Chương 243: Vị thần thật sự
Độ dài 557 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-11-19 16:01:39
-Toàn thân ta vẫn nóng như ngày nào, nhưng cảm giác nóng rát từ mũi đến ngực đã biến mất một cách bí ẩn.
Động đất? Ta cảm thấy như mình có thể nghe thấy điều gì đó ở xa. Đây là đâu?
"Cậu tỉnh rồi à?"
Có phải ta đang ngủ không? Giọng nói của ai đó phát ra từ phía trên. Nhưng ta chưa bao giờ nghe thấy nó trước đây... không, đó là một giọng chậm rãi một cách kỳ lạ, cảm giác như đã nghe nó từ rất lâu rồi.
Khi ta từ từ mở mắt ra, ở đó...
Cố lên ! ! ! Một người đàn ông to lớn trông giống như một tảng đá ! Cơ thể toàn màu xám, và làn da trông như được ghép lại với nhau bằng áo giáp. Có một cái sừng dày và ngắn mọc trên chóp mũi...đúng rồi, ông ta là...!
"Cậu nhận thức được chưa ?"
Một căn phòng lớn được chạm khắc trên bề mặt đá và một chiếc giường phủ đầy lá. Ta đang ngủ ở đó.
“Nếu chậm một chút, cậu đã bị thiêu chết.”
Mắt và tai nhỏ không cân xứng. Và chúng cũng đang nói theo cách tương tự từ cái miệng nhỏ.
Chân ta được quấn một miếng băng làm từ lá cây. Chà, mặt đất thực sự rất nóng.
"Không sao đâu, vết bỏng không nghiêm trọng đâu. Bạn của cậu được cứu trước. Bị thương nhẹ nhưng không sao cả."
Khi ta nói lời cảm ơn thì Ruth bước vào như thể đã đồng ý trước.
"Tốt quá, Rush tỉnh rồi."
Đầu hắn ta được quấn bằng loại băng lá giống như của ta, còn cánh tay trái bị treo trên một mảnh vải quanh cổ…có vẻ như hắn bị thương nặng hơn.
"Nauwel đã giúp chúng tôi."
Ơ...Nauwel !? Đó không phải là tên mà cặp song sinh đã nói sao ?
Ta nghe nói rằng ông ấy dạt vào hòn đảo này từ lâu, dạy về thần linh, rồi chết ở đây. Nhưng tại sao...?
Không, hơn thế nữa… ta biết ông !
Nhưng đáng lẽ lúc đó ông đã chết rồi...
Đúng, trong trận công thành Le Malde !
"À, Trận Le Malde. Cậu không biết tên ta và ta cũng không biết tên cậu."
Chúng ta là hai người không hề quen biết nhau phải không ?
"Ta nhớ tới lần đó... Đúng vậy, ta còn nhớ rõ ràng. Mũi tên xuyên qua ta mắt, máu chảy ra rất nhiều, ta gần như bất tỉnh."
Ta nhớ ! Vào lúc đó, một tên khốn nào đó đã đá lúc ông ngã xuống. Vậy nên ta đã đấm hắn ra bã.
Khi ta nhìn kỹ vào mắt trái của Nauwel khi ông ấy nói chuyện với ta... có một vết sẹo cũ trên hốc mắt. Ta đoán đó là vết sẹo từ lúc đó.
“Lúc đó Dinare-sama đã cứu ta khi ta sắp chết.”
A, đợi một chút. "Dinare đến để giúp ông...?"
Nauwel, chiến binh Tê giác già, lại nói nhỏ.
"À, Dinare-sama, vị Thánh Sói mặc bộ quần áo vải lanh mờ nhạt. Ta vẫn còn nhớ rõ ràng."
Ông nghiêm túc chứ. Điều đó có nghĩa là ta không phải là người duy nhất được Dinare cứu lúc đó?
“Lúc đó Dinare-sama đã nói với ta. Nếu đứa trẻ kế thừa ý chí của ngài lớn lên và xuất hiện trước mặt ta, thì hãy làm lá chắn của cậu…”