Chương 23 - Giới hạn của sự chịu đựng
Độ dài 733 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 09:36:33
Sau khi xong bữa tối và dọn dẹp chén đĩa, chúng tôi chuẩn bị đi về nhà. Tôi là người duy nhất mang đồ đạc, nên Charlotte đang đợi tôi cho đến khi tôi chuẩn bị đi.
...Hmm? có chuyện với Emma vậy? Hiện tại con bé đang ngủ rất thoải mái trên vòng tay tôi.
Con bé ngủ sớm thế có lẽ bởi vì sau khi ăn no bụng. Ngay sau khi ăn xong bữa, Emma nghiêng người vào tôi và chìm vào một giấc ngủ ngon lành. Nên ngay cả ở thời điểm này, tôi vẫn bế con bé trên tay mình.
“Anh về đây, Aki.”
“Hanazawa-san, cảm ơn em vì hôm nay. Chị biết ơn vì đã lắng nghe yêu cầu ích kỷ của em gái chị mặc dù chúng ta mới chỉ gặp nhau lần đầu. Vậy thì, xin thứ lỗi cho chúng chị.”
“Không, em cũng phải cảm ơn chị. Xin hãy tiếp tục làm bạn với Senpai.”
Chúng tôi đi tới cửa vào nhà của Aki và nói lời tạm biệt. Charlotte vẫn lịch sự và dịu dàng như thường lệ.
Aki vừa nói gì vậy? Lời của em ấy rất lịch sự , nhưng tại sao em ấy lại đưa ra yêu cầu thay mặt tôi? Tại sao cô gái này lại hành động giống như mẹ tôi thế?
“Có gì sao, Senpai”
Có vẻ như Aki nhận thấy ánh nhìn của tôi nên em ấy nhìn lại tôi.
“Không, không có gì đâu.”
“Thế à. Vậy em có câu hỏi để hỏi Senpai đây, điều đó có ổn không?”
Điều này khá hiếm đến từ Aki đấy. Charlotte sẽ vẫn phải đợi tôi nếu chúng tôi còn ở đây, nên làm cho nhanh là vừa.
“Ừ, cứ tiếp tục đi.”
“Vậy — Chính xác thì quan hệ của hai người là như thế nào vậy?”
Aki hỏi tôi một câu khá bất ngờ với nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt em ấy.
...Tôi đã bất cần. Em ấy đã không nhắc đến điều này lúc cả đám mới gặp mặt, nên tôi không ngờ rằng em ấy lại hỏi ngay lúc sắp về.
“Không phải anh có nói trước đấy sao? Cô ấy là bạn cùng lớp của anh.”
Bây giờ thì, tôi sẽ cố lừa em ấy bằng cách nói sự thật hiển nhiên. Tuy nhiên, Aki có vẻ không được thuyết phục bởi những lời như thế.
“Quan hệ của hai người còn hơn thế mà nhỉ? Hơn nữa, em gái của cô ấy rất thích anh. Anh không thể chỉ là một bạn cùng lớp bình thường được.”
Aki nhìn Emma trên tay tôi một lúc và nhìn lại lên mặt tôi. Cái quái gì thế? Có phải em ấy đã chịu đựng từ suốt đến giờ chỉ để hỏi câu này từ khi cả hai gặp nhau sao?
Bình thường Aki rất ngoan ngoãn nhưng đôi khi em ấy có chút đáng sợ, tuy nhiên, bầu không khí xung quanh em ấy bây giờ giống như lúc trước. Đúng là nhìn em ấy có chút tuyệt vọng, có lẽ em ấy đã tới giới hạn của sự chịu đựng. Em ấy có lẽ đã vì tôi nên mới không hỏi…
“Tụi anh đã trở thành bạn bè khi anh cứu Emma bị lạc. Có đúng vậy không, Charlotte-san?”
“Đúng thế, mình vẫn không hết biết ơn cậu vì đã giúp đỡ tớ.”
Khi tôi hỏi Charlotte thế, cô ấy trả lời tôi bằng một nụ cười. Tôi nghĩ cô ấy có chút hơi quá với lòng biết ơn của mình.
“Em...hiểu rồi… Em xin lỗi nếu mình có hỏi gì đó lạ lẫm.”
Nghe lời của chúng tôi nói xong, Aki có một vẻ mặt bối rối khi cúi đầu xin lỗi. Em ấy thực sự thật thà trong những tình huống như thế.
“Không sao. Nếu em có lo lắng gì, chỉ cần hỏi anh thôi. Anh sẽ có trả lời nhiều nhất có thể.”
“Senpai…”
Tôi nói cho em ấy điều đó vì tôi nghĩ rằng vai trò của một đàn anh giúp đỡ đàn em của họ, nhưng Aki có vẻ hạnh phúc hơn tôi nghĩ.
“...Aoyagi-kun rất tốt với em ấy nhỉ.”
“Huh? Cậu có nói gì sao?”
“Không, không có gì đâu.”
Tôi nghĩ Charlotte lẩm bẩm gì đấy, nhưng khi tôi hỏi, cô ấy lắc đầu từ chối. Tôi không chắc, nhưng có lẽ chỉ là trí tưởng tượng của tôi. Sau khi xong chuyện đó, tôi chào tạm biệt Aki và về nhà cùng với Charlotte.