• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 03 (1) Những Học Sinh Năm Nhất Ranh Mãnh

Độ dài 4,941 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 08:11:41

Vài chục học sinh năm nhất lẫn năm hai đang có mặt trong phòng thể chất, nhưng hơn quá nửa là học sinh của năm nhất nếu phải so sánh với năm hai. Đúng như dự đoán, có rất nhiều học sinh nắm lấy cơ hội quí giá đó là sự kiện giao lưu này.

Vì ở thời điểm hiện tại học sinh năm nhất không có ai là người quen, nên tôi sẽ điều tra những học sinh năm hai đã có mặt trước.

Sakayanagi, thủ lĩnh của lớp A vẫn chưa xuất hiện. Thay vào đó không biết có đúng hay không, nhưng Hashimoto Masayoshi đã có mặt thay thế. Bởi lẽ tình trạng chân không tốt khiến phạm vi hoạt động bị hạn chế nên Sakayanagi có thể sẽ đến muộn. Dù sao thì nhỏ cũng là nhân vật nắm giữ vai trò quan trọng. Theo như những gì tôi thấy sau khi nhìn qua một lượt thì học sinh đến từ lớp A chỉ có mỗi mình Hasimoto. Nhưng trông nó chẳng có vẻ muốn bắt chuyện với ai một cách cụ thể cả.

Dường như Hashimoto vẫn đang trong quá trình thị sát xem nên nói chuyện với ai trong số những người có mặt trong buổi giao lưu.

Lớp B là lớp chủ trì sự kiện, thế nên Ichinose cùng hơn một nửa thành viên lớp cả nam lẫn nữ đều có mặt. Đứng bên cạnh Ichinose là Kanzaki.  Song, trông những thành viên khác của lớp B chẳng ai có vẻ ấn tượng kiểu nắm giữ năng lực đặc biệt hay có học lực không tốt cả. Có vẻ như những học sinh lớp B ở đây đều được lựa chọn vì có khả năng xã giao.  

Mặt khác, không thấy bất cứ sự hiện diện của những học sinh lớp C. Trông không có vẻ gì là họ sẽ đến, cứ như ngay từ đầu họ đã không hứng thú gì với sự kiện giao lưu này.

Qua đó phần nào có thể đoán định được động thái của của các lớp năm hai. Thế nhưng hôm nay, các lớp năm hai lại không phải vấn đề mà Horikita đang xem trọng.

Học sinh năm nhất trông vẫn còn bỡ ngỡ.

Do mới nhập học chưa lâu nên năm nhất rõ ràng vẫn chưa quen với môi trường xung quanh.  

Vậy mà đột nhiên lại bị buộc phải bắt cặp với năm hai như thế này, chắc chắn sẽ có nhiều người không theo kịp. Những học sinh năm nhất  tham gia đứng tụ lại với nhau thành từng nhóm theo lớp hoặc đã thân nhau từ trước.

Trông thấy trình trạng đó, Ichinose không nhắc gì đến Bài thi đặc biệt mà chỉ tỏ ra cởi mở bằng cách giới thiệu về bản thân, rồi bắt đầu hỏi thăm những thứ không liên quan. Dĩ nhiên không phải ai cũng chấp nhận ngay được.

Hiểu được vấn đề nhưng Ichinose lại không tỏ ra nao núng, nhỏ chậm rãi tiến lại gần rồi nở một nụ cười dịu dàng. Sau đó nhỏ khiến cho những trái tim băng lãnh vẫn đang khép kín phải tan chảy. Sau vài phút, ta có thể thấy bất kì ai đang đứng đây đều có cảm xúc tương tự.

“Bỏ qua việc ưu tiên cho bài thi đặc biệt, trước nhất phải tạo ra một mối quan hệ có thể tin tưởng lẫn nhau. Đúng là kiểu của Ichinose san. Trông thì dễ nhưng phương pháp này không phải ai cũng có thể làm được.”

Horikita nêu lên ấn tượng đầu tiên của mình về buổi giao lưu.

Tuy không biết rõ đây có phải một chiến lược được đề ra từ trước hay không, nhưng rõ ràng cách làm này đang có hiệu quả.

Những gì Ichinose đang làm để lại ấn tượng tốt cho không chỉ năm nhất mà cả năm hai.

Trông Ichinose tích cực như thế khiến Horikita trông như sáng mắt lên.

“Cô cũng định sẽ làm giống vậy à?”

“...Đúng. Bởi sử dụng Private Point để giải quyết là gánh nặng đối với lớp D chúng ta, thế nên tôi định sẽ chỉ tập trung vào mỗi việc tạo dựng lòng tin với học sinh năm nhất. Nhưng quả nhiên tôi không thể thắng được Ichinose, bởi lẽ những gì Ichinose đang làm là đặc trưng độc quyền của cô ta rồi.”

Để được đối phương chấp nhận trở thành cộng sự, ta cần một [thứ gì đó]. Thứ đó có thể là điểm số hoặc lòng tin, sự hữu nghị hay ơn nghĩa và vân vân.

“Lúc này, đối với đa phần học sinh năm nhất thì danh tiếng của Ichinose Honami đang dần được mở rộng. Những học sinh đang cảm thấy bất an chắc chắn sẽ về với trướng của cô ta và không nghi ngờ gì nữa, cô ta cũng sẽ đáp lại hết kì vọng của họ.”

“Đúng là thế.”

Chẳng ai mất công đến bắt chuyện với một lớp không quen không biết như năm 2 lớp D của chúng tôi.

“Tuy rằng khó có thể bắt chước được sự nhiệt tình của cô ta, nhưng không phải là không có cách.”

Có vẻ như từ sự kiện giao lưu lần này, Horikita đã nhận ra được điều gì đó.

Chắc đó là lí do vì sao nhỏ lặp tức mở chương trình OAA ra rồi nhìn về phía những học sinh năm nhất.

Vẫn chưa có ý định quay về, Horikita tiếp tục quan sát bọn họ.

Người đứng bên cạnh nhìn thấy nhỏ như thế không chỉ có mình tôi, có một bóng hình lớn khác đang cử động.

“Cơ mà, nhìn kiểu gì thì toàn là mấy đứa thiếu quyết đoán không.”

Kế bên Horikita là Sudou đang nhìn mấy học sinh năm nhất mà lẩm bẩm.

 Tuy rằng hôm nay phải tham gia câu lạc bộ sau giờ học, thế nhưng do đề xuất tổ chức sự kiện giao lưu của Ichinose được thông qua mà những hoạt động ở phòng thể chất sẽ bị tạm hoãn đến 5 giờ. Thế nên Sudou mới đi cùng Horikita.

Mặc dù không ai cảm thấy cần thiết nhưng nó bảo rằng [Đằng nào cũng phải tới phòng thể chất thôi nên đi theo cũng có sao đâu?].

“Đừng có tự nhiên nhìn người ta chằm chằm như vậy, lỡ mà bị ghét thì phiền lắm.”

“Có ai chằm chằm nhìn đâu? Mặt tớ xưa giờ vậy rồi mà. Cơ mà cứ rề rà như này thì có ổn không đó? Chẳng phải mấy đứa học tốt sẽ về tay Ichinose hết sao? Cứ lên tiếng bắt chuyện thì chết ai à?”

Ý Sudou đang hối Horikita rằng [Nên bắt chuyện càng sớm càng tốt]. Dù cho những lớp khác lớp 2B có xã giao và thuyết phục những học sinh năm nhất đang có mặt trong buổi giao lưu đi nữa thì hiển nhiên Ichinose cũng sẽ không giận. Ngược lại nhỏ còn cảm thấy vui là đằng khác.

“Giờ sao?”

Tôi hỏi Horikita vì tò mò về động thái tiếp theo của nhỏ.

“Nếu chúng ta quyết đấu với lớp 2B về mặt xã giao ở ngay tại đây thì cậu nghĩ ai sẽ thắng?”

Chắc chắn ngay lúc này Ichinose đang đặt nặng việc tương trợ cho học sinh năm nhất lên trên việc thắng các lớp khác.

Những học sinh lớp B không ai trông như đang ngại ngần, họ tỏ ra thân thiện với những học sinh năm nhất.

Sự chân thành đó có lẽ những học sinh năm nhất đều nhận thấy được.

“Không cần nói ai cũng biết.”

Yousuke và Kushida thì chưa chắc. Thế nhưng tôi, Horikita và cả Sudou đều bị khiếm khuyết mạnh về mảng đó.

Điều đó là rõ rành rạch, thế nên cứ ở đây thì chỉ phí thời gian mà thôi.

Vào thời điểm tôi định rằng sẽ mở miệng ra nói thẳng, Horikita đã có động thái khác.

“...Đi thôi.”

Nhỏ không có ý định tham gia buổi giao lưu, cứ thế bước ra ngoài.

Cứ như ngay từ đầu nhỏ đã không có ý định thuyết phục những học sinh năm nhất tham gia sự kiện giao lưu thành đồng minh của mình.

“Được không đó Suzune?”

“Có hơn một nửa học sinh không tham gia buổi giao lưu. Tôi định sẽ đi đàm phán với họ.”

Có nghĩa rằng nhỏ đang nhắm những học sinh bỏ ngoài tai lời mời của Ichinose làm mục tiêu.

Nhưng nếu làm thế, khó khăn cũng không phải không có.

Có thể có những người từ chối cánh tay đang chìa ra giúp đỡ đó của Ichinose vì cho rằng mình đủ khả năng tự lập nhóm, hay những người không đủ bản lĩnh và tự tin để tham gia buổi giao lưu. Thậm chí có những người đang có suy tính gì đó trong đầu. Dù là lí do gì đi nữa thì số lượng những học sinh như vậy chắc chắn không hề ít.

“Trước mắt cứ nói thử cơ sở nào khiến cô quyết định như thế?”

“Có hai nguyên do. Thứ nhất, theo như những gì tôi tìm hiểu khi nãy thì những học sinh năm nhất tham gia buổi giao lưu toàn là những người tự ti về học lực bản thân. Hiện tại những gì ta cần cấp thiết lúc này là những học sinh có học lực ít nhất phải từ B- trở lên. Tức là những người sẽ không đến đây vì họ có thừa tự tin. ”

Ra là vậy. Nếu thế thì đó là lí do thuyết phục giải thích vì sao họ không tham gia vào buổi giao lưu.

“Mục đích ưu tiên hàng đầu của chúng ta không phải bắt cặp với những học sinh có học lực hạng A, mà là thuyết phục những học sinh có học lực đủ để hỗ trợ và đảm bảo rằng sẽ không có ai bị đuổi học lập nhóm với mình.”

Tuy lớp B năm hai đang giúp đỡ rất nhiều người nhưng chất lượng của những học sinh năm nhất cả tốt lẫn xấu đang bị trộn lẫn kha khá. Thế nhưng nếu là Ichinose thì chắc chắn nhỏ sẽ ưu tiên những học sinh có học lực kém hơn phần còn lại. Cũng có khả năng những người học tốt sẽ bất đồng quan điểm đó.

Còn về nguyên do thứ 2 thì đến giờ vẫn chưa được sáng tỏ.

“Với lại những người đang có mặt trong buổi giao lưu ở đây có khuynh hướng không liên quan gì đến học lực.”

“Tức là sao?”

“Học sinh của lớp D năm nhất hoàn toàn không tham gia vào sự kiện.”

Hoàn toàn không tham gia? Thì ra là thế, đúng là có chút thú vị.

“Nghe tới đó là cậu hiểu rồi đúng không?”

“Là sao? Việc lớp D năm nhất không tham gia thì có ý nghĩa gì?”

Sudou nghiêng đầu vì không hiểu.

“Một lớp học có tận 40 người. Trong số đó hẳn sẽ có những người không học tốt hoặc những người bị kém về mặt giao tiếp. Thế nhưng năm nhất lớp D lại không có ai tham gia vào. Động thái này đã phản ánh được rõ ràng sự đồng nhất trong quyết định của cả lớp.”

Tức là đã có ai đó lên nắm quyền lớp và chỉ đạo cho tất cả học sinh không tham gia vào buổi giao lưu.

Từ lúc nhập học đến nay chỉ mới có vài ngày nên cũng có thể nói sự việc này là không bình thường.    

“Tức là năm nhất lớp D đã có ai đó lên làm thủ lĩnh và quyết định sẽ bỏ qua buổi giao lưu này à...”

“Nếu quả thật có ai đó đang thay mặt đại diện cho lớp đó thì ta không cần mất công đi lôi kéo từng người làm gì.”

Tức nhỏ đang đề xuất chiến lược hợp tác và hỗ trợ giữa 2 lớp D của cả năm nhất và năm hai.

“Nghe thì có vẻ hợp lí, nhưng nếu làm thế há chẳng phải sẽ mất đi cơ hội chiến thắng hay sao?”

Tuy rằng để phục vụ cho mục đích sẽ không có ai bị đuổi học thì cách làm đó không phải là tệ, tuy nhiên nếu làm vậy thì sẽ mất đi khả năng chiến thắng bằng điểm tổng kết lớp.

“Đúng thế. Thế nên lần này tôi định sẽ bỏ qua thi đua lớp.”

“Tớ biết mình không có quyền đòi hỏi, nhưng như thế ổn thật không?”

“Ừ, không có bất kì vấn đề gì cả.”

Horikita xác nhận một cách rõ ràng. Mặc dù bản chất cạnh tranh thì khác nhưng về phương hướng thì tương đồng với cách làm của Ichinose.

Tức là nhỏ cũng định sẽ bỏ qua cơ hội quí giá giúp nâng cao điểm lớp sau bài thi đặc biệt.

Hashimoto của lớp A như đã thị sát xong sự kiện giao lưu của Ichinose, rồi nó định rời khỏi phòng thể chất ngay sau đó.

Giống như những gì Hashimoto định làm, Horikita cũng đang hướng đến lối ra của phòng thể chất. Chúng tôi đi theo ngay phía sau.

Thế nhưng trước khi rời đi, tôi ngoảnh đầu lại nhìn Ichinose một lần.

Không nhận ra sự có mặt của tôi, Ichinose vẫn tiếp tục vui vẻ trò chuyện cùng những học sinh năm nhất với nụ cười trên môi.

Dù học lực có là E hay D gì đi nữa thì Ichinose vẫn sẽ đưa tay ra cứu vớt hết tất cả mà không do dự.

Bỏ qua mục tiêu chiến thắng bài thi đặc biệt, đấu tranh để các lớp và đồng bạn của mình không một ai bị đuổi học.

Tuy rằng cách làm có khác với Horikita nhưng bản chất suy nghĩ của cả hai là như nhau.

Thế nhưng, tuy là bản chất như nhau... Nhưng liệu thành quả gặt hái được có giống nhau hay không?

“Chào.”

Khi định ra khỏi phòng thể chất, Hashimoto lên tiếng gọi như đã đợi chúng tôi từ trước.

“Ichinose vẫn cứ như mọi khi nhỉ?”

“Có vẻ như cô ta đang đặt ưu tiên giúp đỡ bạn cùng lớp và học sinh năm nhất lên hàng đầu.”

“Nhưng nếu là thế thì hiện tại Ichinose không còn là mối đe dọa nữa. Nhỏ có hiểu là nếu làm thế thì sẽ có nguy cơ vớ phải mấy đứa học dốt không? Cứ như chưa đấu mà đã chịu thua rồi vậy.”

Hashimoto lên giọng nói. Không lí nào nó lại biết kế hoạch mà Horikita vạch ra cũng giống thế. Chính Horikita cũng không quan tâm đến chuyện thắng thua giữa các lớp với nhau.

“Nếu cô ta hiểu thì ngay từ đầu đã không tổ chức sự kiện này rồi.”

“À, ra là thế. Cái đó thì đúng thật.”

“Lớp A của cậu... Dù Sakayanagi có không tận mắt chứng kiến buổi giao lưu này thì cô ta cũng hiểu rõ mọi thứ hết nhỉ? Lí do cô ta không tham gia là vì đã đoán trước được những ai sẽ có mặt trong sự kiện lần này đúng không?”

“Mà, có lẽ là thế.”

Nếu là thế thì sao lại cử một mình Hashimoto đến đây trinh sát làm gì?

“Vậy, các cậu định làm thế nào để lôi kéo học sinh ưu tú về phía mình?”

“Cái đó còn tùy vào những gì công chúa suy nghĩ, tôi chỉ làm đúng như chỉ thị được giao thôi.”

Nói rồi, sau khi thỏa mãn với màn trò chuyện phiếm, Hashimoto rời đi.

“Mấy thứ thằng Hashimoto đó nói không đáng tin đâu Suzune.”

“Không cần cậu phải nhắc. Cơ mà cậu có hiểu rõ về Hashimoto kun không?”

“Hoàn toàn không.”

Sudou thẳng thắn đáp lại ngay.

“...Vậy à. Mà lớp A là lớp tập hợp nhiều học sinh ưu tú hạng A. Có lẽ những học sinh khác sẽ tự tìm đến họ thôi.”

Một khi đã nhập học vào ngôi trường này thì trước sau gì cũng nhận ra rằng lớp A là lớp đứng đầu trên mọi phương diện.

Giả sử có ai không biết đi chăng nữa thì chuyện sớm muộn gì cũng sẽ đến tai họ.

“Trước mắt chúng ta cần phải nhanh lên. Giờ này học sinh lớp D chắc chắn vẫn còn ở trường.”

Horikita hướng đến dãy phòng học năm nhất để tìm hiểu về lớp D.

Nhân lúc những học sinh khác vẫn còn đang tập trung vào buổi giao lưu thì đây chính là cơ hội cần phải nắm bắt.

                                             1

Những ngày chúng tôi bước chân trên hành lang tầng này với tư cách là học sinh năm nhất chỉ vừa mới kết thúc tháng trước.

Định rằng sẽ không bắt chuyện mà chỉ xem thử tình trạng của các lớp từ A đến C. Thế nhưng khi thấy những người học lớp trên xuất hiện, học sinh năm nhất lại trưng ra một bộ mặt khó chịu. Hẳn rằng không có ai hoan nghênh chúng tôi, những người đột nhiên xuất hiện trong khu vực của năm nhất.

Tuy có một số người tỏ ra không quan tâm, nhưng có hơn quá nửa đang tỏ vẻ không hài lòng khiến bầu không khí xung quanh trở nên khó xử.

Từ ngày mai trở đi tình trạng này vẫn còn tiếp diễn là điều không thể tránh khỏi. Không quan trọng sáng, trưa hay chiều, chắc chắn những người khác sẽ hỏi han học sinh năm nhất không ngừng nghỉ để nhanh chóng tìm ra cộng sự của mình. Tuy nhiên hành vi đó có thể gây ra tác dụng ngược nên không khác gì một canh bạc.

Song, vẫn có một vài học sinh năm nhất trong lớp vừa liếc trộm về phía này vừa cười đùa.

Có lẽ những học sinh đó nghĩ rằng bài thi đặc biệt chẳng có gì đáng lo, hoặc cũng có thể họ không xem kì thi này là một vấn đề lớn.

“Quả nhiên những học sinh ở lại toàn những người có thừa bình tĩnh.”

“Rảnh hơi. Trong khi bên đây thì lo lên lo xuống.”

Nếu điểm tổng từ 500 trở xuống thì năm nhất sẽ bị đình chỉ nhận Private Point trong 3 tháng. Dĩ nhiên đó là một mất mát to lớn, nhưng vì tất cả học sinh đã nhận được trợ cấp sau khi nhập học nên họ mới xem nhẹ tính nguy hiểm của sự việc.

“Khư khư. Đến muộn quá đó Suzune.”

Vừa thị sát lớp C xong thì một giọng nói quen thuộc vang lên gọi Horikita.

Người đang nhìn về phía này và phát ra giọng nói đó không phải ai khác ngoài Ryuuen Kakeru.

Ngay trước mắt chúng tôi là lớp D năm nhất, trông như Ryuuen vừa từ đó đi ra.

“Ryuuen kun, cậu cũng đi trinh sát năm nhất à? Nãy tôi không thấy cậu xuất hiện ở buổi giao lưu.”

“Mấy đứa tập trung ở phòng thể chất toàn một lũ kém cỏi đúng không? Có đi cũng chẳng ích gì.”

Cũng giống kế hoạch của Horikita, Ryuuen đang tìm kiếm những học sinh không góp mặt vào sự kiện giao lưu hôm nay.

Từ những gì vừa phát ra từ miệng nó, tôi đoán hẳn nó đang nhắm đến những học sinh năm nhất top trên.

Thời gian bị lệch đâu đó khoảng tầm 20, 30 phút.

Thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, có khả năng nó đã chiêu mộ thành công được vài người.

Để có thể xác nhận được ai đã có cộng sự hay chưa thì phải chờ đến 8 giờ sáng hôm sau.

“Cứ yên tâm đi, tao chưa vớ được ai cả.”

Rõ ràng hai người đang đứng ở đây không dễ dàng tin tưởng vào những lời đó.

Ít nhất là cho tới khi chương trình cập nhật thì ta mới xác định được năm 2 lớp C đã có ai có cộng sự hay chưa.

“Mày đang làm cái mặt kiểu như không tin ấy nhỉ?”

“Ít nhất thì tôi cũng định nghe một nửa những gì cậu nói ở đây.”

 

“Vậy à, tao cảm thấy như mình đang bị cảnh giác thì phải?”

“Ara, trước giờ tôi chưa từng mất cảnh giác với cậu một lần nào cả.”

“Khư khư khư, vậy sao.”

Cứ như đang để bụng vì thấy Ryuuen và Horikita nói chuyện với nhau, Sudou trừng mắt nhìn.

Nếu người bình thường bị nhìn như thế chắc chắn họ sẽ khiếp đảm, thế nhưng đối với Ryuuen thì chừng đó chưa đủ khiến nó quan tâm.

“Mày mới thuê bảo kê à? Hình như mướn nhầm thằng ngu rồi.”

“Mày nói gì!”

Sudou nổi sùng lên, thế nhưng Horikita chỉ nhẹ đưa tay ra ngăn lại.

“Ara, vệ sĩ đâu phải một công việc cần dùng đầu óc nhiều đúng không? Cơ mà nếu nói vậy thì cậu cũng đâu có khác gì?”

Vẫn giữ nguyên tay, Horikita đáp trả lại ánh mắt của Ryuuen.

“Lỡ bị năm nhất ghét rồi thì sao? Thái độ hiện tại của cậu sẽ mang lại kết quả ngược đấy.”

Nếu nhìn Ryuuen đang đi tới với vẻ mặt ngạo mạn như thế này, quả thực nó sẽ bị các kouhai ruồng rẫy.

“Nếu đe dọa thì chỉ cần sau 2 câu là tụi nó đồng ý hợp tác liền chứ gì?”

Ryuuen nhìn thẳng mặt đáp lời Horikita, nhưng đi ngược với dự đoán nó lại khẳng định chắc nịch.  

 

“...Cậu đang đùa đúng không? Làm gì có ai chấp nhận cách làm đó chứ?”

“Tao không quan tâm có ai chấp nhận hay không. Vừa nãy tao mới đe dọa vài ba đứa đấy, có vấn đề gì không? Tuy bọn tao được bảo rằng điểm xấu là coi như xong phim, nhưng lúc được giảng về qui định chẳng có ai nói là không được đe dọa để bắt bên kia lập nhóm cả.”

“Đó không phải chuyện phải có luật mới tuân theo. Lỡ có vấn đề gì thì lớn chuyện không phải sao?”

“Nếu vậy thì mày cho tao thấy cái vấn đề mà mày đang nói là gì đi? Mà tụi bây muốn làm gì thì làm, đừng có ngáng chân là được.”

Vẫn phát biểu hùng hồn như mọi khi.

Tuy nói rằng không ai cấm không được đe dọa, nhưng đó là do không có giấy trắng mực đen rõ ràng.

Vẫn chưa biết nó đang nói thật hay nói dối, nhưng chắc chắn Horikita đã nhận thức được rằng con đường mà Ryuuen đang đi là con đường của kẻ thống trị.

“Thế sao, vậy cậu cứ làm theo ý mình đi. Thế nhưng nếu có chứng cứ, tôi sẽ không khoan nhượng mà trình lên trên đâu.”

Horikita phát ngôn một câu sặc mùi răn đe, thế nhưng Ryuuen lơ đi không đáp lại.

“Thế, tụi bây có tìm ra ai để lôi kéo chưa?”

Horikita nín thin như không cần thiết phải trả lời.

“Chắc nhận ra gì đó sau khi trinh sát ở buổi giao lưu, rồi gấp rút chạy qua đây để xác nhận những đứa còn lại chứ gì?”

“Cậu cũng có khác gì đâu đúng không?”

“Khư khư, đoán xem?”

Ryuuen tiếp tục nói với Horikita những lời nửa úp nửa mở.

“Nếu vậy, vì là những người có chung suy nghĩ nên tao sẽ cho tụi mày biết tin tốt lành đây. Năm nhất mới chỉ vừa nhập học năm nay nhưng trông tụi nó lại khá bình thản. Tức là, khả năng cao mấy người bên phía nhà trường đã nói cho tụi nó biết cách thức hoạt động của nơi đây.”

Nếu đúng là thế thì sự việc này quả thực không thể lường trước được. Khoảng thời gian tháng 4, chúng tôi cứ vô tư tận hưởng thỏa thích kì nghỉ mà không biết một chút gì. Dĩ nhiên những lớp khác như lớp A hay B cũng thoải mái như thế, nhưng dù gì thì đó cũng là do chênh lệch về lí lịch quá xa.

Ý Ryuuen muốn nói ở đây: Không chỉ riêng gì một lớp cụ thể mà [Cả niên khóa] đều như vậy.

Vừa mới khai giảng đã phải lập nhóm với những học sinh năm hai, có thể điều này đã được dự trù từ trước.

Hay, bên phía nhà trường vẫn còn động cơ gì khác?

“Năm nhất trông đang rất bình thản, trong khi chỉ có chúng ta hoang mang. Cậu có nghĩ thế không?”

“Một phần thôi, trong cái giai đoạn gấp rút mà tụi nó có thể thống nhất được với nhau như thế là quá nhanh.”

Ngay ngày mà bài thi đặc biệt chỉ vừa mới được công bố, không lí nào năm nhất lại có thể hành động một cách có tổ chức ngay như thế này được.

Nếu không hành động từ trước đó, tức vừa ngay sau khi nhập học thì chuyện như thế này sẽ không thể xảy ra- Đó là những gì Ryuuen đang nói.

“...Tự dưng lại nói với tôi chuyện như thế, cậu đang tính toán thủ đoạn hèn hạ nào đó à?”

“Có cái búa. Kì thi đặc biệt lần này không cho phép dùng mưu để đập nhừ tử đối phương. Thế nhưng để thắng được bằng điểm tổng thì bắt buộc phải sử dụng nhiều mánh lới.”

Trong bài thi đặc biệt lần này, không dễ để khiến cho học sinh lớp khác bị đuổi học. Trước khi lập nhóm ta buộc phải hiểu rõ danh tính người kia, tránh bắt cặp chung với học sinh có ý đồ ẩn. Nếu không nghe ngóng, thu thập thông tin mà chỉ xem rồi quyết định bằng OAA thì sẽ rất khó khăn.

Dù có cài một học sinh có học lực kém vào lớp đối thủ và lập nhóm thành công đi chăng nữa thì cũng không thể làm gì thêm sau đó. Một học sinh có học lực đáng tự hào bỗng nhiên bị điểm kém sau bài thi sẽ bị nghi ngờ là có ý đồ. Nếu là thế, cho dù có là năm nhất thì vẫn không tránh khỏi kết cục bị đuổi học.

Tóm lại tiêu chí quan trọng ảnh hưởng đến thắng bại trong cuộc thi lần này là học sinh năm nhất và thực lực của học sinh mỗi lớp. Thuyết phục càng nhiều học sinh năm nhất có học lực cao về phía mình càng tốt, chiến lược các lớp muốn chiến thắng phải đảm bảo được tiêu chí vừa nêu trên.

Một lớp có điểm tổng thấp như lớp C rất khó có thể đứng nhất.

Bởi nếu so bì về tiềm lực tài chính với lớp A thì không có cơ hội thắng, học lực trung bình cũng khác nhau. Nên dù có dùng tài chính để thu hút học sinh năm nhất nhiều bao nhiêu đi nữa thì kết quả có thể sẽ không khả quan hơn được. Nếu đã vậy, ở phần cạnh tranh cá nhân tốt hơn hết ta nên tìm cách chen vào nhóm 30% tổng số lượng học sinh xếp ở top trên thay vì cứ nhắm đến vị trí đứng đầu.  

Dĩ nhiên Horikita cũng không đụng chạm gì đến vấn đề đó, bởi lẽ nếu 2 lớp A và C cạnh tranh công khai bằng điểm tổng thì người chịu thiệt chính là lớp D. Thay vì để lớp A lấy vị trí đứng đầu một cách dễ dàng, ta có thể phát động chiến tranh toàn phương diện trên qui mô lớn, mong rằng sau đó chiến lực của lớp A sẽ bị hao tổn đi đôi phần.

“Tốt nhất là nên cố gắng, đừng để tụt lại đằng sau đó.”

“Câu đó tôi cũng đang định nói với cậu đây. Không cần lo chuyện thừa thãi đâu.”

“Khư khư, vậy sao.”

Sau đó, Ryuuen lập tức rời khỏi tầng lầu của năm nhất.

Còn khá ít thời gian để làm những gì cần thiết.

“Có lẽ học sinh năm nhất đang rất cảnh giác với năm hai, hơn những gì chúng ta luôn nghĩ.”

Một khi đã nhận thức được ngôi trường này là nơi phải chiến đấu đến chết để đạt được mục tiêu thì có cảm xúc  như vậy là lẽ hiển nhiên.

“Nếu vậy thì không phải ta nên đàm phán càng sớm càng tốt sao?”

“Không sai... Đúng là ta nên làm thế. Nhưng...”

Ánh mắt của Horikita hướng về phía cuối hành lang.

Ở đó là phòng học của năm nhất lớp D.

“Nhanh đi thôi.”

“Chuyện không dễ như thế đâu đúng không?”

Có vẻ như trong lúc nói chuyện, Horikita đã nhận ra.

Từ trước lúc nhìn thấy Ryuuen đi ra từ lớp D, đến khi nó rời khỏi nơi này.

Trong khoảng thời gian đó, vẫn chưa thấy một ai bước ra từ lớp D cả.  

Dù có đến gần đi nữa, ta cũng không thể nghe được bất cứ âm thanh nào.

Dần dần tiến lại, chúng tôi mở cửa lớp D ra để xác minh.

“T-Thế này là thế nào!?”

Sudou hoảng loạn hết nhìn từ đầu lớp đến cuối lớp.

“Có lẽ việc đàm phán với lớp D không đơn giản như những gì ta nghĩ.”

Một lớp học trống trơn, không có lấy một bóng người.

40 học sinh không xuất hiện ở buổi giao lưu cứ như đã đột nhiên biến mất không dấu vết vậy.

“Lớp D có lẽ là một lớp khó đối phó hơn dự đoán.”

Thế nhưng họ cũng không thể diễn đi diễn lại vở kịch này mãi được.

Trước khi những lớp khác có động thái cụ thể thì ta cần phải ra tay trước.

Việc phân thắng bại sẽ bắt đầu từ ngày mai. Một khi đã giáp mặt với năm nhất lớp D rồi, cuộc chiến của Horikita sẽ bắt đầu.

Sau khi về nhà, tôi cũng sẽ ghi nhớ hình ảnh mặt và tên của tất cả học sinh năm nhất bằng chương trình OAA.

Horikita có cuộc chiến của nhỏ, tôi có cuộc chiến của tôi.

Và rồi, vào ngày đầu tiên sau khi công bố quy chế [Bài thi đặc biệt], đã có tổng cộng 22 cặp cộng sự được thiết lập.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Mindbreak.

.

.

.

.

Nhá nhẹ cái hàng

u59858-ae644037-8980-45c7-bfa2-0552a0d4c1e4.jpg

Bình luận (0)Facebook