quốc gia Holmea là tiền sắt, tiền đồng, tiền đồng thau, tiền bạc và tiền vàng. Ngay cả ở các nước khác, hầu hết đều giống nhau như vậy”. (Hopkins)

“Mỗi loại trong số chúng sở hữu bao nhiêu giá trị?”

“Một đồng xu sắt bằng 1/20 đồng xu đồng. Bốn đồng xu đồng thì có giá trị là một đồng xu thau. Hai mươi lăm đồng xu thau là một đồng bạc. Năm mươi đồng bạc có thể đổi thành một đồng vàng.”

“Với một đồng vàng sẽ là 5000 đồng xu đồng, thì cũng là 5000 dina à?”

Thật ngạc nhiên. Cậu ta ngay lập tức đoán chính xác giá trị của đồng tiền .

Tôi khá chắc rằng những người có khả năng tính toán trong thời đại này là những người có công việc liên quan đến đếm tiền như thương nhân và quan chức chính phủ, hoặc những người sinh ra trong gia đình quý tộc và hiệp sĩ thịnh vượng .

Tuy nhiên, theo như Hopkins có thể đánh giá, cả hai điều đó đều không áp dụng được cho Souma. Xét về thương nhân và quan chức chính phủ, có quá nhiều điều anh không biết về họ. Nhưng anh chắc chắn rằng một con người sinh ra trong một gia đình thịnh vượng sẽ không bao giờ trở nên gần gũi với Zoan như vậy.

“Ừ đúng rồi, nhưng thông thường một đồng xu thau được gọi là demeranis, một đồng bạc được gọi là agnis và một đồng vàng được gọi là gulkonis.” (Hopkins)

"Ồ! Tên của mỗi loại tiền tệ khác nhau nhiều đến như vậy sao? Đó thực sự là một điều rắc rối.”

Tôi mới là người phải tỏ ra khá ngạc nhiên về điều này… , Hopkins vặn lại trong đầu.

Anh ta không thể không tò mò vì có điều gì đáng kinh ngạc đối với các kiến thức rất phổ biến này sao.

“Một dinas, nó có giá trị bao nhiêu?”

"Hãy xem nào. Nếu cậu đến một quán bar trong thành phố, hầu hết các lọ rượu đều có giá khoảng một dina. Và-." (Hopkins)

Hopkins từ ghế đánh xe đưa tay ra, mở hộp thức ăn và từ bên trong lấy ra một chiếc bánh mì tròn.

“Cái bánh mì này giá hai dina.” (Hopkins)

“Một chiếc bánh mỳ giá hai dina; điều đó luôn đúng à?”

"Đúng. Nếu không thì mọi người sẽ gặp rắc rối phải không?” (Hopkins)

Ở thời đại này lương thực chủ yếu là bánh mì, và là thứ không thể thiếu trong cuộc sống. Hầu hết lãnh đạo các nước đều quy định chặt chẽ về giá của loại bánh mì này. Nếu giá bánh mì tăng đột ngột, nhiều người sẽ không mua được bánh mì và chết đói. Nếu dân chúng đang chết đói thì họ chắc chắn sẽ bắt đầu cướp bóc và nổi loạn vì mong muốn có bánh mì, điều đó sẽ gây thiệt hại nặng nề cho một quốc gia.

Nhưng một lần nữa, vẫn xảy ra các trường hợp lúa mì bị trộn với lúa mạch và những thứ tương tự hoặc trọng lượng của lúa mì đã qua sử dụng sẽ giảm đi trong những năm thu hoạch kém, nhưng nếu thủ phạm đi quá xa thì sẽ phải chịu hình phạt đi kèm với bồi thường.

Ngoài ra, giá bánh mì cố định cũng góp phần làm ổn định giá trị đồng tiền.

Tiền tệ đang trở thành phương tiện trung gian trong trao đổi hàng hóa. Giả sử có hai người: A muốn bán cá và B muốn bán thịt. Trường hợp A muốn thịt và B muốn cá thì cả hai có thể trao đổi hàng hóa. Tuy nhiên, trong trường hợp một hoặc cả hai bên không muốn thức ăn do bên kia sở hữu thì họ sẽ không thể trao đổi hàng hóa. Với điều này, các giao dịch kinh doanh sẽ bị đình trệ.

Tuy nhiên, nếu lúc đó tồn tại một loại tiền tệ thì A và B sẽ có thể tạm thời đổi hàng hóa mà cả hai đang sở hữu thành tiền tệ. Nếu một trong hai người mong muốn thứ gì đó mà bên kia sở hữu, bạn có thể đổi tiền thành cá hoặc thịt. Nếu bên kia không có thứ mà bên quan tâm muốn, bên quan tâm có thể giữ tiền trong tay và mua thứ họ muốn từ người khác. Bằng cách làm này, việc giao dịch có thể suôn sẻ hơn nhiều so với việc trao đổi hàng hóa.

Tuy nhiên, để làm được điều này, tiền tệ phải là thứ được cả A và B thừa nhận giá trị.

Theo đó, với việc các nhà lãnh đạo đất nước quyết định một chiếc bánh mỳ có giá trị bằng hai dina, giá trị của đồng tiền đã được đảm bảo. Điều đó cũng có nghĩa là nó dễ hiểu và dễ sử dụng đối với người dân, vì giá bánh mì liên quan trực tiếp đến cuộc sống của họ.

“Tại sao chiếc bánh mì này lại được nướng với những đường phân chia trên bề mặt?”

“Đó là bởi vì chia ra như thế này thì sẽ dễ dàng hơn cho việc chia nó để ăn vào lúc ăn sáng, trưa và tối.” (Hopkins)

“Một miếng bánh này là đủ khẩu phần ăn cho một ngày đấy. Ngoài ra, ở thế giới này cũng có ba bữa ăn mỗi ngày.”

Trong thời hiện đại, việc ăn ba bữa mỗi ngày đã trở nên bình thường, nhưng cũng không có gì lạ khi chỉ có hai bữa ăn mỗi ngày tùy theo địa điểm và thời đại. La Mã cổ đại ở châu Âu có ba bữa ăn mỗi ngày, nhưng sau đó nó trở thành hai bữa mỗi ngày cho đến thời trung cổ. Ngoài ra, ngay cả ở Nhật Bản cũng có hai bữa ăn mỗi ngày mãi cho đến gần giữa thời Edo. (T/N: 1603-1868 CN)

“Nó bắt nguồn từ việc Bảy vị thần tổ chức ba bữa tiệc mỗi ngày để chúc phúc cho mặt trời, nơi khởi đầu của thế giới này.”

Hopkins  hiện đang giải thích điều đó cho chàng trai và cô gái zoan theo một cách có thể nói là vô cùng hạnh phúc.

“Buổi sáng khi mặt trời sống lại, buổi trưa khi sức sống của ngài mãnh liệt nhất và buổi tối khi mặt trời chết; sau đó lại cầu nguyện cho mặt trời tái sinh vào ngày mai, vì vậy chúng tôi cũng dùng bữa cùng với lời chúc phúc hướng tới mặt trời.”

"Tôi hiểu rồi."

Hopkins  cho rằng cậu ấy thông minh đến mức đáng ngạc nhiên.Nhưng anh ấy không biết rằng những điều cơ bản này ở thế giới hiện đại của Souma thì ngay cả trẻ nhỏ cũng biết.

Cậu ấy thực sự là một chàng trai kỳ lạ.

“Bánh mì khá là cứng phải không?”

"Thật sự vậy sao? Tuy nhiên, tôi nghĩ bánh mì luôn là như vậy.” (Hopkins)

Cô gái zoan nghiêng đầu sang một bên với dáng vẻ thắc mắc khi thấy chàng trai chạm vào bề mặt bánh mì bằng mu bàn tay của mình.

Chàng trai đã ăn bánh bao và thịt do cô gái zoan chuẩn bị trong chuyến hành trình những ngày gần đây, hiện tại thì cậu có vẻ như rất thích thú với món bánh mì này.

Sở dĩ chàng trai không có cơ hội ăn bánh mì trong suốt cuộc hành trình cho đến tận bây giờ là vì khi Hopkins cố gắng chuẩn bị đồ ăn cho hai người vào ngày đầu tiên khởi hành, cô gái zoan đã kiên quyết từ chối và tuyên bố rằng họ sẽ tự chuẩn bị phần của họ.

“Này cả hai người, thành phố đã hiện ra trước mắt rồi đấy.” (Hopkins)

Sau khi thông báo cho hai người ở phía sau rằng đường nét của thành phố đã hiện rõ ở khoảng cách xa dọc con đường, cậu bé cúi người về phía trước và nhìn từ băng ghế của người đánh xe khi cậu ngồi trong toa xe có mái che với vẻ mặt tươi sáng.

“Ôi chúa ơi… vậy ra đó là thành phố !.”

"Chuẩn rồi. Ở đó bạn có thể nhìn thấy thành phố Bolnis, thành phố cực tây của quốc gia Holmea.” (Hopkins)

Bình luận (0)Facebook